Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Đậu Đậu vội vàng nhìn qua, ở đây chỉ có ba người Chu Đức Thành, Vương Bối Bối, Tôn Miểu Miểu là quen mặt. Hà Chính Trực muốn mời mấy người bạn tốt của Đậu Đậu, nhưng nghĩ kĩ thì Lạc Lạc đã xuất ngoại rồi. Về phần Lý Thanh cùng lớp có quan hệ không tệ với Đậu Đậu thì người ta là học sinh giỏi trăm phần trăm đó.

Thấy Đậu Đậu nhìn về phía bọn họ, Hà Chính Trực lập tức đụng cô, “Nè, em đang tìm cái người lần trước em thấy đẹp trai sao?”

Đậu Đậu, “Xí, người kia là anh ruột… Khụ, anh họ, nghe nói mẹ anh ta với mẹ em là chị em ruột.”

Hà Chính Trực kinh ngạc, “Sao chị lại không biết chuyện này?”

“... Ha ha, không phải chị đang bận học tập sao?”

Đậu Đậu vừa nói vậy, Hà Chính Trực liền kiêu ngạo, “Tất nhiên! Bây giờ chị là học sinh ngoan. Nhưng chị gọi anh ta đến khác nào gọi phụ huynh của em?”

Đậu Đậu rất muốn nói: Thượng Quan Lăng Mạch không phải phụ huynh nhà cô đâu! Cô không muốn về Đường gia đâu!

Từ từ, cô ấy muốn gọi Thượng Quan Lăng Mạch đến đây?!


“Này, có thể mở chưa vậy? Tôi nóng lòng lắm rồi!”

Người nói là Chu Đức Thành, cậu ta với Tên Ngốc cùng một dạng, đều là công tử nhà giàu chuyên môn chơi bời lêu lổng. Nhưng giờ Tên Ngốc đã cải tà quy chính, chỉ có Chu Đức Thành vẫn sống phóng túng.

Trở lại chuyện chính, Chu Đức Thành ngồi không yên, Đậu Đậu làm dáng, “Mở!”

Sau khi Chu Đức Thành mở, đám quần chúng ồ lên, “Oa! Một!”

Sáu xúc xắc xếp chồng lên nhau, ở mặt trên cùng là một chấm.

Đậu Đậu cúi đầu nhìn cốc xúc xắc của mình, nhất thời chỉ muốn im lặng. Của cô cũng giống vậy. Vốn nghĩ chỉ là đám trẻ con, cô hai trăm tuổi thế nào cũng có thể chơi thắng bọn họ, giờ xem ra rõ ràng không phải là chuyện dễ!

Chu Đức Thành ơi là Chu Đức Thành! Cha mẹ cho cậu cái tên thành thục ổn trọng như vậy không phải để cậu làm thần bài!

Đậu Đậu phun trào trong lòng, nhưng trên mặt lại không thay đổi.


Chu Đức Thành nhìn một vòng người, đắc ý dào dạt, “Tất cả mở đi, tôi thấy ván này tôi thắng rồi!”

Một đám quần chúng mở xúc xắc, không ngoài dự kiến, thượng vàng hạ cám không cái nào giống nhau.

Cho nên, kết quả hoàn toàn không ngoài dự kiến.

Hà Chính Trực thấy vậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng cũng mừng thầm. Để Chu Đức Thành đến quả nhiên là đúng, xem ra hôm nay có thể lôi ra không ít bí mật của Đậu Đậu!

May là Đậu Đậu không biết ý nghĩ này của cô ấy, nếu không nhất định sẽ tuyệt giao!

Nào có người bạn nào hố người như vậy chứ!

Lại còn muốn nhờ cô giúp đỡ nữa!

Bây giờ cả đám nhìn chằm chằm Đậu Đậu, muốn nhìn cô mở cốc lên sẽ có kỳ tích gì không. Đậu Đậu bị buộc lên Lương Sơn, đưa tay nhấc cốc xúc xắc lên. Nếu không thắng cũng là hòa, cùng lắm thì lần sau không khinh địch như vậy là được. Cốc xúc xắc mở ra, quần chúng đều nín thở: Cũng là một, cái này khó phân thắng bại.

Nhưng Chu Đức Thành chỉ nhìn một cái, lập tức đắc ý tuyên bố, “Cô thua rồi!”

Đậu Đậu sửng sốt, lại hỏi, “Đều là một, sao tôi lại thua?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui