“Phụt!”
Vô Ưu vừa mới vào điện không nhịn cười được ra tiếng, lúc phục hồi tinh thần lại thì biết là sai trường hợp rồi, vội vàng kéo căng khuôn mặt lại nói chuyện chính, “ Sư phụ, Bạch Chỉ sư thái phái người đến đưa thư chiến.”
“Thư chiến gì cơ?”
“Người đã quên rồi sao, hội giao lưu bắt yêu sắp tới rồi, bà ấy đưa thư chiến với sư muội sớm hơn một tháng.”
Vân Tung khó chịu xua tay, “Để cho bọn họ chờ đi.”
Suốt ngày nói nếu có người thắng đồ đệ nhỏ của ông thì núi Đạo Vương nhất định phải đồng ý với một điều kiện của núi Vân Đài. Nhưng mà trải qua nhiều năm như vậy, không phải cũng không có một người nào thắng được Đậu Đậu đấy sao.
À, chờ một chút, bây giờ không giống ngày xưa, núi Đạo Vương của ông đâu còn Kim Đậu Đậu nữa đâu! Đứa đồ đệ không nên thân của ông bây giờ trong lòng đã sớm không còn có núi Đạo Vương nữa rồi! Một lòng một dạ chỉ muốn quấn lấy yêu, mấy chữ hội giao lưu bắt yêu này viết như thế nào cũng đã quên rồi!
Ôi chao ôi, năm nay phải làm sao bây giờ đây?
Vân Tung đang phát sầu lên, Lăng Đầu Thanh lại mang vẻ mặt ngay thẳng nói, “Đại sư, ông có thể lặp lại lần nữa không? Lặp lại lần nữa thì nhất định tôi có thể nhớ được.”
Vân Tung quả thật là muốn điên rồi, hầm hừ khái quát, “Ta nói trừ khi hắn có thể quang minh chính đại đón đồ đệ của ta về Long Cung, nếu không thì hôn lễ này không được công nhận! Lạy trời trời không đồng ý, lạy đất đất không dám đồng ý, tại sao ta lại phải đi đến buổi hôn lễ không được công nhận này chứ?”
Khóe miệng Lăng Đầu Thanh giật một cái, yếu ớt đề nghị, “Lời này so với lời mới vừa nói, hình như có chút không giống nhau...”
“Phụt.”
Vô Ưu không nhịn được lại vui vẻ, thấy Vân Tung lườm thì vội vàng nói giúp đỡ sư phụ, “Tại sao cái tên yêu quái như anh lại đần thế chứ? Nhớ những ý chính lại không phải là được rồi sao?”
Lăng Đầu Thanh gật đầu, sau đó lại hỏi, “Vậy nhớ câu trước hay là nhớ câu này hả?”
“... Nhớ câu này! Cút!”
“Vâng, được rồi!”
Lăng Đầu Thanh lấy được tin tức chuẩn xác, lập tức rời đi.
Vân Tung hầm hừ đập một cái lên trên ghế, nhìn thấy thiệp mời lại vội vàng cầm lên nhìn. May là không đập hư, nếu không thì không thể quang minh chính đại đi cửa chính vào được. Mặc dù ông muốn lén lút đi xem, nhưng đồ đệ kết hôn, ông cũng không thể leo tường để vào chứ? Quá mất mặt rồi đấy!
Ừ, lén lút đi, rồi lại lén lút về, thần chẳng biết, quỷ không hay...
“Sư phụ, người Bạch Chỉ sư thái phái tới vẫn còn chờ ở bên ngoài đó, người xem...”
“Để cho bọn họ chờ trước đi, hôm nay số mệnh của sư muội con đã thay đổi rồi, núi Đạo Vương của chúng ta đã không còn đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh nữa. Bọn họ tới tìm sư muội con đưa chiến thư, chuyện này thật đúng là... Đi gọi Vô Ngân sư huynh đến đây đi, chúng ta bàn bạc một chút.”
“Vậy những sư huynh sư đệ khác thì sao ạ?”
“... Mặc kệ bọn họ, dù sao tới cũng không giúp được một tay, cả ngày chỉ biết nuôi hồ ly thôi!”
Khóe miệng Vô Ưu giật một cái, nghĩ thầm, đây là do ngài không biết thân phận của hồ ly đấy thôi. Nếu như ngài mà biết chắc là sẽ tức giận phi thăng luôn quá!
Nhưng mà cậu là người nghĩa khí như vậy, chắc chắn sẽ không bán đứng các sư huynh sư đệ. Hơn nữa gần đây bọn họ vì ngăn chặn cái miệng của cậu, còn mua cho anh không ít trang bị trò chơi đây này!
Cái đó gọi là ăn người miệng ngắn, bắt người nương tay, vạch trần bọn họ đối với cậu mà nói lại không có chỗ tốt gì, đúng không?
Vô Ưu nhìn về phía còn hồ ly nhỏ đi theo sau lưng Đại sư huynh, ý tứ hàm súc kéo dài cái giọng ra, “Ồ ~ thì ra Đại sư huynh cũng có hồ ly để mà nuôi nha ~ “
Sau đó trước lúc Vong Trần đỏ mặt tía tai thì quay người lại, nhanh chóng chạy vút đi.
Hình ảnh dừng lại lúc trên mặt Vong Trần muốn đen không ra đen muốn đỏ không ra đỏ rất là xoắn xuýt, Yêu Nghiệt ôm lấy thắt lưng của Đậu Đậu, “Vợ à em phải tin tưởng anh, anh tuyệt đối không bảo Lăng Đầu Thanh nói ông ấy là con cọp giấy đâu mà.”
Đậu Đậu cười gượng ha ha hai tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ…
“Hội giao lưu bắt yêu á? Nhanh vậy à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...