Hay lắm, rất được. Em trai đến thăm, không đi đón thì thôi đi lại còn nói để nó khóc một lúc đi à?
Nhìn thấu tâm tư của Đậu Đậu, khóe miệng Yêu Nghiệt giật một cái, “Em thấy anh không đi đón nó là rất vô nhân đạo à?”
Đậu Đậu vội vàng lắc đầu —— không có không có, không dám không dám!
“... Em nghĩ nó là một đứa bé sao?”
Đậu Đậu sửng sốt —— lẽ nào cậu ta không phải à?
“Tất nhiên là không phải. Nó đã hơn ba ngàn tuổi. Ở nhân giới cũng phải là hóa thạch với cấp bậc tổ tông rồi đó.”
Lần này tam quan của Đậu Đậu hoàn toàn bùng nổ, “Hơn ba ngàn tuổi còn khóc nhè á? Anh đang đùa em?”
Đậu Đậu kích động rống ra tiếng, trong nháy mắt có một cái đầu lộ ra từ nhà bếp.
Là dì Khương, khó khăn lắm bà mời thấy Đậu Đậu bình thường hơn một chút, bây giờ vừa nghe thấy thế thì lại không bình thường —— Nói chuyện với không khí! Xem ra vẫn phải tiếp tục uống tro bùa rồi! Không được, nhất định phải đi tìm cô Lưu Ly lấy thêm mấy cái bùa nữa, lượng còn dư lại chỉ có thể đủ để bỏ vào một chén nước đường đỏ nữa thôi!
Dì Khương quyết tâm, đầu lại rụt trở về.
Đậu Đậu đột nhiên bị người ta coi như là bệnh thần kinh thì trừng Yêu Nghiệt một cái, nghĩ thầm, sau khi kết hôn phải nhanh chóng rời khỏi Cố gia, nếu không thì không còn chút riêng tư nào.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, em trai Lão Cửu nhà cô không phải là tới quấy rối, chẳng lẽ là đến ăn cưới à?
Yêu Nghiệt gật đầu, “Ừ, rất có thể.”
“Những cơn mưa này là do cậu ta khóc ra à?”
“... Đúng.”
“Vậy được, vậy cứ để cho cậu ta khóc thêm một lúc nữa đi. Chút nữa sau bữa cơm chiều trời vẫn còn mưa thì Trường Sinh sẽ phải đưa Lý Thanh về nhà.”
“... Vợ à, Nguyệt Lão vẫn còn sống đó, chúng ta đừng đi đến cướp bát cơm của người ta được không? Nếu em có thời gian lo chuyện bao đồng như vậy thì thà nhìn anh nhiều hơn chút đi ~”
Đậu Đậu, “...”
Mặc quần áo thì có cái gì tốt mà nhìn chứ?
Đậu Đậu vừa mới nghĩ như vậy xong thì Yêu Nghiệt lập tức cúi người nắm lấy bả vai của cô.
Sau đó Đậu Đậu lập tức hiểu ra —— Không tốt! Hình như cô lại nghĩ đến cái gì đó không nên nghĩ nữa rồi, Lão Cửu nhà cô sẽ không cởi luôn quần áo ở đây đấy chứ?
Vẻ mặt Đậu Đậu tràn đầy ưu sầu, Yêu Nghiệt nắm vai cô xích lại gần, rồi nhanh chóng hôn cô một cái.
Đậu Đậu, “...”
Chẳng lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều à?
“Trên miệng em có bơ, nhưng mà bây giờ đã không có nữa rồi.”
Đậu Đậu, “...” Quả nhiên là do cô suy nghĩ nhiều. Nhất định là hắn không phát hiện, ha ha!
Yêu Nghiệt khổ cực nghẹn cười, nhìn qua thấy cuối cùng Sở Ngọc Bình cũng kết thúc cuộc rình coi đang đi về phía bên này đi, nhanh chóng thấp giọng bổ sung ở bên tai Đậu Đậu, “Buổi tối cởi cho em xem.”
Mí mắt Đậu Đậu run lên, cô biết mà! Một ngày mà hắn không đùa giỡn thì “cả người tên lưu manh này sẽ ngứa ngáy khó chịu”, làm sao có thể không mượn đề tài mà phát huy chứ!
Có trách thì chỉ trách tư tưởng của cô bây giờ quá đen tối, gần như là theo bản năng cô đã suy nghĩ như vậy.
Chuyện này không phải là lỗi của cô, đúng, chuyện này nhất định không phải là lỗi của cô, có lẽ những người phụ nữ khác sau khi kết hôn đều sẽ như vậy.
Đậu Đậu an ủi mình, thấy Sở Ngọc Bình đi tới, tiện tay cầm một cái đệm dựa giúp bà.
Sở Ngọc Bình dựa vào đệm dựa ngồi xuống, đột nhiên mở miệng hỏi Đậu Đậu, “Đậu Đậu, có phải là Trường Sinh không thích những người như A Thanh này đúng không?”
Đậu Đậu, “... Có lẽ thế, Lý Thanh quả thực không phải là kiểu dáng mà nam sinh bình thường sẽ thích.”
“Thế nam sinh bình thường thích kiểu dáng gì?”
“Như Vương Yên Nhiên đấy ạ!” Đậu Đậu thốt ra.
Xong rồi lại nghĩ có lẽ Sở Ngọc Bình không nhớ rõ Vương Yên Nhiên, nên vội vàng đổi lời, “Là lớn lên đẹp nhưng lại không được xuất chúng quá. Tính tình không tốt nhưng không được quá xấu. Học giỏi nhưng không phải học vô cùng tốt.”
“... Vì sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...