Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Tuy rằng không biết tại sao cô từ đơn phương bám riết lấy người ta lại biến thành hai năm sau đi đăng kí kết hôn, nhưng ở bên cạnh người đàn ông mà mình đã theo đuổi lâu như vậy vẫn thật sự rất vui.

Hà Chính Trực đã thẳng thắn quen rồi, thái độ vui vẻ gì đó, trước giờ đều thể hiện rõ hết ra ngoài mặt.

Ly Tử An rất thất vọng, nhưng nghĩ đến một nghìn năm sau cậu ta mới trưởng thành thì đột nhiên lấy lại sức mạnh, “Cũng tốt, dù sao em cũng đã nói sinh mệnh của em còn rất dài, em có thể đợi được!”

Những lời này của Ly Tử An đã vô tình gây ra khiêu khích.

Người ta yêu đơn phương khổ sở suốt tám năm trời mới ở bên nhau, cậu ta thì tốt rồi, vừa mở miệng đã là… Không sao, dù sao tôi sống còn lâu lắm, đợi chị một đời thì có sao?

Rõ ràng là muốn gây chuyện mà!


Vì thế Diệp Tinh Lần liền nối cáu ngay tức thì, túm lấy cổ áo của Ly Tử An chửi cậu ta một câu thằng nhãi như cậu tránh xa cô ấy một chút cho ông, dọa Tên Ngốc phải vội vàng chạy lên phía trước liều mình ngăn lại, “Anh anh anh, bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh! Đừng động chân động tay! Vấn đề là anh ra tay cũng không đánh thắng được! Việc kiếp sau ai mà biết được, bây giờ hai người có thể ở bên nhau là tốt lắm rồi!”

Tên Ngốc xa xả nói lung tung, Diệp Tinh Thần nghe thấy lại càng không cảm nhận được, “Tránh ra!”

“Em không tránh!”

“Diệp Tinh Trạch!”

“Em nói không buông là không buông!”

Thấy tình thế căng thẳng, Đậu Đậu không còn cách nào khác đành lên tiếng, “Tinh Trạch, tránh ra.”

“Em… Sư thúc?”

Tên Ngốc vốn định nói em không tránh ra, nhưng nhận ra đó là giọng nói của Đậu Đậu, bèn yếu ớt quay đầu không hiểu tại sao, “Tại sao?”

“Cậu lấy đâu ra lắm tại sao thế? Tránh ra là được rồi.”

Vốn dĩ cô còn đang rất vui vẻ hóng hớt, nhưng mà hóng mãi hóng mãi cũng sẽ chán mà. Huống hồ từ hôm qua đến hôm nay cô liên tục phải lao động thể lực, giờ lại ở đây hóng hớt hóng đến tận trời tối, cô đã muốn về ngủ từ lâu lắm rồi được chưa. Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách hay, cho nên cô và Yêu Nghiệt bốn mắt nhìn nhau, lập tức quyết định… xóa bỏ trí nhớ của Diệp Tinh Thần.

Đương nhiên chỉ là một phần liên quan đến thân thế của Ly Tử An thôi, nếu không đến cả việc hôm nay anh ta tỏ tình cũng quên mất thì chẳng phải Hà Chính Trực sẽ thiệt thòi lớn hay sao?


Nghĩ đến đây, Đậu Đậu dùng thuật tổ truyền của núi Đạo Vương - Hấp Tinh Đại… Khụ, là thuật Vong Ưu!

Đậu Đậu xuất chiêu, loáng một cái đã làm cho Diệp Tinh Thần quên đi những việc liên quan đến thân thế của Ly Tử An.

Tên Ngốc nhìn thấy vậy thì nghệt mặt ngẩn ngơ, ngay tức khắc tò mò hỏi, “Sư thúc, rõ ràng con làm giống y hệt người, tại sao con làm lại không có tác dụng gì vậy?”

Đậu Đậu, “… Cậu làm lúc nào?”

Sao cô không biết?

“… Khi nãy lúc ở cửa quán bán kem.”

“… Sau đó thì sao?”


“Sau đó con làm với đám đông người ở đó, liền…”

Căn bản là không có ai thèm để ý đến cậu, từng người một đều dùng ánh mắt như đang nhìn thằng ngốc nhìn cậu vậy, lại còn quay video nữa chứ!

Đậu Đậu nhìn cậu ta một cái tỏ vẻ đồng cảm,”Thằng bé ngốc này, có phải cậu đã làm sai rồi không? Cái này là lượng dùng cho một người, cậu dùng cho cả đống người có thể dùng được sao?”

Diệp Tinh Trạch trợn mắt há mồm hồi lâu, không muốn nói chuyện, muốn yên tĩnh.

Thế nhưng Hà Chính Trực lại càng muốn yên tĩnh, cô căn bản là nghe không hiểu mấy người này đang nói gì. Cô chỉ nhìn thấy Đậu Đậu đánh một cước như thái cực quyền lại vừa không giống thái cực quyền, cảm thấy Đậu Đậu vô cùng dở hơi!

Sau đó Diệp Tinh Thần quên mất thân thế của Ly Tử An, trí nhớ có chút gãy đoạn, nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được là có chuyện gì, quả quyết quyết định không nghĩ nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui