Xà Quân Như Mặc

Như Mặc chỉ cười không nói gì, kéo tay nàng đi sâu vào trong rừng đào, càng đi vào trong, hương hoa càng nồng đậm, cây cỏ cũng xanh tốt hơn nhiều, đất dưới chân có cảm giác xốp mềm làm cho nàng biết nơi này nguồn nước rất dồi dào, tất nhiên là ở cách đây không xa nhưng rõ ràng mùi hương nồn đậm nhưng khắp nơi chỉ nhìn thấy tùng bách cao lớn xanh ngắt, cây ngân châm, đừng nói là cây đào mà ngay cả lá đào cũng không thấy.

” Như Mặc, còn có bao lâu chúng ta mới có thể đến?” Bắc Dao Quang khẩn cấp truy vấn, bước chân cũng mau hơn, ánh mặt trời không xuyên thấu nơi này, trên lá cây còn đọng những giọt sương, hai người bước đi trong một mảng xanh đậm u tĩnh, ống quần cũng đã dính đầy những giọt sương, không khí trong lành, tươi mát làm cho Bắc Dao Quang không ngừng hít thở, nhất thời còn có chút không thích ứng được với không khí quá mức trong lành.

“Sắp rồi”, Như Mặc vẫn tiếp tục kéo tay nàng, không quay đầu lại.

Mái tóc mềm như tơ lụa của hắn bay bay trong gió, phất tới trên mặt Bắc Dao Quang mang theo một mùi hương thơm ngát, giống nhưng là tinh linh chốn rừng sâu làm cho Bắc Dao Quang không rời mắt, thật hi vọng thời khắc này có thể dừng lại vĩnh viễn, đem khỏanh khắc đẹp này lưu lại mãi mãi.

Đất dưới chân ngày càng ẩm ướt, cả người thấm đẫm sương lại có làn gió thổi qua, trong không khí tràn đầy hơi nước làm cho hơi lạnh nhưng lại thỏai mái cực kỳ, bên tai lúc này cũng vang lên tiếng nước chảy không ngừng, từ nhỏ rồi thành lớn, theo bước chân họ tới càng gần thì càng nghe rõ hơn, đó giống như là động thiên đường. Bắc Dao Quang kinh ngạc không nói nên lời, trước mắt nàng là một thác nước đổ từ trên núi xuống, tiếng nước chảy nghe rất lớn ” là thác nước, đẹp quá, thật là lớn a”.

Lục thúy xà dường như cũng rất thích không khí mang đầy hơi nước, sự mệt mỏi vô lực khi nãy đã hòan tòan biến mất, hưng phấn không ngừng lắc lư trên cổ tay Băc Dao Quang.

” Đến, đi theo ta!” Như Mặc dắt tay nàng, lôi kéo nàng đi lên phía trên vách núi, bên dưới mấy chục thước chính là dòng nước chảy cuồn cuộn, hơi nước bốc lên nghi ngút, vây quanh vách núi nơi này mà tạo thành sơn cốc. Thật là kinh tâm động phách, Bắc Dao Quang chưa từng xem một thác nước nào gần như vậy, lại còn đứng ở trên cao nguy hiểm như thế này, gió núi thổi qua thân hình hai người, mang đến cảm giác vui vẻ, thỏai mái, đi thêm một bước cũng đủ làm nàng rơi xuống dưới núi mà tan xương nát thịt, nhưng giờ phút này có Như Mặc nắm tay nàng, cùng hắn ngắm cảnh đẹp hùng vĩ nơi đây, trong lòng Bắc Dao Quang tràn đầy vui sướng và an tâm ” đẹp quá, cảm ơn ngươi, Như Mặc”

Nhưng Như Mặc lại cấp cho nàng biểu tình như là còn chưa có hết, dùng sức ôm lấy thắt lưng nàng, kéo nàng vào trong ngực của hắn ” ôm chặt một chút, chúng ta phải đi xuống”

Bắc Dao Quang dùng hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của Như Mặc, cho đến khi cảm giác hai người đang rơi xuống dưới, vận tốc rất nhanh làm cho nàng không thể mở mắt ra được, hơi nước bốc lên mang theo cảm giác lạnh lẽo, Như Mặc ôm nàng nhảy xuống dưới? Ý thức còn chưa lên tới đầu thì cổ họng nàng đã đi trước một bước, hét lên một tiếng.

