Xà Quân Như Mặc

” Như Mặc, vậy ngươi nói nên làm thế nào đây? Thanh nhi ở Hiệp Khách thành từng thề thế nào, ngươi chắc đã nghe rõ, hắn tất nhiên sẽ không chịu chủ động rời đi mà chúng ta cũng không thể mang theo hắn đến sống ở Thú tộc, làm cho hắn đi theo Linh Lung e rằng không phải dễ, ty ta an ủi Linh Lung kiên trì nhưng với tính tình quật cường của Thanh nhi thì cho dù hắn yêu cũng sẽ không chủ động tiến tới”

Bắc Dao Quang quả thật hiểu rất rõ cá tính của Thanh nhi, hắn muốn giúp Trân Châu rời đi, kết quả lại vô ý làm cho nàng hại chết Vô Ảnh, Bắc Dao Quang và Như Mặc tuy không trách cứ hắn, vẫn khuyên nhủ và tiếp tục giữ hắn bên cạnh nhưng trong lòng hắn vẫn luôn thấy áy náy, cảm giác mình ngay cả làm ngườ hầu cũng không xứng, từ nay về sau hắn sẽ làm tất cả để chuộc lại lỗi lầm. Vì thế hắn quyết tâm quên đi hạnh phúc của bản thân mà bồi bên cạnh chủ nhân và phu nhân, cái liếc mắt ảm đạm, đau lòng của Ngọc Linh Lung không phải hắn không thấy, thống khổ trong lòng nàng không phải hắn không cảm giác được nhưng giữa bọn họ còn rất nhiều ngăn cách, đau dài chi bằng đau ngắn, thà một đao cắt đứt để khôn phải dây dưa về sau nữa.

” Dao Quang, ngươi trước tiên ăn cơm đã, mọi chuyện từ từ suy nghĩ” Như Mặc chỉ quan tâm đến việc nàng ăn cho no, còn chuyện của Thanh nhi đâu phải chỉ một sớm một chiều là có thể giải quyết xong?

” Ân!” Bắc Dao Quang thấy hắn nhìn mình chằm chằm, biết là hắn mất hứng vì mình không quan tâm tới bản thân, ngay lúc ăn cơm còn nghĩ chuyện khác cho nên vội cúi đầu tiếp tục ăn nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ đến chuyện của Thanh nhi. Nàng tự nhận đối với việc đạt được tâm của người khác, nàng có không ít phương pháp và mưu kế nhưng lại không thể sử dụng trong chuyện của Thanh nhi và Linh Lung, thứ nhất vì bọn họ không phải là nhân lại, thứ hai là cả hai người đều có cá tính mạnh mẽ, muốn Linh Lung trở nên yếu đuối, phải dựa vào người khác là chuyện không thể, mà Thanh nhi lại cố tình cắt đứt tình cảm của mình thì làm sao có thể dễ dàng tiếp nhận? thật là chuyện làm người ta phải hao tổn tâm trí.

Như Mặc thấy nàng chỉ lo ăn cơm, một ngụm đồ ăn cũng chưa ăn, con mắt lại còn liếc ngang liếc dọc liền biết trong lòng nàng vẫn luôn suy nghĩ nên tìm cách nào để tác hợp cho Thanh nhi và Linh Lung, xem ra chuyện chung thân của Thanh nhi nếu không giải quyết sớm thì tiểu nương tử của hắn khi ăn cơm cũng như lạc vào cõi mộng a, mà chuyện này sẽ không diễn ra chỉ một lần, hắn là phu quân thì làm sao có thể để nương tử thân ái của mình bận tâm vì một nam nhân khác? Xem ra nên tìm biện pháp để “tiễn” Thanh nhi đi sớm mới được.

Nhưng nên làm thế nào mới có thể ghép Thanh nhi và Linh Lung thành đôi mà Thanh nhi không cự tuyệt đây? Trong lòng Như Mặc cũng suy nghĩ.

Bắc Dao Quang cơm nước xong, thấy Như Mặc cũng lâm vào trầm tư liền tiến tới bên cạnh, đưa tay vuốt lên mi tâm hắn “ Như Mặc, ngươi không cần bận tâm, việc này để cho ta làm là được, cùng ta đi ra ngoài tản bộ đi, ta muốn nhìn xem hai bảo bối, đã mấy ngày không gặp đã thấy nhớ bọn chúng rồi”

Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, hai tiểu tử từ xa nhìn thấy bọn họ đang đi tới chỗ mình đã lập tức nhào khỏi người Thanh nhi vào Tóc Đen, chạy nhanh về cho Như Mặc và Bắc Dao Quang, miệng còn vui vẻ kêu “ nương, nương, ôm một cái”

Bắc Dao Quang vội vàng vui vẻ ngồi chồm hổm xuống, chờ mong hai đứa, Như Mặc mỉm cười đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng vui sướng ôm hai bảo bối vào lòng, hôn lấy hôn để “ Bảo Bảo, Mặc Mặc”

” Nương! Đi chơi với ta” Bảo Bảo cũng hôn lại Bắc Dao Quang.

“Nương, chơi đùa a” Mặc Mặc cũng không ngừng hôn Bắc Dao Quang, bàn tay nhỏ bé còn bá đạo ôm lấy cổ nàng, không cho Bảo Bảo có cơ hội độc chiếm nương.

Thấy hai bảo bối đều tranh nhau thân cận với nàng, trong lòng Bắc Dao Quang tràn đầy vui sướng và cảm động “ ngoan, được, nương chơi với các ngươi”

” Dao Quang, ngươi mới vừa ăn no, nghỉ ngơi một lát rồi hãy chơi đùa với bọn chúng, Mặc Mặc, Bảo Bảo, phụ thân chơi với các ngươi trước, đợi nương các ngươi nghỉ ngơi một lát rồi sẽ gia nhập, được không?” Như Mặc cũng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, ôn nhu mỉm cười.

” Phụ thân, Mặc Mặc không ngoạn thủy!” Bắc Dao Mặc Mặc lập tức ôm chặt Bắc Dao Quang lên tiếng bày tỏ chính kiến.

Bắc Dao Quang lập tức quay đầu nhìn về phía Như Mặc,” Ngươi dẫn bọn hắn ngoạn thủy? Như Mặc, bọn họ còn nhỏ, ngoạn thủy rất nguy hiểm!”


Như Mặc vẫn ôn nhu tươi cười như trước, như ánh mắt lại có chút nguy hiểm nhìn Mặc Mặc, tiểu tử ngoan, dám chơi cha ngươi sao? Nhưng vẫn dịu dáng nói “ Dao Quang, bọn chúng là đứa nhỏ của chúng ta, biết và sinh câu là thiên tính, chẳng lẽ ngươi hi vọng sau này bọn chúng không tự bảo vệ được cho mình sao? Huống chi xà tử không thể ở trong nước, bị cười nhạo là chuyện mà bị người khác cố ý bắt nạt hay gây thương tổn mới là chuyện lớn, ngươi sợ là không biết, sở dĩ xà tử không được ông trời cho phép không phải vì bọn họ nghịch thiên mà sinh ra mà chính là thể chất đặc thù của bọn họ, đó chính là thuốc dẫn để nhiều ác yêu gia tăng pháp lực trong việc tu luyện, cho nên nếu bọn chúng ngay từ nhỏ không biết tận dụng ưu thế của bản thân để tự bảo vệ cho mình thì người làm cha mẹ như chúng ta cũng không thể bảo hộ bọn chúng cả đời. Cho nên từ bây giờ đã để bọn chúng xuống nước là để huấn luyện bọn chúng quen thuộc thủy tính, là trợ giúp cho tương lai bọn chúng sau này”

” Thực xin lỗi, Như Mặc, ta không biết còn có nguyên nhân này! Ân, ngươi nói đúng, chúng ta không thể bảo hộ bọn chúng cả đời, cho nên phải để bọn chúng trau đồi năng lực sinh tồn” Bắc Dao Quang nghe những lời của Như Mặc thì biết mình đã quá lo lắng cho hai bảo bối, chẳng trách người ta vẫn nói con hư tại mẹ, nàng không thể vì sự yêu chiều của mình mà hại hai đứa nhỏ của nàng không có khả năng tự lo cho bản thân, nhưng…”Như Mặc, bọn chúng xuống nước thì sẽ biến thành rắn sao?”

Thần sắc Như Mặc có chút phức tạp, trong lòng cũng lo sợ bất an “Dao Quang, ngươi sợ nhìn thấy bộ dạng khác của chúng sao?”

Mà Bảo Bảo cùng Mặc Mặc, lúc này cũng không làm nũng hay tranh thủ tình cảm nữa mà đều dùng ánh mắt sáng ngời nhìn mẫu thân, có chút lo lắng lại có chút kỳ vọng.

” Như Mặc, ngươi còn không có trả lời ta, có phải bọn chúng vào nước thì sẽ biến thành hình rắn không?” Bắc Dao Quang không trả lời mà còn hỏi ngược lại.

Như Mặc tuy rằng có chút do dự và lo lắng nhưng đã từng hứa sẽ không nói dối nàng nên nhẹ nhàng gật đầu.

” Da! Thật tốt quá! Bảo Bảo, Mặc Mặc, mau xuống nước đi, biến thân cho nương nhìn một cái, nhanh lên” Bắc Dao Quang vui mừng kêu lên, làm cho mọi người trán toát đầy mồ hôi, Như Mặc sau một thoáng giật mình thì nhịn không được màm mỉm cười, tiểu nương tử của hắn thật có suy nghĩ không giống ai, hắn nghĩ nàng sẽ sợ hãi khi bọn nhỏ biến thành rắn, không ngờ nàng lại hưng phấn tới mức khẩn trương như vậy.

Hai bảo bối bị Bắc Dao Quang lôi đi cũng có chút bất ngờ, liên tiếp nhìn vào mặt Như Mặc, hắn chỉ hơi gật đầu đáp lại, nếu tiểu nương tử của hắn muốn nhìn một mặt khác của bọn nhỏ, hắn không có lý do gì để ngăn cản. Suy nghĩ xong, cũng nhanh chân đuổi theo Bắc Dao Quang, Thanh nhi và Tóc Đen cũng tham gia xem náo nhiệt.

” Như Mặc, ngươi xác định bọn họ sẽ không bị sặc nước sao?” Bắc Dao Quang vẫn là có chút lo lắng hỏi.

” Ta xác định!” Như Mặc gật đầu, chưa từng nghe qua xà loại bị sặc nước, nếu là như vậy thì sao còn gọi là xà?

” Vậy là tốt rồi!” Bắc Dao Quang mỉm cười, đáng thương cho đôi tỷ đệ song sinh lại bị mẫu thân của mình lôi xuống hồ.

Hai người vừa xuống nước đã lập tức biến thành hai con rắn lớn xanh biếc, so với lục thúy xà lớn hơn mấy chục lần, vừa nhìn là biết thuộc loại mãng xà, thân hình bọn chúng gần như giống nhau hoàn toàn, xanh biếc một màu, toàn thân ẩn dưới nước, chỉ ngẩng cái đầu nhỏ hình tam giác lên khỏi mặt nước nhìn Bắc Dao Quang, điều duy nhất để phân biệt bọn chúng là ánh mắt, một đứa xanh biếc như hồ nước, một đứa đen láy như mực, có thể thấy ánh mắt xanh biếc kia là của Bảo Bảo, còn lại tức nhiên là Mặc Mặc.

Như Mặc vẫn yên lặng thưởng thức từng biểu tình nhỏ nhất trên mặt Bắc Dao Quang, không hề có sự chán ghét hay sợ hãi mà chính là vui mừng, ngạc nhiên, lại là thích thú “ oa, Như Mặc, ngươi xem, ngươi xem, đầu của bọn chúng thật lớn a. Trời ạ, ít nhất cũng dài tới hai thước a, bọn chúng mới được sinh ra không bao lâu nha. Quả thực không dám tưởng tượng nếu bọn chúng trưởng thành như ngươi thì sẽ to lớn tới mức nào”

Bảo Bảo và Mặc Mặc cùng liếc mắt nhìn nhau, có chung ý nghĩ: mẫu thân nhà mình không phải người bình thường.

” Dao Quang, ngươi thật sự là làm ta kinh ngạc cùng tán thưởng, ta nghĩ là ngươi sẽ sợ hãi” lúc này Như Mặc mới đem nguyên nhân hắn giấu diếm nói ra.


” Sợ hãi? Ta vì cái gì sợ hãi, bọn chúng còn dám khi dễ ta sao? Nên biết rằng cho dù bọn chúng có bộ dáng thế nào thì cũng do ta sinh ra, nhưng mà Như Mặc, điều duy nhất không tốt, ngươi biết gì không?”. Bắc Dao Quang chỉ vào Mặc Mặc và Bảo Bảo trong nước, nói được một nửa lại nhăn mày như là có gì không vui.

” Là cái gì?” Mọi người trong mắt đều là tò mò.

” Bọn chúng lớn quá, ta không thể cầm chơi trên tay, nếu có thể biến nhỏ như Tóc Đen thì tốt rồi” Bắc Dao Quang vẻ mặt không hài lòng nhìn Mặc Mặc và Bảo Bảo trong nước nói.

” Ách!” Như Mặc nghe vậy cũng không biết nói cái gì, xem ra hắn căn bản không cần lo lắng hai bảo bối sẽ làm Bắc Dao Quang sợ, mà đôi tỷ đệ song sinh lại như bị cái gì kích thích, chui đầu vào nước, nửa ngày cũng không chịu lên.

Thanh nhi muốn cười mà không dám, phu nhân quả nhiên không hổ là phu nhân, mỗi lần lại làm cho hắn bội phục thêm mà Tóc Đen thì cả người như muốn hóa đá, chủ nhân tỷ tỷ quả nhiên là chủ nhân tỷ tỷ, thần kinh không giống người bình thường a. Thật sự không giống.

Bắc Dao Quang lại không phát hiện ra sự mất tự nhiên của bọn họ, nàng vẫn còn một tay chống cằm, mắt thì nhìn chằm chằm vào hồ nước như đang suy nghĩ chuyện gì, đột nhiên hai mắt sáng lên, vỗ tay một cái, hứng phấn nói với Như Mặc “ Như Mặc, đến mùa hè sang năm thì Bảo Bảo và Mặc Mặc sẽ dài bao nhiêu?”

” Dao Quang, ngươi hỏi cái này làm cái gì?” Như Mặc không khỏi có chút lo lắng thay hai đứa con, mà Mặc Mặc và Bảo Bảo lại lần nữa chui đầu vào trong nước.

“Trả lời cho ta trước đi” Bắc Dao Quang ánh mắt sáng lên làm cho Như Mặc không tự chủ được mà đáp “ có lẽ lớn gấp đôi so với hiện tại”

” Oa! Thật tốt quá! Như Mặc, hiện tại trời đã hơi lạnh, đợi đến hè sang năm ta có thể ngồi lên người Mặc Mặc và Bảo Bảo mà du ngoạn trên hồ, ngươi nói được không?” Bắc Dao Quang lập tức nói ra dự tính trong lòng, lại lần nữa làm mọi người chấn kinh.

” Dao Quang, ngươi muốn cỡi lên người bọn nhỏ đi du hồ?” Như Mặc như không tin vào tai mình, muốn cười mà lại không dám làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có chút buồn cười.

” Như thế nào, không được sao? Sang năm đầu của bọn chúng sẽ rất lớn, ta lại không quá nặng, cõng ta nhất định sẽ không có vấn đề, hơn nữa bọn chúng ngày thường bọn chúng mang hình người, ta vẫn thường xuyên ôm bọn chúng a, đưa ta đi du hồ cũng đâu có vấn đề gì. Như Mặc, nếu không ngươi cũng biến về chân thân cho ta xem đi, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ rất, rất lớn, lớn đến mức ta có thể ở trong thân ngươi mà chạy bộ a” Bắc Dao Quang vừa nói, vừa dùng ánh mắt sáng hơn nhìn Như Mặc.

Như Mặc lập tức thần sắc cứng đờ, vội vàng trấn an nói,” Dao Quang, ta cảm thấy ngươi nói đúng, ngươi vất vả sinh bọn chúng ra, để bọn chúng đưa ngươi du hồ cũng là chuyện nên làm, mùa hè sang năm ta sẽ bảo bọn chúng mỗi ngày đều mang ngươi bơi lội được không?”

” Phụ thân! Bảo Bảo cùng Mặc Mặc rốt cuộc nhịn không được mà không trốn nữa, lập tức biến thành hình người đi đến bên cạnh hai người, hai khuôn mặt nhỏ nhắn giận mà không dám nói gì, phụ thân đại nhân cũng quá âm hiểm đi, bản thân không chịu biến thân để làm mẫu thân cao hứng thì thôi, lại đem bọn chúng ra làm vật hi sinh.

Như Mặc lại dùng ánh mắt “ ai bảo các ngươi là hài tử của ta” nhìn bọn chúng, nhưng vẫn ngồi xuống, ôm bọn chúng vào lòng, nháy mắt buông ra đã thấy quần áo và tóc tai của Bảo Bảo cùng Mặc Mặc đều thay đổi.


” Như Mặc, ngươi thì sao? Ngươi không muốn cho ta xem nguyên hình sao? Ta cũng không phải là Hứa Tiên vô dụng vì Bạch xà hiện hình mà bị hù chết a” Bắc Dao Quang thấy hắn cố ý tránh né yêu cầu của nàng, liền bất mãn la lên.

Như Mặc đương nhiên biết chuyện Hứa Tiên và Bạch xà nhưng chưa nghe Bắc Dao Quang kể qua Hứa Tiên đã từng bị Bạch xà hù chết, bây giờ nghe nàng nói, hắn càng thêm lo sợ, bất an, không phải hắn không tin nàng mà thực sự chân thân của hắn có thể hù chết người ta.

” Dao Quang, không phải ta không muốn, mà là thật sự thân hình quá lớn, ngươi thấy hồ trước mắt lớn không?” bất đắc dĩ, Như Mặc bắt đầu tìm hình ảnh để nàng hình dung và so sánh.

“Lớn” Bắc Dao Quang thành thật gật đầu, quả thật rất lớn, từ bờ bên này sang bờ bên kia cách nhau ít nhất cũng một ngàn thước.

” Ởtrong mắt ta, nơi này chỉ có thể làm chút nước tắm rửa” Như Mặc cười khổ, như vậy có thể làm nàng tưởng tượng hắn lớn đến mức nào đi.

Bắc Dao Quang quả nhiên nghẹn họng, trân trối nhìn hắn, hồi lâu mới phát ra tiếng “ a…Như Mặc, thật vậy chăng? Chân thân của ngươi thực sự lớn vậy sao?”

“đúng là như vậy” Như Mặc lập tức thành thật gật đầu, lúc này Bắc Dao Quang nên buông tha cho ý niệm bắt hắn hiện hình là vừa.

Bắc Dao Quang trầm tư suy nghĩ một hồi mới lộ ra vẻ đáng tiếc nói “ ân, như vậy thật không thể để cho ngươi hiện hình, nếu không thì hồ nước xinh đẹo này sẽ bị hư mất, thật đáng tiếc, sau này nếu có cơ hội ra biển lớn thì ngươi có thể quay về nguyên hình”

Bắc Dao Quang một câu quyết định hết thảy, Như Mặc tuy rằng không thể làm cho nàng từ bỏ ý định muốn mình hiện nguyên hình nhưng dù sao bây giờ cũng không nói tới nữa, nên cũng gật đầu đồng ý “ ân, như vậy rất tốt”

Phụ thân đại nhân gian trá, Mặc Mặc và Bảo Bảo cùng nghĩ như thế.

