Lăng Đầu Thanh làm rất tốt, không, chính xác mà nói là con yêu nhỏ Lăng Đầu Thanh tìm tới làm rất tốt. Cho nên căn bản không cần để ý Đường Lưu Ly, an an ổn ổn kết hôn là được rồi.
Kết hôn là thời khắc đẹp nhất trong đời con gái, áo cưới, khăn voan, giày thủy tinh, tựa hồ tất cả những điều tốt đẹp trong đồng thoại đều xuất hiện. Nhưng càng xinh đẹp thì càng phải trả giá nhiều. Giày thủy tinh mười hai phân… lạnh lạnh cứng cứng, không thoải mái chút nào!
Còn nữa, bởi vì cái tập tục dở hơi Sở Ngọc Bình nói nên cô chỉ mang tất chân. Lúc đi lại, gió thổi vào làn váy, cảm giác kia, ý!
Đậu Đậu sợ run cả người, lập tức bước nhỏ lại. Yêu Nghiệt nhìn thấy động tác của cô, không tự giác nở nụ cười. Nụ cười này của hắn làm không ít cô gái dưới đài xuýt xoa.
Nghe nói Kim Đậu Đậu lấy chồng đẹp, hôm nay các cô đã tin từ đáy lòng. Ngài Cửu này không chỉ ăn ảnh mà ngoài đời càng đẹp hơn! Cười càng đẹp hơn nữa!
Người đàn ông như vậy, sao lại mù mắt mà coi trọng Kim Đậu Đậu chứ? Tuy rằng bây giờ cô không xấu nữa nhưng cũng không đẹp! Căn bản không xứng với hắn ok?
Nhưng các cô chỉ dám nghĩ trong lòng, dù sao Kim Đậu Đậu cũng là con gái nuôi của Cố gia, là Cố gia trong tứ đại gia tộc Đế Đô, các cô có giỏi hơn nữa cũng không dám cướp người với cô!
Đậu Đậu cảm nhận được, hung tợn trừng mắt nhìn hắn, bảo hắn không được cười nữa. Nhưng hôm nay chắc chắn Yêu Nghiệt không cười không được… Kết hôn là chuyện vui, hắn hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài đây này!
Cho nên, chỉ có Đậu Đậu giữa một vòng người mê trai tự sinh hờn dỗi.
Cũng may thảm đỏ không dài, đi ba bốn phút, cuối cùng cũng tới.
Cố Thanh Vân giao Đậu Đậu cho Yêu Nghiệt, cha xứ bắt đầu đọc diễn văn. Trái phải lôi kéo Đậu Đậu và Yêu Nghiệt, nói một đống lớn với bức họa Chúa cứu thế trên tường.
Sau đó cha xứ hỏi ra lời kịch kinh điển mãi không thay đổi, “Kim Đậu Đậu, con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng, ký kết hôn ước với anh ta, cho dù khỏe mạnh hay bệnh tật, giàu có hay bần cùng, đều chấp nhận yêu thương anh ta chăm sóc anh ta tôn trọng anh ta, vĩnh viễn trung trinh cho đến cuối đời không?”
Đậu Đậu gật đầu, “Con đồng ý.”
Cha xứ lại hỏi Yêu Nghiệt, “Cửu Ca, con có đồng ý lấy người phụ nữ này làm vợ, ký kết hôn ước với cô ấy, cho dù khỏe mạnh hay bệnh tật, giàu có hay bần cùng, đều chấp nhận yêu thương cô chăm sóc cô tôn trọng cô, vĩnh viễn trung trinh cho đến cuối đời không?”
Yêu Nghiệt, “Con đồng ý.”
Cha xứ vừa lòng, “Được, có thể trao nhẫn rồi.”
Hai phù rể phù dâu nhí đưa nhẫn, hai người lấy đeo vào cho đối phương.
Sau đó lại lấy ra hai phần giấy đăng kí kết hôn kiểu dáng Châu Âu, hai người ký tên, coi như kết thúc buổi lễ.
Quần chúng bên dưới cũng lên chúc phúc, Cố gia, Sở gia, Diệp Tinh Thần, Diệp Tinh Trạch còn Lạc Lê, sau đó là hai vợ chồng già Đường gia...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...