Đậu Đậu, “... Con không lễ phép? Con đòi quà mừng của sư phụ con thì sao? Người ở lại nhà con, con còn chưa thu tiền thuê nhà đâu!”
Lão già mất nết há mồm trợn mắt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, giận đến mức tóc mì tôm run lên, giận đến mức hai bím tóc nhếch lên.
Lão già mất nết tức xong thì lại bình thường, một đầu bím tóc cười âm hiểm, “Quà ta có mang theo, chỉ sợ con không dám nhận.”
Lễ vật này ông chuẩn bị đã nhiều năm, chờ cô kết hôn với Lạc Lê sẽ tặng. Không chỉ là quà tặng, mà còn là của hồi môn...
“Có gì mà con không dám nhận?”
Lão già mất nết yên lặng lấy trong ngực ra một ngọc bài, Đậu Đậu vừa nhìn thấy, biểu tình liền nứt ra…
Chưởng môn lệnh! Nhất định là lão già mất nết cố ý!
“Thế nào, dám nhận không?”
Lão già mất nết cầm ngọc bài vung vẩy, bộ dáng định liệu trước nhất định con không dám nhận.
Đậu Đậu cười gượng hai tiếng, quyết đoán ăn luôn tiết tháo lắc đầu như trống bỏi, “Ha ha ha, không dám không dám, sư phụ cất đi thì hơn ha ha ha.”
Chưởng Môn Lệnh kia không phải tùy tiện nhận là nhận được, nhận thì sẽ phải nhận cả núi Đạo Vương!
Một người phóng túng không chịu gò bó yêu tự do như cô, không thể lấy được!
Ông đắc ý nhấc cằm, lại lập tức á một tiếng cúi đầu xuống. Lúc này Viên Viên tết tóc xong rồi lấy dây chun buộc bím tóc lại, còn buộc từng khúc từng khúc, giống như củ sen. Dây chun kia là Tiểu Bạch tặng, cô thấy tóc Viên Viên cũng dài rồi nên sẽ dùng đến. Không chỉ chun, cô còn tặng một đống kẹp tóc, cái nào cũng vô cùng đáng yêu. Bây giờ hơn phân nửa gói chun đều buộc trên đầu lão già mất nết, còn kẹp tóc…
Quả nhiên, Viên Viên tết tóc xong, lại nghĩ tới kiểu kẹp tóc. Lão già mất nết vừa thấy kẹp tóc dâu tây nhỏ anh đào nhỏ thì cả người đều không ổn.
Nhưng mà đường mình chọn, quỳ cũng phải đi xong, ông chỉ có thể cắn môi tự nhủ trong lòng, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nói, “Ông nội thích cái nơ con bướm kia.”
“Phụt!”
Đậu Đậu không nhịn được bật cười, sau đó nhìn con gái nhà mình cầm nơ con bướm cài lên bím tóc của lão già mất nết, cười ha ha không nín được.
Cô nghĩ đến cục trưởng Lương chơi búp bê với cháu gái đã là chuyên nghiệp lắm rồi, không ngờ lão già mất nết trông trẻ mới là máy bay chiến đấu.
Nhưng ông chỉ lo chơi với Viên Viên mà không thấy ánh mắt Biển Biển nhìn ông có bao nhiêu ghét bỏ bài xích sao?
Muốn dụ dỗ con gái cô thì cũng phải xem con trai cô có đồng ý không đã!
Quả nhiên Biển Biển không thể nhịn được nữa, “Này, ông lão, ông chắn tôi rồi!”
Bé nói vậy rồi đẩy lão già mất nết qua một bên, kéo Viên Viên trên đất đứng dậy. Sau đó bé vòng quanh lão già mất nết, tháo hết đồ trên đầu ông xuống, lôi theo cả một đám tóc, đưa cho Viên Viên, nói một câu làm lão già mất nết tức chết.
“Ông ta xấu, làm không đẹp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...