*****************************************

Tư Đồ Y vụng trộm ẩn vào Hiệp Khách thành, đi đến Bắc Dao phủ, không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh vườn không nhà trống, không khỏi kinh ngạc. Theo lời Tư Đồ Huyền trước lúc lâm chung cùng với những gì hắn nghe được các thị vệ sau này thì đúng thật nhị ca Tư Đồ Huyền không thể chối bỏ trách nhiệm trong chuyện xảy ra ở Bắc Dao phủ, hơn nữa Phong Vô Ảnh lại chết đi, theo tính tình của Như Mặc và Bắc Dao Quang thì bọn họ không phải là loại người thấy nguy hiểm thì bỏ trốn, để hậu quả cho người khác giải quyết. Như vậy vì sao trong một thời gian ngắn Bắc Dao phủ lại trở nên hoang phế?

Nhìn tình cảnh trong phủ thì biết mọi người ra đi rất vội vàng, cái gì cũng không kịp mang theo, rốt cuộc là bọn họ từ rời đi hay là đã xảy ra chuyện không may?

Tư Đồ Y còn đang suy nghĩ hoang mang thì nghe đại môn có tiếng mở cửa, vội vàng khinh thân nhảy lên xà nhà ẩn nấp, không biết ai đến đây?

” Các ngươi lui ra đi! Ta một đi vào là được” thanh âm ôn nhuận vang lên, Tư Đồ Y liền biết người đến là ai.

Từ trên cao nhìn xuống thấy Trần Ngọc Bạch tiêu sái đi vào đại sảnh, nhẹ nhàng phủi tro bụi trên ghế rồi ngồi xuống, giống như đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì. Tư Đồ Y nhìn sắc mặt của hắn thì biết rằng hắn biết chuyện Bắc Dao Quang rời đi, đang định xuống hỏi thì lại nghe tiếng bước chân rất nhỏ đi tới, vội vàng ẩn thân lần nữa.

” Phong gia y quán không tìm được ngươi, liền biết ngươi nhất định là tới đây, nếu ngươi hoài niệm như vậy thì sao lúc trước lại để bọn họ rời đi?” Thanh âm réo rắt mang theo vài phần không hờn giận, Tư Đồ Y ở trên cao chỉ nhìn thấy một thân hắc y của người vừa nói.

“Để cho bọn họ đi và vì bất đắc dĩ, muốn đảm bảo an toàn cho bọn họ cũng là thực hiện lời hứa với Vô Ảnh, nào biết sẽ gặp được ngươi. Hiện giờ muốn tìm bọn họ về thì lại không biết tìm ở đâu” Ngữ khí của Trần Ngọc Bạch rõ ràng là mất mác, bằng hữu thân thiết của hắn không nhiều lắm, Vô Ảnh đã chết, chỉ còn lại Như Mặc bọn họ nhưng bây giờ bọn họ cũng đã rời đi, Hiệp Khách thành càng thêm trống vắng, lạnh lùng.


” Ngọc Bạch, thiên hạ tuy lớn, bất quá cũng không làm khó được Đạm Thai Vân Phong ta tìm người, ngươi có thể yên tâm. Ta nhất định sẽ tìm bọn họ về cho ngươi, nếu bọn họ thực sự là bằng hữu của ngươi thì sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của ngươi. Đi thôi, ta không thể ở lại nơi này quá lâu, còn rất nhiều việc phải làm, vì sự an ninh lâu dài của Hiệp Khách thành, Ngọc Bạch thân là thiếu thành chủ nên lo lắng mới phải, không chừng hiện tại đang có người ẩn nấp theo dõi chúng ta”

Đạm Thai Vân Phong vẻ mặt tràn đầy tự tin và kiêu ngạo, hắn vốn không muốn quản việc này cũng không muốn tìm mấy người tên Như Mặc và Bắc Dao Quang kia, tìm không được mới tốt, nhưng thấy Trần Ngọc Bạch dường như mỗi ngày đều đến đây một chuyến, vẻ mặt lại ảm đạm vì mất đi bằng hữu tốt cho nên hắn không thể không giúp tìm người trở về. Nhưng hắn cũng không hi vọng Ngọc Bạch vẫn giữ mãi bộ dáng tiêu cực này, nên nghiêm mặt nói, tầm mắt làm như vô tình nhìn về phía Tư Đồ Y đang ẩn nấp.

Cái liếc mắt này làm cho Tư Đồ Y hoài nghi hắn đã sớm bị phát hiện, ngay cả Trần Ngọc Bạch cũng không phát hiện nhưng người này lại nhận ra, có thể thấy võ công của hắn cao hơn Trần Ngọc Bạch nhiều, lại nghe hắn tự xưng là Đạm Thai Vân Phong, trong lòng run sợ không thôi, đây không phải là đại công tử của Đạm Thai gia sao? Không ngờ lại trẻ tuổi như vậy, xe ra phụ hoàng muốn nuốt Hiệp Khách thành e là không có khả năng.

Cũng may theo lời bọn họ nói thì biết là cả nhà Bắc Dao Quang không có chuyện gì, chỉ là rời khỏi nơi này mà thôi, tâm của hắn cũng thả lỏng hơn. Nhị ca Tư Đồ Huyền di ngôn cho hắn phải bảo vệ Như Mặc và Bắc Dao Quang, bảo trụ Hiệp Khách thành, mà hiện tại việc này đã không cần hắn phải bận tâm, như vậy hắn có thể lưu lạc chân trời góc biển để tìm Như Mặc và Bắc Dao Quang rồi.

“Đạm Thai nói đúng, đợi mọi việc yên ổ thì có thể đi tìm bọn họ” Trần Ngọc Bạch được sự khích lệ của Đạm Thai Vân Phong cũng lấy lại tinh thần, đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nói “ Đạm Thai, ta mời ngươi đi uống một chén”

“Ngọc Bạch mời khách đương nhiên là vô cùng tốt” Đạm Thai Vân Phòng cũng nhanh chóng đi theo.

Tư Đồ Y lúc này mới từ trên cao nhảy xuống, nhìn thoáng qua Bắc Dao phủ lần nữa rồi cũng rời đi.

*********************************************

Ban đêm, Như Mặc lại lần nữa ôm Bắc Dao Quang nằm ngửa trên xích đu, nói nhỏ “ Dao Quang, có chuyện này ta muốn nói cho ngươi biết”

” Như Mặc, chuyện gì?” Bắc Dao Quang thấy hắn từ lúc tối đã có vẻ chần chờ, do dự, rất muốn hỏi hắn đang lo lắng chuyện gì nhưng vẫn không đả động tới, sợ mình lên tiếng lại làm hắn ngại. cho nên vừa nghe hắn nói những lời này, liền vội vàng truy vấn.

“Sau khi Vô Ảnh trở lại trên trời, lại có thêm một Tinh Quân nữa trở về vị trí cũ” Như Mặc ôm nàng, chỉ vào một vì sao trên trời nói “ ngươi xem đi, đó là ngôi sao thứ hai trong Bắc Đẩu Tinh Quân, có thấy trong toàn bộ Bắc Đẩu Thất Tinh, chỉ có hai ngôi này là sáng hơn?”

” Ân! Dường như thật là như vậy, Như Mặc, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Ngươi muốn nói trên mặt đất có một tinh quân chuyển thế thành người đã chết sao?” Bắc Dao Quang gật gật đầu hỏi.

” Đúng vậy! Lại có một người đã chết!” Như Mặc thật sự không biết nên nói như thế nào về chuyện của nàng.

“Chuyện này có liên quan gì tới chúng ta đâu? Ta chỉ quen biết Vô Ảnh, biết lúc này hắn đang ở trên trời là được, người khác với ta có liên quan gì đâu?” Bắc Dao Quang cũng không vì có người chết mà thương cảm.

“Người này chúng ta có quen”

” A? Là ai a?” Bắc Dao Quang lúc này ngược lại tò mò, sẽ không như vậy xảo đi, thế nhưng hội nhận thức hai cái tinh quân chuyển thế người?

” Hắn là Tư Đồ Huyền!” Như Mặc nói rõ “ thực ra bảy vị Tinh Quân đều đã hạ phàm, hơn nữa đều có quan hệ với ngươi, Dao Quang ngương có muốn biết không, nếu muốn, ta sẽ nói cho ngươi, nếu không thì từ nay về sau ta sẽ không nhắc lại nữa, ngươi có hỏi ta cũng không nói cho ngươi biết, bởi vì quết tâm này, ta cũng chỉ có một lần mà thôi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui