Quần chúng nhân dân im lặng, sau đó lập tức cười vang. Bọn họ chỉ trỏ, nhìn Tên Ngốc như nhìn một tên não tàn.
Tên Ngốc thu tay nhìn mọi người, thấy mọi người thờ ơ, chưa từ bỏ ý định lại làm hai lần.
Nhưng mà cũng không có tác dụng méo gì, thậm chí có người còn nhận ra cậu là Diệp nhị thiếu, lại chụp thêm mấy tấm ảnh.
Tên Ngốc quả thực muốn điên rồi, lập tức nhảy xuống khỏi bức tượng, bụm mặt chạy trốn.
Má nó, thật dọa người! Sớm biết vậy cứ để họ giật mình đi!
Dù sao lúc ấy động tác Ly Tử An rất nhanh, bọn họ không kịp lưu bằng chứng, cho dù hoảng sợ còn có thể sợ đến mức nào? Giờ thì hay rồi? Dọa người chưa? Tự mình hại mình chưa?
Ai bảo mi tu đạo không đến nơi đến chốn!
Tên Ngốc bắt đầu phỉ nhổ mình, phỉ nhổ một lúc nhớ đến dự định ban đầu của mình là ngăn Ly Tử An thì lập tức chạy đến nhà để xe. Sợ xuất hiện thảm án, cậu vừa chạy vừa gọi điện cho Đậu Đậu bảo cô đến đây ứng cứu.
Đậu Đậu chỉ biết chuyện này không dễ qua như vậy, thằng nhóc Ly Tử An kia, một ngày không gây chuyện là cả người khó chịu. Vì thế cô nhìn Yêu Nghiệt một cái, được hắn cho phép lập tức chạy tới phòng đồ chơi ôm lấy con.
Khi đó lão già mất nết đã dựa vào kinh kịch biến sắc mặt để đạt được “trái tim” của Viên Viên lần nữa, đang lúc cười xấu xa nghĩ sao để trộm được đứa nhỏ đi thì trước mặt đột nhiên trống không, hai đứa bé đã ở trong ngực Đậu Đậu.
Lão già mất nết phẫn nộ, “Kim Đậu Đậu! Con làm gì đó? Sao con có thể như vậy? Đây là ngược đãi người già biết không?”
Đậu Đậu, “... Người là người già sao?”
Lão già mất nết tức muốn chết, “Ta không phải người già thì là gì?”
Đậu Đậu, “... Tro cốt? Bùn? Hóa thạch?”
“...”
“Người ở nhà đợi đi, chúng con ra ngoài có chút việc.”
“Có chút việc?” Ánh sáng trong mắt lão già mất nết chợt lóe, sau đó cười tủm tỉm vuốt tóc như sợi mì tôm, nói, “Ta trông bọn nhỏ cho!”
Đậu Đậu vừa nghe liền cười ha ha, “Vậy con cám ơn nha!”
“Không cần không cần, đều là người nhà, nói cám ơn thì khách khí quá, nào Viên Viên Biển Biển, đến chỗ ông nội, ông nội tiếp tục biểu diễn biến sắc mặt cho các con xem nha ~”
“Đừng, người đừng chạm vào bọn trẻ, con sợ… sợ người lừa bán bọn nó!”
Tâm tư đột nhiên bị vạch trần, mặt Vân Tung đỏ lên, “Nói bậy gì đó! Ta yêu thương chúng nó còn không kịp, sao có thể lừa bán chúng nó được? Không muốn để ta trông cứ việc nói thẳng!”
Đậu Đậu nghe lão già mất nết nói xong, cười ha ha hai tiếng, “Là người bảo con nói thẳng đó! Được rồi, con thành toàn cho người, nghe kỹ đây, con, không, muốn, để, người, trông!”
“Ta nói con nói thẳng thì con nói thẳng luôn sao! Sao đột nhiên lại nghe lời vậy! Ta bảo con gả cho Lạc Lê sao con không lấy hắn!”
Đậu Đậu, “... Người muốn nói chuyện này? Thứ con không tiếp được, bye bye.”
Rồi đưa hai đứa nhỏ cho Yêu Nghiệt, “Chúng ta đi thôi.”
Sau đó liền không thấy bóng dáng.
Chỉ để lại lão già mất nết vẻ mặt đần ra!
Ông cảm thấy mình làm sư phụ thật sự rất rất rất rất thất bại! Dạy không được đồ đệ còn chưa tính, đã thế còn bị ghét bỏ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...