Nhan
Thán Sinh và Lâm Phó Tướng sau khi xúc động hai mắt cùng nhau nhìn sang Vũ Lâm,
trong mắt không còn hoài nghi cùng bài xích ngược lại lóe tia khẳng định cùng
tán thưởng.
“Có
lẽ...... Nàng chính là người chúng ta hy vọng, ngoại
trừ nàng sẽ không có người…làm ra kỳ tích như vậy.”
“Có thể
trải qua nhiều cửa ải, ta thừa nhận nàng quả thật có bản lĩnh nhưng ý những
người khác thì sao? Nhóm thần tử không dễ bị thuyết phục.”
“Hơn
nữa các người đừng quên chuyện lớn kia, sẽ không ai dễ tha thứ! Ít nhất ta sẽ
không ”
Ba
người vẫn như cũ nhiệt liệt bàn luận xem Vũ Lâm như không có ở đây.
“Xin
hỏi...... chuyện các người liên quan đến ta sao?” Vũ Lâm nhịn không được hỏi.
Lúc này
ba người cùng nhau gật đầu, trăm miệng
một lời nói:“Cô rất nhanh sẽ biết!”
Hiazzz!
Vũ Lâm âm thầm thở dài, tại sao tình trạng vẫn không thay đổi?
Đêm đó
Vũ Lâm như trước ngồi bên cửa sổ, gió
đêm từ từ thổi vào, mùi hoa lan tỏa vào phòng, trong đôi mắt trong như nước hàm
chứa mong đợi, nàng tựa hồ đã quen chờ đợi như thế .
Đêm nay
nàng đang đợi hắn, nàng muốn để hắn nhanh nhìn thấy, thậm chí trở nên có điểm
không giống chính mình nhưng nàng lại không dám tìm nguyên nhân trong đó.
Đột
nhiên nàng cảm giác được bàn tay to của hắn đang đặt trên vai nàng, nàng lập
tức ngoái đầu nhìn lại cười với hắn, ngọt như đóa hoa nhân nở rộ.
“Ngài
rốt cục đã trở lại!” Nàng mở miệng nói.
“Ta đã
về, nàng..... dường như đang rất vui?” Hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
“Ta nói
cho ngài biết, hôm nay ta vừa làm xong một việc lớn!” Nàng giống đứa bé vô cùng
vui vẻ không thể giữ bí mật lâu.
“Chuyện
gì?” Hắn dùng ngón tay cuộn cuộn lại lọn tóc của cô, không thể không động tâm
nhìn dáng vẻ xinh đẹp của nàng.
“Ngài
xem!” Nàng từ sau lưng lấy ra mảnh vải gấm để ở trước mặt hắn, “Ta mới dệt xong
mảnh vải gấm này! Đều do tiểu kim xà giúp ta, bất quá ta cũng rất cố gắng!”
Đối mặt
cảnh trước mắt, Từ Chấn thoáng chốc ngây ngẩn cả người chỉ có thể trừng mắt
xuất thần nhìn mảnh vải gấm.
Nàng......
Nàng đã hoàn thành ! Tuy rằng vốn trong dự kiến của hắn nhưng phải chờ thêm
nhiều đêm, không ngờ nguyện vọng này trở thành sự thật, đúng là làm cho hắn
kinh ngạc không thôi.
“Ngày
sao thế?” Nàng chớp mắt mấy cái, nghi
hoặc hỏi:“Ngài không phải muốn ta dệt xong rồi đưa cho ngài sao? Hiện tại ta
dệt xong ngài hẳn thấy vui vẻ chứ!”
Tuy
rằng không biến tại sao mình lại muốn lấy lòng hắn làm cho hắn cảm thấy được
vui vẻ, tóm lại chính là thế nàng không có biện pháp.
Nhìn
ánh mắt thuần khiết của nàng, trong đầu
hắnlại hiện lên rất nhiều ý niệm không thuần khiết.
“Tấm
vải này đẹp lắm, ta cũng không cần khổ sở nhẫn nại !” Hắn cuối cùng mở miệng .
“Nhẫn
nại cái gì?” Nàng lại tò mò hỏi.
Từ Chấn
không trả lời nàng ngược lại đưa tay cầm nó, trải lên trên giường lớn, chăn
giường màu trắng cùng với gấm thêu hoàng kim khiến cho mặt trên hình rắn thoạt
nhìn sáng lạn chói mắt hơn.
“Thật
tốt, tấm vải này dùng đặt lên giường sao?” Vũ Lâm đi đến bên giường cẩn thận
xem xét.
“Thật
sự nó được đặt trên giường , mà nàng cùng ta phải nằm lên trên đó.” Hắn đột
nhiên đi đến sau lưng nàng, đè cả người nàng ngả xuống giường.
“Ngài
muốn ngủ sao? Ngài đêm nay không đưa ta ra ngoài sao?” Vũ Lâm tuy rằng hoảng sợ
nhưng không kháng cự hắn ôm, tựa như chuyện này đã trở thành chuyện vô cùng tự
nhiên.
“Đêm
nay chúng ta không đi chỗ nào hết, chỉ ở trên giường là đủ rồi!” Trong mắt hắn
lóe tia sáng sâu lắng.
“Ngài......
