Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Thị trưởng Hà thở ra, vội nói, “Vậy đưa Giai Y cho chú, muộn thế này rồi, phải mau đưa nó về thôi.”

Nói xong qua đón Hà Giai Y, nhưng người già sức lực cũng không lớn, tiếp lấy chị Hà trên dưới năm mươi cân thì suýt nữa đứng không vững.

Chị Hà đang ngủ, nếu không nhất định sẽ ôm Diệp Tinh Thần không buông tay.

Đáng tiếc, cô đang ngủ.

Vì thế liền bỏ lỡ cơ hội biểu lộ chân tình, nằm trong ngực cha, ngủ an ổn.

Diệp Tinh Thần nhìn khuôn mặt ngủ say của cô ấy, trong lòng thấy đau, “Cháu giúp chú đưa em ấy xuống. Thật ra em ấy cũng... cũng không nhẹ.”

“Để con để con, sức lực con rất lớn!”

Bé đen mập vô cùng muốn cướp ống kính, vừa nghe Diệp Tinh Thần nói ôm chị Hà xuống dưới liền lập tức xung phong nhận việc đi qua đoạt người với thị trưởng Hà. Thị trưởng Hà không để ý nhất thời bị đoạt mất con gái, nên càng không thích bé đen mập không đầu óc không lễ phép này.

Nhưng bé đen mập còn không tự giác, ôm Hà Chính Trực vì muốn chứng minh mình sức lực lớn, còn đứng lên ngồi xuống một lần, kêu dễ như ăn bữa sáng!

Thị trưởng Hà co rút khóe miệng, thấy Diệp Tinh Thần ở bên kia không biết nghĩ gì thì quả quyết gật đầu, “Vậy đi, cậu đưa nó xuống dưới giúp tôi.”

Thị trưởng Hà giải quyết dứt khoát, Diệp Tinh Thần cũng không nói gì nữa.


Một đám quần chúng đưa người đến thang máy, thị trưởng Hà dẫn đầu đi vào.

Xong còn nhìn bé đen mập ôm Hà Chính Trực thật dễ dàng, vẫn nhịn không được cảm khái, “Cậu bé khí lực lớn thật! Ai, trẻ tuổi thật tốt!”

Diệp Tinh Thần như bị đạp đúng chân đau, dừng bước một chút, đột nhiên thấy bi thương, “Tuổi trẻ... đúng là tốt!”

Đậu Đậu, “...”

À, thì ra anh Diệp rối rắm chuyện này! Lý do này thật sự, chậc chậc, không được.

Không phải chỉ lớn hơn mười tuổi thôi sao, có cái gì to tát chứ?

Mười tuổi cũng chỉ là tình anh em, cô với Yêu Nghiệt còn kém nhau một ngàn tám trăm tuổi đây này? Tính là gì? Tình cảm ông cháu?

Yêu Nghiệt nghẹn một búng máu ở cổ suýt chết, “ Tình cảm ông cháu? Mệt em nghĩ ra được. Hay là… Thật ra em đã sớm muốn gọi như vậy?”

Đậu Đậu, “...”

Cút! Đừng có chiếm tiện nghi của em! Ai muốn gọi anh là ông nội!


Sau đó quần chúng đưa đương sự đến bãi đỗ xe.

Thị trưởng Hà mở cửa xe, bé đen mập đặt chị Hà lên ghế phó lái, còn săn sóc cài dây an toàn giúp cô… nhất định là cậu học được lúc đuổi theo xe nhìn thấy Diệp Tinh Thần làm!

Trước đó cậu hoàn toàn không biết dây an toàn là cái quỷ gì!

Diệp Tinh Thần ngậm bồ hòn làm ngọt không nói gì, còn gật đầu với thị trưởng Hà, mở cửa lên xe, chạy lấy người.

Tên Ngốc thật không muốn nói chuyện với anh cậu! Gặp loại chuyện này anh còn chạy? Chẳng lẽ thật sự không có cảm giác gì với chị Hà? Nếu không làm gì thì người sẽ bị đoạt đi! Bé đen mập kia khó chơi lắm, anh không thấy sao hả?

Thị trưởng Hà nhìn thấy hết các động tác khác thường của Diệp Tinh Thần, không nói gì, chỉ mỉm cười, “Được rồi, tôi đưa Giai Y đi, mọi người mau về ngủ đi.”

“Nhạc phụ đại nhân! Hay chúng ta đi cùng nhau? Một mình ngài đưa chị Y Y về con lo lắng lắm!”

Thị trưởng Hà, “Chuyện này… không tốt lắm đâu.”

“Có gì không tốt? Nhạc phụ đại nhân, con đi cùng ngài, ở rể nhà ngài! Làm con trai ngài! Dưỡng lão cho ngài! Đưa ma cho ngài!”

“Phụt.”

Tên Ngốc nhịn không được bật cười. Cười một tiếng liền lập tức ngậm miệng, làm bộ bản cục cưng chưa nghe được gì hết bản cục cưng vô tội.

Yêu Nghiệt không đành lòng nhìn thẳng, “Ly Tử An, câm miệng!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui