Lý Thanh cúi đầu ăn từng miếng một.
Sở Ngọc Bình quá nhiệt tình, thà nấu cơm sớm một chút để cho cô được về sớm cũng phải nhất định giữ cô ở lại ăn cơm. Cô không từ chối được nên chỉ có thể ở lại. Nhưng ngoại trừ lúc trước cô làm part time thỉnh thoảng ăn trưa ở bên ngoài ra, còn đâu thì đều về nhà ăn cơm do bà nội nấu. Cho nên cô chỉ có thể ăn ít một chút, giữ bụng để về nhà ăn thêm một bữa nữa, nếu không nhất định bà nội cô sẽ rất lo lắng.
Có điều Sở Ngọc Bình lại không biết, bà vừa nhìn thấy thế, còn tưởng là Lý Thanh không thích những món ăn kia.
“A Thanh à, có phải cơm không hợp khẩu vị của cháu không? Thật xin lỗi, sau khi dì mang thai thì khẩu vị lại thay đổi, nếu không dì bảo thím làm thêm một chút món ăn khác nhé?”
“Không cần không cần, không phải không hợp khẩu vị đâu ạ.”
“Thế là do sức khỏe không tốt à?”
“Không phải đâu ạ, cháu... cháu toàn ăn cơm tối ở nhà do bà nội nấu, cháu sợ ăn no ở đây xong, về nhà ăn ít sẽ khiến bà nội lo lắng.”
Lý Thanh vừa mới thốt ra lời kia, lập tức làm Sở Ngọc Bình đau lòng muốn chết. Bà thấy đứa bé Lý Thanh này rất tốt, vừa hiểu chuyện vừa hiếu thuận, còn có lòng cầu tiến. Một cô gái như vậy nên làm con dâu của bà mới đúng.
Vì vậy bà lập tức kích động kéo tay của Lý Thanh, “Không có gì, lần sau cháu tới dạy bổ túc cho Trường Sinh thì đưa cả bà nội của cháu đến, trong nhà có nhiều nhất chính là chỗ ở. Cháu cũng không cần phải chạy tới chạy lui nữa như vậy, không an toàn lắm đâu.”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, vội vàng nháy mắt cho Sở Ngọc Bình.
Nhưng mà làm sao bà nhìn thấy được, bà vẫn còn đang kéo Lý Thanh, “Bà nội đã lớn tuổi rồi, không thể chờ ở nhà một mình mãi như thế được, đưa bà đến đây thì cũng có người nói chuyện với bà!”
“Mẹ!” Trường Sinh xấu hổ hô một câu, “Mẹ nói cái gì vậy?”
Thật sự coi người ta đã gả đến đây rồi à?
“Mẹ làm sao chứ? Mẹ nói sai chỗ nào…”
“Khụ khụ khụ!”
Cố Thanh Vân ho khan hai tiếng, vội vàng cắt đứt lời nói của Sở Ngọc Bình, rồi dùng sức nháy mắt với bà —— Không nhìn thấy con gái nhà người ta xấu hổ hay sao? Còn chưa xem bát tự đâu đấy!
Lúc này Sở Ngọc Bình mới phản ứng kịp là mình đã làm gì, vội vàng bỏ tay ra, “À, ăn đi ăn đi, Trường Sinh, ăn nhanh lên!”
Khóe miệng Trường Sinh co rút, yên lặng cúi đầu bới cơm, cùng với đó còn đưa mắt nhìn lén Lý Thanh.
Lý Thanh nghiêm mặt lại, nhìn qua hình như không có biểu tình gì, nhưng gương mặt ửng hồng của cô vẫn bán đứng cô —— Cô xấu hổ!
Toàn thân Trường Sinh chấn động, không hiểu sao lại muốn nhìn thêm hai cái.
Cậu còn tưởng một nữ sinh bảo thủ như Lý Thanh thì trong đầu ngoại trừ đứng đắn nghiêm trang ra thì chỉ còn nỗ lực chịu khó.
Thì ra cô cũng biết đỏ mặt…
Lý Thanh nhận ra Cố Trường Sinh đang nhìn cô thì khuôn mặt càng đỏ hơn —— Cô lớn như vậy nhưng chưa từng bị người khác lấy tình yêu ra để trêu chọc. Nhưng bây giờ cô không chỉ bị trêu chọc mà đối phương còn mang dáng vẻ nhìn con dâu để nhìn cô, còn muốn nối tình duyên cho cô.
Cô bị cách làm này dọa cho sợ hãi. Âm thầm nghĩ, người cô thích phải là người môn đăng hộ đối với cô, phải có nhiều lòng cầu tiến, tuyệt đối không phải là một thiếu gia nhà giàu như Trường Sinh.
Mặc dù Trường Sinh không có tính tình đại thiếu gia, lại biết cố gắng chịu khó học tập, nhưng chênh lệch giữa bọn họ quá lớn, là một khoảng cách không thể vượt qua. Huống chi Trường Sinh cũng không thích cô.
Nghĩ tới đây, vệt đỏ ửng trên mặt Lý Thanh dần nhạt đi, trái tim lại càng kiên định hơn nữa.
Cô phải học tập thật giỏi, thi vào một trường đại học tốt, tương lai tìm một người môn đăng hộ đối cùng chung chí hướng với mình, nắm tay sống chung suốt đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...