Tên Ngốc đi rồi, Đậu Đậu nhìn chằm chằm vào video giám sát. Chỉ một lát sau, Đường Lưu Ly và Tô Thính Tuyết đã đồng loạt đứng lên, “Ngài… ngài chính là Đông Quách tiên sinh sao?”
Tên Ngốc gật đầu, ép thấp giọng, “Ừ, không sai, ta chính là Đông Quách tiên sinh.”
Đường Lưu Ly nhanh chóng chào hỏi, xong rồi vội vàng ra hiệu cho Tô Thính Tuyết. Tô Thính Tuyết nhìn chằm chằm Tên Ngốc một lúc, nửa tin nửa ngờ, “Đông Quách tiên sinh, chào ông, tôi là…”
“Cô là Tô Thính Tuyết, nhị tiểu thư… của Tô gia, con của Tô Thành Minh. Lão phu nói có đúng không hả?”
“Phụt.”
Cách camera, Đậu Đậu không nhịn được bật cười, rồi lại thấy Tô Thính Tuyết đang trợn to mắt ở camera bên kia, “Ngài… làm sao mà ngài biết được?”
Không chỉ biết tên của cô ta, mà còn biết cha cô ta là ai, còn biết thật ra cô ta không phải là đại tiểu thư Tô gia!
Không, cô ta mới thật sự là đại tiểu thư Tô gia! Cái con Tô Thính Vũ kia chẳng qua là một đứa con riêng, nó dựa vào cái gì mà được coi là đại tiểu thư Tô gia chứ?
Nghĩ tới đây, Tô Thính Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Nhưng mà ngài đã nói sai một điểm rồi, tôi đúng là con gái thứ hai của Tô Thành Minh, nhưng tôi mới là đại tiểu thư Tô gia thật sự!”
Đường Lưu Ly kéo Tô Thính Tuyết, bảo cô ta không nên kích động như vậy.
Cái ánh mắt kia, rõ ràng viết —— bây giờ cô đã tin chưa? Đông Quách tiên sinh là thầy tướng số rất chuẩn đó!
Tên Ngốc vừa nhìn thấy thế thì càng đắc ý hơn, hắng giọng, tiếp tục giả bộ, “Nếu Tô nhị tiểu thư thật sự tự tin như vậy thì cũng không tìm đến lão phu.”
Nói xong, còn đổi phất trần từ tay trái sang tay phải, một bộ nắm chắc phần thắng.
Không thể không thừa nhận, Tên Ngốc giả bộ vẫn rất chuyên nghiệp. Từ nãy đến giờ, hoàn toàn không tìm ra một chút kẽ hở nào. Nếu như không phải trước đó Đậu Đậu biết trước cậu là Tên Ngốc thì lúc này nhất định sẽ không nhận ra!
Ngay cả cô cũng bị dọa thì Tô Thính Tuyết nhảy hố cũng không phải chuyện ngoài dự liệu.
Cô ta nghe thấy Tên Ngốc nói như vậy thì lập tức thẹn quá thành giận, nếu như không phải Đường Lưu Ly kéo cô ta thì cô ta đã muốn liều mạng với Tên Ngốc rồi, “Ông nói bậy gì đó! Nó vĩnh viễn không thể thay thế được địa vị của tôi! Mẹ cô ta cũng vĩnh viễn không thể thay thế được mẹ tôi!”
“Lão phu có nói bậy hay không thì trong lòng Tô nhị tiểu thư là rõ ràng nhất. Nếu tiểu thư kiên trì cho rằng lão phu nói sai, vậy thì... Thanh Loan, tiễn khách!”
Tên Ngốc nói xong, lập tức xoay người đi về phía cầu thang.
Thanh Loan làm dáng vẻ mời, một bộ muốn tiễn khách, “Hai vị tiểu thư, xin mời!”
“Chờ một chút! Tôi… tôi thừa nhận, tôi thừa nhận những lời ông nói đều đúng!”
Tô Thính Tuyết sốt ruột, vội vã đi tới trước mặt Tên Ngốc, ngăn cản đường đi của cậu, “Đại sư, ngài giúp tôi một chút, mau cứu mẹ tôi, để mẹ tôi quay về Tô gia đi mà!”
Tên Ngốc hơi dừng, rồi giơ tay lên vuốt chòm râu nhìn qua rất chân thật nhưng thật ra do mình biến hóa.
“Chuyện của Tô nhị tiểu thư, chút nữa lão phu sẽ tiếp tục nói với cô. Đường nhị tiểu thư, lần này cô tới là muốn để lão phu giúp đỡ chuyện gì? Quá tam ba bận, lần này con số lão phu muốn không phải như vậy nữa đâu.”
Tên Ngốc đòi nhiều hơn so lần trước, Đậu Đậu không nhịn được lập tức lại bật cười.
Đường Lưu Ly hoàn toàn tin lời của Tên Ngốc, căn bản không quan tâm đến chuyện tiền nong, lấy ra một cái thẻ từ trong ví, nhét vào tay Tên Ngốc.
“Đại sư, trong cái thẻ này có mười triệu, mật mã là sáu số tám. Tôi xin ngài, coi nhân duyên giúp tôi, còn… còn nữa, tôi… tôi muốn biết làm thế nào mới có thể làm cho một người ở trước mặt công chúng tự mình cởi… cởi quần áo.”
Có lẽ là biết yêu cầu của mình quá mức âm ngoan ác độc, nên Đường Lưu Ly nói có chút khó khăn. Nhưng cô ta không thể cứ bỏ qua như vậy được! Trước đây Kim Đậu Đậu đã dùng tà thuật nên cô ta mới có thể xấu mặt ở trước mặt công chúng như vậy, thù này cô ta nhất định phải báo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...