Khi tiếng thét chói tai còn chưa ngừng lại, Bắc Dao Quang đã cảm thấy hai chân chạm phải một vùng bằng phẳng, Như Mặc buồn cười nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, lại còn tiếng thét chói tai lúc này, vỗ vỗ lưng nàng như muốn trấn an, ngữ khí mang theo hòai nghi ” Dao Quang, ngươi sợ độ cao?”


Bắc Dao Quang mở to mắt, hướng lên trên rồi lại nhìn xuống dưới, phát hiện bọn họ đang đứng dưới đáy của đỉnh núi trung gian, là một vùng chuyển tiếp từ đỉnh núi xuống dưới vì bị hơi nước che phủ cho nên không nhìn thấy sự tồn tại của nó. Dù vậy, Như Mặc đột nhiên ôm nàng nhảy xuống cũng làm cho nàng bị sợ hãi, lúc này nghe hắn hỏi một câu vô duyên, Bắc Dao Quang không nhịn được mà nhảy dựng lên ” Như Mặc, không phải là vấn đề sợ độ cao, ngươi có hiểu hay không, vấn đề là ngươi không nói tiếng nào liền nhảy xuống. Ngươi có biết ta thiếu chút nữa đã sợ muốn chết không?”

“Ta đã nói ngươi ôm chặt một chút, ta cũng nói chúng ta sẽ xuống dưới”, Như Mặc vẻ mặt vô tội nhìn nàng, có chút thưởng thức sự tức giận không che giấu của nàng, làm cho hắn cảm nhận được vì sao lại thích trêu đùa lục thúy xà, bởi vì nhìn biểu tình thay đổi của người khác là một chuyện rất thú vị.

” Như Mặc, ngươi là cố ý?” Bắc Dao Quang giờ phút này lại nhìn không hiểu biểu tình của Như Mặc, nàng không thể tin được Như Mặc giống như tiên trích lại còn có tính trẻ con, thích đùa như thế, nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười ” lần sau nếu ngươi lại làm ta sợ như vậy, ta sẽ không để yên cho ngươi”

” Đi thôi! Ngươi nên ăn cơm trưa!” Như Mặc đối với uy hiếp của nàng hiển nhiên là không để trong lòng, kéo tay nàng đi về bên phải, Bắc Dao Quang mới đi một bước, chân liền mềm nhũn, người cũng ngả xuống, may mắn là Như Mặc phản ứng nhanh, lập tức ôm lấy nàng, thân thiết cúi đầu hỏi ” làm sao vậy?”

“Chân hơi run, thật xấu hổ”, Bắc Dao Quang cảm thấy xấu hổ, không ngờ mình lại vô dụng như thế, bị dọa đến mức đi cũng không đi nổi.

Như Mặc thấy nàng như thế, không khỏi cảm thấy mình giỡn hơi quá trớn, nhẹ nhàng xoay người ôm lấy nàng ” vừa rồi là tai sai, không nên nhảy xuống khi ngươi còn chưa có chuẩn bị, nhưng đừng sợ, ngươi nhìn xem, vách đá đều có đằng tác, chúng ta sẽ không rơi xuống nước đâu”

Bắc Dao Quang nhìn theo hướng hắn nói, quả nhiên thấy một cây sơn đằng màu đen, màu sắc y chang vách đá nên khó trách nàng không nhìn ra, đồng thời cũng thấy bên trong vách đá có một sơn động một người có thể chui vào, mà lúc này Như Mặc đang ôm nàng đi tới bên cửa động.

Vào bên trong động, tiếng thác nước gầm rú bên ngòai dường như đã cách bọn họ khá xa, mà nàng lại ngửi được mùi hoa đào càng nồng đậm, tuy là sơn động bên trong vách núi nhưng lại không có tối om mà có một con đường kéo dài về phía trước, giống như là đi xuyên qua ngọn núi này.

Cảnh sắc lọt vào trong tầm mắt là một mày phấn hồng phủ khắp mặt đất.

Đây sao có thể chỉ là mấy cây đào, rõ ràng là cả một thế giới hoa đào a, cây nào cũng nở đầy hoa, ửng đỏ, phấn hồng, trắng nõan, anh hồng…đủ các màu sắc, cánh hoa dày dặn, yêu kiều khoe sắc trong gió làm cho nơi này giống như tiên cảnh. Cây đào nơi này tựa hồ như không phải là thân cây mà như có linh hồn, có tư thái, cánh hoa bay bay hòa quyện với tiếng chim hót làm cho vườn đào càng thêm sinh khí.


Như Mặc nhẹ nhàng buông Bắc Dao Quang xuống bãi cỏ, lục thúy xà đã sớm nhìn thấy nơi này, liền nhanh chóng thóa khỏi cổ tay của Bắc Dao Quang, thân ảnh xanh biếc bay tới một cây đào, bắt đầ ăn đóa hoa.

Bắc Dao Quang thật cẩn thận quý trọng nhìn cảnh đẹp trước mắt, ngaycả bước đi cũng luyến tiếc, sợ phá hủy khung cảnh nơi này, không biết Đào Uyên Minh đã xem qua vườn đào nơi nào để viết nên Thế ngọai đào nguyên, nhưng nơi này đối với nàng chính là tiên cảnh, nếu phải ẩn cư, không thể nghi ngờ còn có lựa chọn nào tốt hơn nơi này nữa.

” Ngươi thích không?” Như Mặc nhìn biểu tình của nàng liền biết là nàng thích, nhưng vẫn hi vọng nghe chính miệng nàng xác nhận.

“rất đẹp, nơi này luôn đẹp như vậy sao?”, Bắc Dao Quang ngây ngốc hỏi ” một năm bốn mùa đều giống như tiên cảnh, ở nơi này nhất định sẽ rất hạnh phúc”

“Nếu ở đây lâu, ngươi sẽ không còn thấy nó đẹp nữa”, Như Mặc mỉm cười nhìn cảnh đẹp rực rỡ trước mắt, đào yêu cốc trong mắt hắn không có gì thay đổi, ngay cả đám ong mật kia cũng thế, Như Mặc gần như có thể đọc được sự tán thưởng cùng vui sướng trong mắt Bắc Dao Quang, có lẽ vì lần đầu nhìn thấy, nếu thời gian qua lâu, nhìn quen thì cũng không còn thấy có gì đặc biệt nữa.

Phong cảnh nơi này, trăm ngàn năm cũng không thay đổi, ít nhất là trong ba ngàn năm qua, mỗi lần hắn đến đâu đều thấy cản sắc hoa đào nở, không héo tàn, vĩnh viễn là cảnh hoa nở như thế.

Hắn mang nàng tới đây, đương nhiên không chỉ muốn cho nàng cái ăn mà còn có nguyên nhân khác, hắn cần dùng thời gian khác biệt ở nơi này so với bên ngòai, thong thả nhắc lại duyên gặp mặt của hắn và nàng, đồng thời cũng giảm bớt phiền tóai cho hắn.

“Sao có thể như thế? Cảnh đẹp như vậy, cho dù là thiên đường cũng không sánh bằng. Nhu Mặc, ngươi thực sự có thân nhân bị bịnh cần tìm thần y cứu chữa gấp sao?”

” Như thế nào hội đâu? Như vậy cảnh đẹp, mặc dù là thực sự cái gọi là bầu trời nhân gian, cũng không tất cập được với nơi này! Như Mặc, ngươi thật sự có thân nhân cuốn hút ngoan tật, cần cấp tìm mặc thần y sao?”


Bắc Dao Quang xoay người nhìn Như Mặc, trực giác cho biết những lời của hắn trong bữa trưa hôm qua chỉ để đối phó với Tư Đồ Y, cho nên hiện tại nàng rất muốn biết có phải Như Mặc có một người thân như vậy hay không? Nếu không đúng thì nàng muốn đêm nay nàng cùng Như Mặc ở lại nơi này, bởi vì sợ sau khi rời đi không biết có còn cơ hội quay lại hay không, nếu vội vàng rời đi, nàng sẽ rất luyến tiếc, nếu không cần gấp gáp, ở lại nơi này một đêm chính là một kỷ niệm đẹp trong đời a

