Tôi tên là Giản Đơn, Giản trong Giản Đơn, Đơn trong Giản Đơn.
Tôi có một bà chị họ tên Giản Khiết, Giản trong Giản Khiết, Khiết trong Giản Khiết.
Tôi có một ông anh họ tên Giản Chấn, Giản trong Giản Chấn, Chấn trong Giản Chấn.
Người ta đều nói, tên bọn trẻ nhà chúng tôi đều rất thú vị, tôi chỉ biết, bọn trẻ nhà chúng tôi đều có những phụ huynh rất lười, lúc đặt tên con chỉ toàn chọn những cái tên đã có người đặt rồi, ngay cả từ điển cũng chẳng buồn tra. Thời niên thiếu tôi còn hận tên mình không có nội hàm, trưởng thành mới ngộ ra thật ra tên tôi rất sâu sắc.
Gánh vác sự ủy thác tốt đẹp của bố mẹ, tôi rất muốn làm một người đơn giản, nhưng lại gặp phải chuyện trời không chiều lòng người, ví dụ như sau khi gặp anh, tâm tình tôi rất phức tạp.
Từ ngày đó trong lòng tôi chôn vùi một cái tên – Tiêu Ly Vi – cái tên đã ngự tại mỗi góc sâu thẳm của tâm hồn.
Kì thật, cái tên này đối với tôi rất quen tai. Học kì trước học Triết, ông già Diệt Tuyệt điểm danh lúc nào cũng thấy vắng người này. Tiêu Ly Vi, Tiêu Ly Vi, Tiêu Ly Vi, mỗi khi đọc tên ba lần không thấy có người trả lời, thầy sẽ nghiêm mặt gạch một đường thật mạnh vào danh sách. Khi đó tôi còn cười trộm, cứ như kiểu anh chàng này bị đưa lên trước bục giảng bán đấu giá, lần một, lần hai, lần ba, mua bán thành công. Những tiết tiếp theo vẫn bị đánh vắng. Tôi cũng từng cười nhạo sao anh chàng nhân duyên kém thế, chẳng có một ai điểm danh hộ.
Cũng không biết dùng tiểu xảo thế nào mà anh chàng qua cửa trót lọt, tóm lại, chàng đã qua kiểm tra. Buổi học bắt buộc, hai trăm con người đến học, ông già Diệt Tuyệt một lần đánh bay mười tám vị La Hán, danh sách tên các tử sĩ được đăng trên web trường, tôi xem qua qua một lượt, thế mà lại không có thấy tên chàng, xuất phát từ việc nhàm chán dửng mỡ và tư tưởng xấu xa mới cẩn thận xem lại lần nữa, thật sự không có. Thần thánh phương nào dạt về đây vậy?
Kì thật, từ trước nữa tôi đã nghe qua cái tên này, không chỉ là quen tai mà nghe quá nhiều đến nỗi loét cả tai.
Năm nhất vừa vào trường không bao lâu, khi khóa học quân sự còn chưa kết thúc, trong phòng ngủ, Gia Nam từng kích động nói: “Tiêu Ly Vi khoa máy tính chắc chắn là giai đẹp trăm năm có một nhá”
Tiểu Tiểu đang đứng trước cái gương bôi kem thuận miệng hỏi: “Chẳng qua chỉ là ngoại hình cũng được tí thôi, chả lẽ có sự tích anh hùng gì à?”
Gia Nam uống miếng nước rồi nói: “Đương nhiên là có, anh ấy là quán quân trong các quán quân chạy việt dã, thành tích vô cùng xuất sắc”
Tôi đang nhắn tin với ông anh, nghe cô bạn nói có vẻ khoa trương nên ngẩng đầu hỏi: “Quán quân chẳng lẽ lại còn có tập thể à? Cũng chẳng có gì ghê gớm”
Gia Nam vốn được xưng tụng là loa to quơ quơ ngón tay: “Dĩ nhiên là chỉ mình anh ấy vượt lên dẫn đầu, còn phá kỉ lục của trường nữa”
Tiểu Tiểu bĩu môi: “Thế thì có gì đặc biệt hơn người, kỉ lục không phải lập ra để người ta phá vỡ sao?”
Tôi gật đầu phụ hoạ: “Chuẩn luôn” rồi cúi đầu tiếp tục gửi tin nhắn cho anh: Thành phố B rất nóng, rất nóng, tập quân sự rất khổ, rất khổ, cuộc sống đại học rất chán, rất chán
Nhưng hai ngày sau, từ sau khi hai người họ đi xem giải bóng rổ tân sinh viên với bạn bè về, Tiểu Tiểu đã rất “nghĩa khí” vào tròng, đứng chung chiến tuyến với Gia Nam, mở miệng ra là Tiêu Ly Vi nhà tớ, từ sáng đến tối, không ngừng không nghỉ.
Mỗi lần tôi không kìm được hỏi: “Anh ta tốt như vậy sao?” sẽ có hai người đồng thanh đưa ra cùng một đáp án chắc nịch: “Đúng! Chắc chắn đúng!”
Sau một năm ba tháng của lời khẳng định “Chắc chắn đúng” ấy, tôi cũng đưa ra đáp án tương tự. Thời điểm anh xuất hiện, người mặc hoàng kim thánh giáp, chân đạp mây lành bảy đám.
Thời điểm gặp anh cũng là lúc tôi gặp gỡ một tình yêu xa vời.
Thời điểm gặp gỡ tình yêu đó cũng là thời khắc gặp một kết cuộc không đoán định trước được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...