Bà lão đột nhiên buông Thanh La ra, “Rắn? Ha ha, ta nên sớm nghĩ đến. Các ngươi đứng lên đi, ta không thể giết các ngươi.”
Xà Ảnh đỡ Thanh La dậy, biến hình lại, nét mặt nghi hoặc. Bà lão phất tay, mấy ngọn nến trong bóng đêm sáng lên, lấp lánh mơ màng. Dưới nền đất dần dần sáng, hiện lên từng cái quan tài đặt song song. Thì ra nghĩa địa Đường gia ngay dưới nền đất Đường gia, chẳng trách bọn họ tra thế nào cũng không thấy, hóa ra mọi người Đường gia đều ngủ trên mộ!
“Hắn phái các ngươi đến, muốn biết cái gì?” Bà lão nói thẳng, “Nếu muốn biết bí mật của Đường gia, vậy… đều ở đây.”
Xà Ảnh vừa định hỏi chuyện Ma tộc thì Thanh La đã giữ anh lại, nhẹ lắc đầu. Cô mở miệng, “Xin hỏi bà là?”
“Ta?”
Bà lão mỉm cười, ngọn nến trên tay nháy mắt chuyển qua trước mắt Thanh La.
Mí mắt Thanh La không động tí nào, chắc chắn nói ra suy đoán trong lòng, “Bà là người Ma tộc hay là hồn của Ma tộc?”
Không phải yêu, không phải quỷ, không phải ma thì còn là gì được?
Bà lão mỉm cười, vỗ mặt Thanh La, nói, “Tiểu yêu thực thông minh, ngươi đoán đúng rồi.”
“Vậy bây giờ bà là…”
“Bây giờ ta phải về, có vấn đề gì không?”
Bà lão đi đến trước hai quan tài còn mới trong một đám quan tài, cả hai quan tài đều mở ra, bên trong rỗng tuếch.
Thanh La và Xà Ảnh nhìn các quan tài khác, không, bọn họ không cần xem cũng biết các quan tài khác đều có thi cốt. Nếu bọn họ đoán đúng thì hai quan tài này là của Đường Linh Yên và Đường Linh Ngữ?
“Các ngươi đoán đúng rồi.”
Bà lão nhìn bọn họ, lấy trong ngực ra hai cái đĩa ngọc, để trong quan tài bắt đầu niệm, đến khi đĩa ngọc biến thành thi cốt, chính là Đường Linh Yên, Đường Linh Ngữ bọn họ từng thấy trong di ảnh. Làm xong tất cả, bà lão nhẹ gõ sàn nhà giữa hai cái quan tài, nền gạch mở ra rồi lững thững đi xuống.
Xà Ảnh và Thanh La liếc nhau, đang do dự có nên đi theo không thì bà lão nói, “Không phải hắn phái các ngươi đến tra sao, vậy thì đi theo đi. Người con rể này của ta cái gì cũng tốt, đáng tiếc… không phải ma... “
Đến bây giờ, thân phận hồn phách trên người bà lão đã xác định… bà là mẹ của phu nhân!
Hai con yêu đi theo bà lão xuống dưới. Cầu thang rất dài, cuối cầu thang không thấy ánh sáng mặt trời, chỉ có gì đó như đom đóm phát ra ánh sáng, nhìn kỹ lại thấy tất cả đều ở trên cây.
Không có ánh mặt trời, không khí cũng loãng, dưới nền đất như vậy sao có thể có thực vật chứ?
Nhưng cái cây ở đây xòe ra tư thái tuyệt đẹp, không những sống mà còn sống rất tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...