Trong lòng Hà Chính Trực chưa bao giờ đau như vậy, giống như bao nhiêu cố gắng của mình đều là trò cười trong mắt đối phương.
Cô đi dọc theo khu vui chơi không mục đích, mỗi bước đều vô cùng trầm trọng. Các cặp đôi nói cười vui vẻ, chỉ có một mình cô yên lặng nuốt đau khổ trong gần tám năm yêu thương. Thời gian trôi qua rất nhanh, trời dần tối, đèn neon trong khu vui chơi dần dần sáng lên, không ít cặp đôi thấy cảnh này đều nhịn không được hôn nhau. Hà Chính Trực đứng trong đám người, mê man không biết nên đi đâu. Bánh xe trò chơi lớn không ngừng quay, cô nhìn chằm chằm hồi lâu, ước chừng cũng chấp nhận sự thật Diệp Tinh Thần sẽ cùng cô tới đó ngồi.
Cô thở dài, rũ mắt, xoay người bước từng bước ra ngoài, đến khi đâm sầm vào một người.
Diệp Tinh Thần không biết đã đứng ở đây bao lâu, kéo tay cô, trong mắt còn mang theo sự vội vàng không thể ẩn giấu, “Em đã chạy đi đâu? Em có biết anh tìm em rất lâu không?”
Từ lúc nhận được điện thoại của Tinh Trạch, anh đã bắt đầu tìm khắp khu vui chơi. Anh không nên rời đi, có lẽ anh chỉ cần đứng tại chỗ, cô sẽ chạy đến giải thích với anh. Nhưng anh lại đi, để cô một mình trong khu vui chơi, chạy khắp nơi tìm anh.
Diệp Tinh Thần vội vàng hỏi, thấy nước mắt trên mặt cô thì ngực thắt lại, chậm rãi đưa tay lên…
Thấy bàn tay khớp xương rõ ràng kia sắp chạm lên mặt, Hà Chính Trực quay đầu, vội vàng lau nước mắt.
Cô… tránh đi.
Diệp Tinh Thần không biết trong lòng mình là mùi vị gì, chỉ cảm thấy từ thời khắc này có thứ gì đó không xác định được đang dần rời xa.
“Anh Tinh Thần, em có thể... hỏi anh một chuyện không?”
Ánh mắt em gái nhỏ đỏ rực, mũi cũng đỏ, lúc hỏi anh còn mang theo giọng mũi.
Cô đã khóc rất lâu phải không?
Bởi vì không tìm thấy anh? Hay sợ anh hiểu lầm? Hay vẫn muốn từ bỏ vì tám năm cố gắng mà không nỡ, hoặc là... không đáng giá?
Nghĩ đến đây, tay Diệp Tinh Thần chậm rãi buông xuống, ở nơi em gái nhỏ không nhìn thấy nắm chặt thành nắm đấm.
“Em hỏi đi.”
Anh nói vậy rồi lại nhìn cô, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại.
Hà Chính Trực im lặng thật lâu, biểu tình trên mặt có chút giãy giụa. Cô muốn hỏi nhưng lại sợ nhận được đáp án sẽ không chấp nhận được.
Tám năm, thời gian kháng chiến dài như vậy. Kháng chiến dù thắng hay thua cũng nên đặt dấu chấm hết. Dù sao bị anh cự tuyệt nhiều lần rồi, thêm một lần cũng không sao.
Vì thế cô làm tốt chuẩn bị trong lòng, hỏi, “Khi em thổ lộ với anh, từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy là em càn quấy đúng không?”
Diệp Tinh Thần sửng sốt, sau đó gật đầu, “Đúng.”
Hà Chính Trực nắm chặt tay, rốt cục vẫn buông lỏng, “Được, em biết rồi...”
“Giai Y, nếu em…”
“Cùng em ngồi bánh xe chọc trời một lần được không?”
Lúc này, không cần anh cự tuyệt, cô đã biết phải làm thế nào, cô sẽ yên lặng buông tha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...