Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Ông Sở vẫn chưa từ bỏ ý định về việc cháu trai nhà mình cứ thua như vậy, lấy lý do tuổi tác gần nhau nên dễ nói chuyện, liền sắp xếp Yêu Nghiệt và Đậu Đậu vào chỗ của Sở Minh Hiên. Ông còn nhướn mày với cháu trai lớn của ông, một bộ ông nội đã hết sức rồi đó.
Đậu Đậu, “...”
Yêu Nghiệt, “...”
Sở Minh Hiên, “... Vâng.”
Thật ra cậu ta muốn được yên tĩnh. Chuyện ông nội cậu ta là một ông lão tính cách trẻ con thì cậu ta đã biết không phải là ngày một ngày hai. Nhưng thân là một người cao tuổi, ông có cần không phân biệt được trường hợp như thế hay không chứ? Ông không nhìn xem hai người này anh anh em em, đâu có chỗ cho cậu ta chen chân vào?
Nói tóm lại, Đậu Đậu và Yêu Nghiệt vẫn đi đến chỗ ở của Sở Minh Hiên. Lại một lần nữa đi vào nơi này, trong lòng Yêu Nghiệt cảm khái vô hạn. Lúc trước hắn và Sở Minh Hiên bị đổi hồn, trơ mắt nhìn Sở Minh Hiên dùng thân thể của hắn trêu chọc vợ hắn, mà bản thân hắn lại không có cách nào ngoài việc ở trong thân xác có bề ngoài kém cỏi của Sở Minh Hiên.
Bây giờ không giống lúc trước, hắn đã trở về, Sở Minh Hiên sẽ không có cơ hội gây chuyện nữa. Mà hắn thì sắp kết hôn với vợ rồi.
Yêu Nghiệt có loại cảm giác sung sướng khi người gặp họa, ở ngay trước mặt của Sở Minh Hiên cùng Đậu Đậu xem TV đến hơn nửa đêm.
Mâm hoa quả đặt ở trên bàn, Đậu Đậu đang xem phim truyền hình với Yêu Nghiệt. Sở Minh Hiên tìm được một cơ hội hiếm có nói, “Đậu Đậu, ăn chút hoa quả đi.”
Sau đó Yêu Nghiệt lập tức kéo mâm đựng trái cây đến rồi cầm cái xiên hoa quả đâm một miếng trái cây, “Đến đây nào, vợ, anh đút cho em.”
Vẻ mặt của Sở Minh Hiên lại trở nên rầu rĩ, sắc mặt đen đến không thể đen hơn.
Đậu Đậu ăn hoa quả xong, Sở Minh Hiên lại bưng cốc nước ấm đi đến. Lần này cậu ta thông minh không nói chuyện, nhưng Yêu Nghiệt lại chặn ngang nhận lấy, nói câu “Anh đút cho em” rồi cầm cốc nước lên đổ vào trong miệng của mình.
Đậu Đậu ý thức được hắn muốn làm cái gì nên vội vàng nhảy lên trốn ra xa, “Em nghĩ em nên đi ngủ rồi.”
Yêu Nghiệt nuốt nước ấm xuống, vẻ mặt sung sướng nói, “Được, anh ngủ cùng em!”
Toàn bộ quá trình Sở Minh Hiên đều mang vẻ mặt rầu rĩ, bị thua thiệt thì thôi đi, lại còn bị ép ăn thức ăn cho chó nữa!
Chuyện này cũng chưa xong. Sau nửa đêm lúc Đậu Đậu đã ngủ thiếp đi, Yêu Nghiệt bay vào phòng như âm hồn, trùm chăn lên đầu Sở Minh Hiên, rồi quyền đấm cước đá một trận mới hết giận.
Yêu Nghiệt muốn trực tiếp giết chết cậu ta luôn, nhưng giết chết Sở Minh Hiên thì Đậu Đậu sẽ không ở lại được Sở gia.
Sở Minh Hiên đang ngủ thì bị người khác đánh cho một trận, hơn nữa còn là trong tình huống không có chút sức đánh trả cũng không thể ôm đầu cuộn mình này. May là cuối cùng chú Tư Sở đi đến, nếu không Yêu Nghiệt có thể đánh thêm nửa giờ nữa.
Hắn cảm giác được chỗ cột sống của Sở Minh Hiên không có xương, mà bổ khuyết vào trong đó là một chiếc sáo ngọc màu xanh biếc. Hơn nữa, thân thể cậu ta đã có xu thế hòa làm một thể với sáo ngọc rồi.
Chuyện người và khí (khí cụ, binh khí) hòa làm một thể này lần trước hắn đã nghe được từ chỗ của Long Vương. Long Vương từng nói cái người hòa làm một thể với vật kia gọi là Dịch Xuân Thu, bây giờ là Đại vu sư của Ma Tộc. Sau khi hòa làm một thể với khí thì không phân rõ rốt cuộc đó là người hay khí. Rốt cuộc là khí nhận người đó làm chủ hay là người đó trở thành linh hồn của khí.
Tình huống hiện tại của Sở Minh Hiên không khác hắn ta lắm. Giống nhau nhưng cũng lại khác nhau, vì so với Dịch Xuân Thu thì cậu ta còn ăn Thái Tuế nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...