Ngài lại muốn làm chuyện như hai lần trước sao?” Sau khi trải qua thân mật tiếp
xúc, nàng mơ hồ có thể nhận ra ánh mắt hưng phấn của hắn.
“Không
chỉ như vậy, lần này ta muốn toàn bộ của nàng!” Hắn khẩn cấp nói.
“Đây là
ý gì?” Vũ Lâm luôn nén không được lòng hiếu kỳ liên tiếp hỏi không ngừng.
“Ta sẽ
dùng thời gian cả đêm để nàng hiểu được !” Khóe miệng hắn nở ra nụ cười gian
tà.
Không
chờ nàng mở miệng môi hắn đã phủ xuống, hôn lên đôi môi anh đào khẽ nhếch của
nàng.
Từ lần
đầu tiên bọn họ hôn nhau, nàng đã biết bản thân căn bản không thể kháng cự hắn,
lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, hắn không tốn bao nhiêu thời gian đã
hôn nàng đến đầu óc choáng váng .
Có lẽ
hắn chỉ xem nàng như đồ chơi cũng có lẽ hắn xem nàng như nữ nô, nhưng thời điểm
hắn hôn nàng lại làm cho nàng cảm thấy bản thân như cô nương được hắn yêu
thương.
Cho nên
khi hắn hôn lên cần cổ trắng noãn, bàn tay to cởi bỏ từng lớp quần áo của nàng,
nàng chỉ có thể mơ hồ kháng nghị nói:“Đừng...... Đừng như vậy......”
“Đừng
ngốc, đêm nay ta sẽ không dễ dàng buông tha nàng ......”
Từ Chấn
lấy đầu ngón tay thâm nhập vào trong miệng nàng, qua lại sờ soạng cánh môi cùng
đầu lưỡi, để nàng mút cắn ngón tay mình, không biết tại sao Vũ Lâm theo bản
năng hy vọng hắn làm.
Không
bao lâu trên người nàng đã không còn vật gì che đậy, hắn dùng đôi mắt nóng bỏng
tuần tra tất cả trên người nàng, thấy vậy nàng dường như run rẩy lên.
“Ngài......
ngài đừng nhìn ta như vậy......” Nàng vươn hai tay muốn che khuất mắt hắn, bởi
vì ánh mắt hắn làm thân thể nàng nóng lên, tim đập liên hồi mà nàng thì không quen có cảm giác như
vậy.
Hắn kéo
ra bàn tay nhỏ che trước mắt mình, tiếp tục ung dung ngắm thân thể mềm mại của
nàng, càng tiến thêm một bước yêu cầu nàng “Phối hợp”, đem bàn tay nhỏ bé
của nàng đặt tới trước ngực hắn, muốn nàng bắt đầu cởi áo cho hắn.
“Cởi từ
nơi này, nhanh!” Hắn dùng giọng nói nữa ra lệnh nữa hấp dẫn nói.
“Không,
ta sẽ không......” Nàng cảm thấy rất khó làm, rất xấu hổ, nhưng làm sao cũng
thoát không khỏi kiềm chế của hắn.
“Nghe
lời nếu không ta sẽ ăn nàng!”
Thời
điểm hắn nói lời này Vũ Lâm cảm thấy đặc biệt hoảng sợ, bởi vì dáng vẻ hắn nhìn
nàng thật sự như muốn ăn nàng vào trong bụng.
“Ta......
Ta nghe lời là được.” Nàng ủy khuất nói, cố gắng thử cởi áo hắn nhưng đây không
phải là chuyện dễ dàng, nhất là khi cởi nàng không ngừng chạm vào hắn.
“Đúng,
chính là như vậy.” Giọng nói của hắn xen lẫn thở dài giống như rất thoải mái.
Rốt cục
“Công việc” trong tay đã xong, hai người trần truồng nhìn nhau, nàng đỏ mặt cúi
đầu rũ mắt xuống, dù sao nàng cũng không quen nhìn thân thể cường tráng nam
tính kia.
“Nhìn
ta, không cho phép trốn.” Hắn nâng lên cằm dưới của nàng, muốn nàng nhìn thẳng
vào hắn.
“Người
ta...... đã làm theo lời ngài, ngài..... ngài còn muốn thế nào nữa?” Nàng thật
sự không chịu nổi rốt cục đánh bạo hỏi.
Từ Chấn
dùng sức cánh tay, ôm thân thể yểu điệu của nàng đến gần dán thân thể rắn chắc
nỏng hổi, đột nhiên trong lúc đó một ngọn lửa thuận thế thiêu cháy tán loạn.
“Nàng
cảm giác được không?” Hắn khàn giọng hỏi.
“Cảm
giác...... Cảm giác được cái gì?” Nàng mơ màng hỏi.
“Ta là
nam nhân của nàng, còn nàng là nữ nhân của ta” Hắn dùng sức sờ nắn vú nàng, để
nơi tư mật hai người tiếp giáp cùng một chỗ.
Cảm giác
được hắn hưng phấn cùng cứng ngắc, Vũ Lâm càng thêm yếu ớt, “Ngài nói gì......
Ta không hiểu......“Làm sao nàng lại không hiểu? Nha đầu ngốc!”Khóe môi hắn
mang theo nụ cười sủng nịch nhưng trong mắt lại hàm chứa dục vọng âm trầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...