Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Thượng Quan Lăng Mạch liếc mắt nhìn, Vương Bối Bối nói lắp, “Tớ… tớ có thể không nói không. Tớ… đồng ý uống rượu…”

“Không thể! Tất cả mọi người đều nói rồi, đến lượt cậu mà không nói thế là không nể mặt!”

Tôn Miểu Miểu cũng đã nhìn ra Vương Bối Bối thích Thượng Quan Lăng Mạch. Từ nãy đến giờ ánh mắt cô ấy luôn không tự giác liếc sang bên này.

Xí, cũng không biết tự nhìn lại mình, đồ mập mạp chết tiệt, đến chết vẫn mập! Cho dù có gầy thì trên mặt vẫn là một đống thịt thừa. Vừa ngu vừa ngốc, cũng chỉ là biết vài món nhạc khí mà thôi!

Kỳ thật trên mặt Vương Bối Bối căn bản không phải thịt thừa ok?

Đó là nét mập của trẻ con! Căn bản là không gầy được đâu.

Người có nét mập trẻ con nhìn đều đáng yêu, Tôn Miểu Miểu nói vậy cũng là do ghen tị mà ra.


Giờ người Vương Bối Bối thích ở ngay hiện trường, cho dù nói thật hay mạo hiểm thì đều sẽ hướng về Thượng Quan Lăng Mạch. Đương nhiên, nếu cô ấy đủ lớn gan thổ lộ với người khác, vậy không còn gì bàn. Nhưng cho dù là ai, khi đối mặt người người mình thích mà tỏ tình với người khác thì cũng sẽ đều không cam tâm, uất ức, và cảm thấy áp lực tâm lý nhỉ?

Thấy Vương Bối Bối xấu hổ chính là việc vui nhất hôm nay của cô ta. Ai bảo Tôn gia có làm ăn qua lại với Vương gia chứ, mẹ cô ta lại luôn bảo cô ta nhường nhịn Vương Bối Bối.

Tôn Miểu Miểu nghĩ đến đây, cười càng ôn hòa hơn, “Bối Bối, cậu nói đi. Bình thường cậu đều không thích nói chuyện, nhưng bây giờ không nói thì không hợp lẽ đâu.”

Vương Bối Bối càng cúi đầu thấp, “Tớ… tớ chọn…”

“Không muốn nói thì đừng nói, tự phạt ba chén rượu chắc không sao chứ?”

Đậu Đậu đột nhiên mở miệng, biểu tình Tôn Miểu Miểu nứt ra, “Dựa vào cái gì?”


“Dựa vào việc hôm nay là tiệc chia tay độc thân của tớ, tớ nói cô ấy không cần chọn chính là không cần chọn. Cậu có nghi vấn gì sao?”

Thanh âm Đậu Đậu rất lạnh, ánh mắt không mang theo một độ ấm nào.

Tôn Miểu Miểu rùng mình, áp chế sự không cam lòng, nói, “Đương… đương nhiên không vấn đề, tớ chỉ nói đùa thôi. Cậu đừng giận!”

Đậu Đậu không để ý cô ta nữa, ngồi xuống nói, “Uống đi.”

Vương Bối Bối như được đại xá, “Được, được.”

Thật tốt quá, Đậu Đậu nói chuyện giúp cô ấy, cô ấy không cần chọn nữa. Vương Bối Bối cảm kích nhìn Đậu Đậu, sau đó cầm bình rượu rót ra chén, uống liên tiếp ba chén, không dừng chút nào.

Đậu Đậu há mồm trợn mắt, bỗng dưng nhận được sự cảm kích của em gái mà không hiểu vì sao, trong lòng áy náy không dám nhận. Thật ra không phải cô tốt bụng thích làm việc chính nghĩa, cô chỉ không muốn nhìn thấy Vương Bối Bối thích tên đàn ông thối tha như vậy.

Mệt cô vừa rồi còn nghĩ ánh mắt Vương Bối Bối rất tốt. Khi nghe xong Thượng Quan Lăng Mạch thừa nhận thẳng thắn như thế thì ấn tượng tốt của cô cũng đem cho chó ăn rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui