Yêu Nghiệt vừa nói ra lời này xong, Đậu Đậu lập tức muốn được yên tĩnh.
Mẹ kiếp, cơm xúc xích! Sao hắn không lên trời luôn đi! Sao hắn không đứng vai kề vai cùng với mặt trời luôn đi hả!
Hắn quả thực đen tối quá rồi! Rõ ràng chính là vua đen tối!
Nhưng không đợi Đậu Đậu yên tĩnh xong, Sở Ngọc Bình vốn định mắng Yêu Nghiệt “được tiện nghi còn khoe mẽ lại dám để Đậu Đậu học nấu cơm” lại nói.
“Chỉ là cơm xúc xích thôi à, cái này thì tạm được. Làm cơm xúc xích rất dễ, chút nữa về nhà để dì Khương dạy con.”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
Xúc xích này không phải là xúc xích kia đâu ạ...
“Không sao đâu, không khó, cắt xúc xích xong đặt lên cơm rồi hấp lên là được.” Sở Ngọc Bình an ủi.
“Cắt ạ?” Ánh mắt Đậu Đậu sáng lên, “Được đó!”
Mí mắt Yêu Nghiệt run lên, lập tức cảm thấy xúc xích có chút đau âm ỷ. Cắt á? Cô dám à? Cắt xong thì nửa đời sau của cô cứ chờ mà làm ni cô đi!
Đậu Đậu nhận thấy Yêu Nghiệt tràn đầy oán niệm, hậm hực sờ mũi nhấc chân lên xe.
Cắt á? Cô sẽ không làm bừa như vậy!
Cô thừa nhận trước đây đúng là cô muốn cắt phăng nó đi, nhưng mà bây giờ... không phải là cô đã dùng quen rồi sao?
Đậu Đậu ngồi trên xe không bao lâu thì Yêu Nghiệt đã ẩn thân chen đến bên cạnh cô. Cô xê dịch về phía Sở Ngọc Bình, để cho hắn chút vị trí.
Nhưng mà con yêu nào đó lại không muốn yên tĩnh làm một anh chàng đẹp trai, liên tiếp động tay động chân, chỉ vì cái chữ “được” kia của cô.
Đậu Đậu bị hắn ầm ĩ không chịu được, không ngừng dịch sang bên Sở Ngọc Bình.
Cuối cùng Sở Ngọc Bình không nhịn được mà hỏi có phải cô mọc nhọt ở trên mông hay không.
Đậu Đậu chỉ có thể cười gượng ha ha hai tiếng, “Hôm nay hơi lạnh ạ.”
Cố Thanh Vân đang lái xe nghe thấy thế, yên lặng bật nhiệt độ của điều hòa lên cao.
Lần này thì hay rồi, tự làm bậy thì không thể sống. Cô bị kẹp ở giữa vốn đã đủ chen chúc, giờ lại còn bật nhiệt độ lên cao nữa thì càng nóng hơn...
Cũng may con đường từ Sở gia đến Cố gia không quá dài, chỉ tầm hai ba mươi phút là đến nơi.
Lúc xe dừng ở trong ga ra, cuối cùng Đậu Đậu cũng đã được giải thoát. Vừa xuống xe một cái là cô nhanh chóng duỗi thẳng cánh tay ra duỗi thẳng hai chân.
Sở Ngọc Bình nhìn xong bất đắc dĩ lắc đầu, bảo Trường Sinh nhanh chóng đi xuống, nói là Lý Thanh đã đến.
Từ lúc Lý Thanh đồng ý dạy thêm cho Trường Sinh thì mỗi ngày đều đến Cố gia báo danh. Cái dáng vẻ nề nếp nghiêm trang kia làm Sở Ngọc Bình nhìn mà hận không thể lập tức đổi giọng gọi con dâu luôn.
Đậu Đậu thấy thế thì nghĩ thầm, lẽ nào số mệnh của Lý Thanh thật sự được sửa lại rồi?
“Dì Khương, mấy hôm trước dì bảo là xúc xích thủ công tự chế của nông thôn đã mang đến rồi phải không? Tối nay làm món cơm xúc xích đi, tôi muốn ăn. Đậu Đậu, con đi đến phòng bếp xem xem, không phải là muốn học sao?”
Trong nhà bếp truyền đến một tiếng vâng của dì Khương, Đậu Đậu cực kỳ muốn được yên tĩnh.
Không phải chứ? Tại sao bà ấy còn chưa quên cái này vậy hả? Thật sự muốn để cô học làm cơm xúc xích sao?
Vẻ mặt Sở Ngọc Bình rõ ràng cho thấy sự nghiêm túc, Đậu Đậu chỉ có thể tự mình đào hầm thì tự mình nhảy thôi, “Vâng, con đi xem.”
Xem thì xem, không phải chỉ là cắt ra xong phủ lên trên cơm tẻ rồi lại hấp lên thôi sao, có cái gì khó chứ?
Dì Khương thấy Đậu Đậu đi vào nhà bếp, chỉ vào bồn rửa tay để cô rửa tay trước, rồi lại đưa cho cô một cái tạp dề hoa nhỏ.
Đậu Đậu rửa sạch tay mặc tạp dề, rồi ngoan ngoãn yên tĩnh chờ phân phó.
Dì Khương cẩn thận nhìn cô một cái, nói, “Xúc xích ở trong tủ bát, tiểu thư lấy một ít ra để cắt đi.”
Đậu Đậu gật đầu, xoay người đi tới bên cạnh tủ bát kéo tủ bát ra. Trong tủ bát bày đủ kiểu đủ loại đồ khô không cần ướp lạnh, mấy thứ như mộc nhĩ nấm hương gì đó cái gì cần có đều có. Một túi xúc xích đặt ở phía trên, cực kỳ bắt mắt.
Tàu hỏa đen tối trong đầu Đậu Đậu bắt đầu xình xịch nổ máy, một bên hỏi dì Khương muốn lấy mấy cái, một bên không kiềm chế được mà làm một phép so sánh.
Nếu so hung khí của hắn với xúc xích…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...