Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Quản gia có trung thành thế nào cũng chỉ là người ngoài, cô không nghĩ Đường gia sẽ tín nhiệm quản gia như vậy, còn để cho ông ta một mình đến mộ địa Đường gia. Hơn nữa, ở Đường gia lâu như vậy, cô phát hiện rất nhiều chuyện kỳ quái. Bà Đường mỗi ngày đều đi một mình tới từ đường niệm kinh, mà mỗi lần đi đều đi cả một buổi sáng. Cô không hiểu nguyên nhân gì mà có thể để một bà lão bệnh tật kiên trì như thế. Cho dù truy điệu hai con gái chết sớm cũng không nên đi mỗi ngày chứ?
Cho nên cô thuyết phục Xà Ảnh, chia làm hai đường, một theo ông Đường, một theo bà Đường.
Mãi đến một hôm, ông Đường vội vàng trở về, đến chỗ bà Đường, đóng cửa, suýt nữa giẫm lên Thanh La đang bò dưới đất.
Ông vội vã nói một vài chuyện, đại khái là một nhà bốn người con gái của con gái rất kỳ quái gì đó, cho dù đưa đồ gia truyền cũng nhất định không về gì đó.
Bà Đường nghe xong liền nói, “Nó nhất định sẽ về! Nó thuộc về nơi này.”
Không biết có phải ảo giác của Thanh La không, cô cảm thấy trong nháy mắt đó, ánh mắt bà Đường sắc bén mà kiên định, hoàn toàn không giống bộ dáng bệnh tật của bà lúc trước. Nhưng chỉ trong nháy mắt, thần thái kia liền biến mất, sau đó kịch liệt ho khan, chậm rì rì tìm chỗ ngồi xuống.
Ông Đường hỏi đồ gia truyền để đâu, bà chỉ một hướng, “Ở trong từ đường. Tôi đi ngủ một lát, đến đêm thì chúng ta cùng đi xem Yên Nhi và Linh Nhi.”
Sau đó ông Đường muốn đi lấy đồ gia truyền, Xà Ảnh nhìn Thanh La một cái, ý bảo cô và anh cùng đi. Nhưng Thanh La vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, suy nghĩ một chút vẫn đi theo Bà Đường.
Quả nhiên trực giác của cô đúng, bà Đường quả thật có vấn đề!
Bà không về phòng ngủ mà về phòng vặn cơ quan trên bàn trang điểm, đi vào một mật đạo.
Bọn họ đến Đường gia lâu như vậy mà không hề phát hiện ra điều này.
Thanh La thừa dịp cửa chưa đóng đi theo vào, cùng lúc đó, ông Đường ở từ đường cũng lấy được đồ gia truyền. Là một hộp gỗ khắc hoa, bên trong là một viên ngọc xanh biếc, mượt mà no đủ, vừa nhìn đã biết vô giá, quả nhiên là đồ gia truyền lưu xuống nhiều thế hệ.
Nhưng đồ gia truyền không phải chỉ truyền nam không truyền nữ sao?
Sao ở Đường gia lại chỉ truyền cho nữ?
Xà Ảnh không rõ, đợi lúc phát hiện không thấy Thanh La thì tín hiệu cầu cứu của Thanh La cũng đến… Cô ở bên dưới từ đường!
Thanh La bị người khống chế, người khống chế cô là bà Đường. Bà ta căn bản không phải bà lão ốm yếu, khí lực cổ tay bà ta rất lớn.
“Nói! Là ai phái các ngươi tới?”
Bàn tay tiều tụy của bà lão nắm cổ Thanh La, ánh mắt sắc bén nổi lên sát ý. Xà Ảnh xông lên cứu cô, vài ba lần đều bị bà lão đá ra. Anh quỳ rạp dưới đất phun một ngụm máu, để lộ yêu khí trên người, thấy Thanh La hiện hình, xông lên liều mạng với bà lão.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...