Ấy, có lẽ không chỉ là sinh người, sinh người, sinh yêu, sinh người yêu, sinh ma, sinh yêu, sinh yêu ma, bọn họ đều rất tùy ý.
Tối đến, không ngoài dự liệu, bữa cơm của cả nhà đã trở thành vấn đề. Vị trí của căn nhà này có chút xa nội thành, gọi đồ ăn ngoài hay gì đó đều không phải quá thuận tiện. Cho nên đối với người chú nhỏ ăn hết cả đống sủi cảo để đông, bánh trôi để đông trong tủ lạnh, thực ra Đậu Đậu rất có ý kiến. Ban đầu lúc mua đồ cô đã đặc biệt chọn mua những thứ này, bởi vì không cần lích kích nấu chín là có thể ăn.
Bé đen mập đến một cái là xong luôn, toàn bộ đã bị cậu ta chén sạch!
Mấy thứ đồ ăn chín đã ăn sạch, thịt sống cũng cắt hết ra để nấu thành món cho cậu ta ăn, cuối cùng đến là rau cậu ta cũng không bỏ qua nữa!
Đậu Đậu tức đến sắp phì khói ra ngoài, cũng may là hai đứa nhỏ có thể ăn linh quả không cần ăn cơm, nếu không cô nhất định sẽ cổ vũ Lão Cửu nhà mình tiến hành bạo lực gia đình.
Ấy, chờ chút, hai đứa nhỏ có thể ăn linh quả.
Vậy thì đồ ăn vặt của Viên Viên…
“Viên Viên, mẹ thương lượng với con một chuyện được không?”
Đậu Đậu tiến sát đến trước mặt Viên Viên, mặt mày hiền hậu, dọa Viên Viên một phen run cả tay, một miếng gỗ xếp hình bóp thành mảnh vụn.
Sau đó phản ứng lại, lập tức ôm chặt bảo vệ chiếc vòng lớn ở trên cổ, trên đó có chiếc nhẫn đính viên ngọc lục bảo to tướng, “Không được, đây nà kẹo của anh ngốc cho! Nà của Viên Viên! Không cho mẹ!”
Đậu Đậu sững người, “Tên Ngốc lại cho con kẹo rồi? Mang ra đây!”
“Hu oa oa a a a… mẹ dữ quá!”
Nhóc con vừa thấy mình nói lỡ lời liền nhanh chóng quay sang khóc với cha, vừa khóc còn vừa lấy tay chỉ Đậu Đậu, ra vẻ cáo trạng bổn cô nương rất ngoan, tất cả đều là do mẹ quá hung dữ!
Yêu Nghiệt đau lòng vô cùng, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, ai bảo vợ hắn nói là phải theo chứ. Nếu lúc này hắn phản bác lại, thứ bị chuyển nhượng sang chính là lợi ích của bản thân hắn mà.
Cho nên chỉ có thể hy sinh con gái yêu một chút mà thôi.
Huống hồ hắn cảm thấy vợ làm như vậy là đúng, mấy thứ gì đó như kẹo vẫn nên ăn ít đi sẽ tốt hơn.
Vì thế Yêu Nghiệt đau lòng nhìn Viên Viên một cái, quả quyết ngẩng đầu nhìn trời vờ như không nghe thấy gì cả.
Viên Viên vốn dĩ còn trông chờ vào sự trợ giúp của cha, kết quả cha cô bé căn bản không thèm để ý đến cô bé, cô bé chỉ đành gào to lên khóc, mưu đồ muốn dụ dỗ chút lòng thương con gái của cha. Thế nhưng lại không hề được như ý muốn, cha cô bé sớm đã biết rõ đức hạnh của cô bé… chỉ là dọa sấm chứ chẳng mưa, rõ ràng là ăn vạ.
Viên Viên ôm mặt “khóc khổ sở” một lúc, thấy thực sự không có ai để ý đến mình, đành bỏ hai bàn tay múp míp xuống khỏi mặt, tháo chiếc dây chuyền vàng to trên cổ, đau lòng đưa cho Đậu Đậu.
Đậu Đậu lục lọi một lúc, quả nhiên lục ra một cái kẹo mút bảy sắc cầu vồng to tướng, còn to hơn cả mặt của Viên Viên!
Kẹo mút rõ ràng là đã được bóc, bên trên còn bị cô nhóc chưa mọc răng liếm thành một lỗ thủng nhỏ, xung quanh lỗ thủng thì rất mỏng, vừa nhìn liền biết là đã lấy ra không ít lần để liếm rồi.
Đậu Đậu hằm hằm cầm lấy cây kẹo mút để sang chỗ mình, từ bên trong lấy ra một túi bánh quy, nghĩ một lúc thấy không đủ, lại lấy thêm hai bịch sữa bột.
Yêu Nghiệt nhìn đến nỗi không đủ kiên nhẫn nhìn nữa, “Đừng như vậy, vợ à, bây giờ anh đi mua đồ ăn cho em, bây giờ sẽ đi luôn! Cho nên… mấy thứ như sữa bột kia chúng ta vẫn là đừng uống nhé?”
Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt một cách kì lạ, vẩy vẩy bịch sữa bột trong tay thấp giọng nói, “Cho lão già mất nết mà! Một lát nữa em nói với người chỉ có cái này, có muốn ăn không.”
Yêu Nghiệt, “… Chuyện này thì được.”
Cho lão già mất nết Vân Tung uống sữa bột?
Được đấy, việc này nhất định sẽ khiến cho ông ta tức điên cho mà xem!
Đồ đệ nuôi nấng bao nhiêu năm lại là một đứa đối xử với mình chẳng ra gì, không nhớ cái tốt của ông ta, lại còn muốn chỉnh ông ta như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...