Cho nên đừng nói ra, đừng tàn nhẫn với cô như vậy! Chỉ cần cùng cô ngồi bánh xe chọc trời một lần là được rồi!
Quả nhiên Diệp Tinh Thần không từ chối cô.
Anh phải từ chối thế nào? Anh không hề biết cách từ chối.
Anh không thích cô, sao còn muốn đối tốt với cô?
Hà Chính Trực bước đến bánh xe chọc trời, Diệp Tinh Thần đi theo cô, trái tim yên lặng hai mươi tám năm, giờ lại nhảy lên như nhịp trống. Hai người đều không nói chuyện, lẳng lặng ngồi song song, trơ mắt nhìn bánh xe lên đến cao nhất, rồi lại chậm rãi hạ xuống.
Một vòng lại một vòng, cảnh đêm thành thị giống như đều ở dưới chân họ.
“Giai Y.”
“Anh Tinh Thần.”
Hai người tựa hồ cùng lúc gọi tên đối phương, khi hồi thần thì đều bảo đối phương nói trước.
Cuối cùng Diệp Tinh Thần kiên định, “Em nói trước đi.”
Tuy Diệp Tinh Thần luôn ôn hòa, nhưng đối với tất cả mọi chuyện đều có dục vọng nắm giữ, cho dù là công ty hay chuyện nhà, luôn nói một không hai.
Ngoài trừ với ba người, một là ông nội anh, hai là em trai anh, ba là cô.
Tên Ngốc thì anh không có biện pháp quan tâm, trong nhà có ông nội che chở, trước hai mươi tuổi muốn điên thế nào thì điên. Trước kia anh thấy cậu điên không có tác dụng gì, giờ xem ra là anh ếch ngồi đáy giếng.
Còn cô...
Trước kia đứng ở góc độ anh trai ngẫu nhiên quan tâm một chút, bây giờ thì hận không thể nhét vào túi lúc nào cũng nhìn thấy, sợ cô phạm sai lầm.
Nhưng trước kia lúc anh không muốn quan tâm thì cô lại như u hồn luôn xuất hiện bên cạnh anh.
Bây giờ rốt cục anh muốn quan tâm, cô lại hắng giọng nói.
“Anh Tinh Thần, cảm ơn anh. Sau này em… sẽ không quấn lấy anh nữa.”
Bánh xe chọc trời còn đang quay, vòng xe chỗ bọn họ đang dừng trên mặt đất, em gái nhỏ chậm rãi bước xuống, trước khi đi còn cười với anh thật xa cách, phất tay, nói, “Hẹn gặp lại.”
Diệp Tinh Thần sững sờ hai giây, bánh xe lại đi lên rồi, dưới ánh mắt kì lạ và trách móc của nhân viên công tác, anh luống cuống tay chân nhảy xuống.
Anh biết động tác này rất nguy hiểm, nhưng anh không quan tâm.
Không thể nhận thua như vậy! Tinh Trạch đã từng nói số mệnh của họ là ở bên nhau. Anh vội vàng đuổi theo, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của người bên ngoài, dùng sức kéo cô vào lòng. Em gái nhỏ gầy gầy cao cao, ôm trong lòng, lông mi nhẹ nhàng cọ vào cổ anh ướt sũng… cô đã sớm khóc rồi.
“Diệp Tinh Thần! Anh quá đáng lắm! Nếu anh đã không thích em thì tại sao cứ đối tốt với em như vậy? Anh có biết chính vì anh như vậy nên em mới quấn lấy… ưm!”
Diệp Tinh Thần ôm lấy ót cô, lần đầu tiên xúc động mà hôn môi một người phụ nữ trước mặt mọi người. Cô ở trong lòng anh từ trẻ con đã trưởng thành trở thành một người phụ nữ khiến anh như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Trước hai mươi tuổi, không phải anh chưa từng có bạn gái. Đối phương là bạn học đại học của anh, dịu dàng động lòng người, tự nhiên hào phóng. Con cháu thế gia không thể kết hôn quá sớm, anh chỉ cảm thấy mình thiếu bạn gái, đúng lúc đối phương lại phù hợp, thế là…
Anh biết tương lai mình còn cả quãng đường dài phải đi, cũng biết thân phận của đối phương không xứng với mình. Tình yêu cứng ngắc khuôn khổ từ năm nhất đến học kì sau năm hai đại học.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...