Yêu Nghiệt biến sắc, quay đầu nhìn Đậu Đậu, nói, “Bảo bọn họ chờ ta ở lầu một.”
“Dạ!”
Con yêu đi rồi, Yêu Nghiệt ôm hai đứa con vào phòng ngủ, làm biến đổi không gian. Làm xong tất cả, Yêu Nghiệt nhìn mọi nơi, cảm thấy không có sơ hở mới đi ra ngoài.
Không phải hắn không muốn cô biết, thật sự là… Đường gia tặng ngọc không rõ mục đích.
Hắn không đảm bảo tin tức thám tử tra được có phải do Đường gia cố ý để họ tra được không. Hắn phải xác nhận thật giả, nếu không hắn không yên tâm để Đậu Đậu biết.
Thám tử phái đi Ma tộc cũng là xà yêu. Một nam một nữ, rất đẹp đôi. Nam là Xà Ảnh, nữ là Thanh La, làm việc dưới tay Yêu Nghiệt đã khá lâu.
Bọn họ nhìn Yêu Nghiệt xuống lầu, đồng thời đứng lên, “Tôn Thượng.”
“... Tra được gì không?”
“Tra được một ít.”
Thanh La mặc một bộ cây xanh biếc, lấy ra một viên ngọc, đặt nhẹ lên bàn, “Chính là thứ này, nghĩa địa Đường gia mọc lên một đại thụ, trên cây… mọc ra đầy ngọc.”
Yêu Nghiệt không nói chuyện, cầm viên ngọc lên, nhìn kỹ lại thấy giống hệt viên ngọc Đường gia tặng tới!
Lớn như trứng chim, mượt mà no đủ, trên đầu có một chỗ lõm xuống nhỏ như hạt đậu.
Nhưng viên Đường gia đưa tới không có chỗ lõm.
Thấy Yêu Nghiệt nhìn chằm chằm chỗ lõm, Xà Ảnh ho khan một tiếng, “Lúc hái từ cây xuống, không cẩn thận làm đứt cuống.”
“Thứ này lúc ở trên cây không có hình dạng này phải không?”
Yêu Nghiệt đặt nghi vấn nhưng thực tế đã khẳng định: Thứ này lúc ở trên cây nhất định là thể sống.
Dù ngọc có linh tính nhưng vẫn là vật chết, dù thế nào cũng không thể mọc trên cây được. Cho nên thứ này không phải ngọc, có thể ăn được thật cũng không chừng.
“Lúc ở trên cây, bên trong có chất lỏng xanh biếc chuyển động, phát ra ánh sáng như đom đóm vậy. Những cái khác tiểu nhân và Thanh Xà đều không thể lấy được, chỉ có quả này lớn nhất, miễn cưỡng mới hái xuống được.”
“Nói từ đầu, không bỏ qua chi tiết nào.”
Yêu Nghiệt nói xong, Xà Ảnh nhìn Thanh La, Thanh La hắng giọng, bắt đầu nói từ đầu. Lúc bọn họ nhận được nhiệm vụ thì tới tổ trạch Đường gia ngay, điều tra vài vòng vẫn không tìm được tin gì hữu dụng. Nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ mà vẫn cẩn thận quan sát từng người của Đường gia. Ông Đường sau khi về Đế Đô thì thường xuyên ra ngoài, gặp những người có cùng sở thích giao lưu. Còn bà Đường thì như cái ấm sắc thuốc, chỉ ở nhà, không đi đâu. Người hầu cũng vậy, thường xuyên ra ngoài chỉ có ông Đường và quản gia.
Xà Ảnh cảm thấy bọn họ nên chia hai đường, một người theo ông Đường, một người theo quản gia.
Nhưng Thanh La lại không thấy vậy.
Cô cho rằng, bọn họ nên theo ông Đường, và… bà Đường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...