” Không có!” Như Mặc quả nhiên lắc đầu, hắn ký đã đáp ứng không nói dối Bắc Dao Quang nên đuơng nhiên bây giờ sẽ trả lời thật ” trừ bỏ bản thân, ta không có thân nhân nào khác”

Hắn đã sống quá lâu, mẫu thân cùng huynh đệ tỷ muội của hắn không biết đã đi đâu, không tìm ra được tung tích, có lẽ trong số bọn họ cũng có người đi theo con đường tu tiên như hắn, như vậy sẽ có người còn sống, nếu không thì hắn là duy nhất còn lại trên thế giới này. Xà lọai vốn sống lâu hơn con người rất nhiều nên hiện tại hắn cảm thấy rất cô đơn, không có người thân hơn nữa quan hệ của xà lọai cũng không thân thiết cho lắm, có thân nhân đối với bọn họ mà nói cũng không phải là chuyện tình to lớn gì.

” Như Mặc, thực xin lỗi, ta không biết ngươi là cô nhi! Ngươi nhất định cảm giác thực cô đơn đi!” Bắc Dao Quang tuy rằng nghĩ tới lời của Như Mặc chỉ để đối phó với Tư Đồ Y nhưng không ngờ hắn ngay cả một người nhà cũng không có, chính nàng cũng là cô nhi nên càng hiểu rõ cảm giác thê lương và cô độc, đối với Như Mặc, Bắc Dao Quang không khỏi cảm thấy có vài phần đồng cảm và thương tiếc.

“Ta không nghĩ là cô đơn, ta cảm thấy một người cũng rất tốt. Thanh tĩnh, chuyên tâm, không bị liên lụy, thực thuận lợi để ta tu hành”. Như Mặc dù cảm nhận được sự đồng cảm của nàng nhưng cũng không có cảm động, từ lúc hắn bắt đầu sống tự lập, hắn đã không có khái niệm về người nhà, cho đến khi hắn bước vào con đường tu hành thì càng thêm lạnh nhạt.

Bắc Dao Quang nhìn ánh mắt lạnh nhạt, bình tĩnh của hắn, biết hắn thực sự không biết cuộc sống chỉ có một người thì có gì không tốt, nếu không thì hắn đã không trẻ tuổi như vậy mà lại tu hành, điều này làm cho nàng rất khó lý giải, khó trách Như Mặc luôn làm cho nàng cảm thấy hắn bàng quan, đạm mạc, xa cách, thì ra không phải là nàng đa tâm mà chính tu hành đã làm cho hắn lạnh nhạt vô cầu, hắn như vậy làm sao hiểu được cái gì là cô đơn. Quả thực là chuyện dư thừa, bởi vì khi bước vào con đường tu hành thì điều đầu tiên phải vượt quá đó chính là cảm giác cô độc.

Mà nàng không thể chịu được cô đơn cho nên từ lúc học trung học đã bắt đầu cố gắng thay đổi bản thân, học cách kết giao bằng hữu, lúc nào cũng thể hiện đón ý nói hùa cùng ca ngợi người khác, bởi vì như vậy nàng sẽ dễ dàng được ngươi khác tiếp nhận và yêu thích. Đến khi vào đại học, ngụy trang trở thành bản năng của nàng, nàng luôn dễ dàng dựa vào nó để kết giao một đám bằng hữu, mà không có ai nghi ngờ tính cách của nàng, có khi nàng cũng không phân biệt được mình thực sự là người thế nào, nhiều năm qua sự nguỵ trang đã không thể phân biệt được, cũng chính vì suy nghĩ ” tòan thế giới chỉ có một mình nàng là người cô đơn:

Hiện tại, nàng mạc danh kỳ diệu xuyên đến nơi này, quá khứ vẫn muốn ngụy trang nhưng giờ đã không còn muốn tồn tại nữa, trong thế giới mới này, chỉ có một mình Như Mặc, nàng phải, nhất định phải để hắn làm bạn bên cạnh nàng.

“Như Mặc ngươi còn trẻ như vậy, sao lại muốn xuất gia?”, dựa vào lý do này, nàng không thể đế hắn tiếp tục cái gọi là con đường tu hành được, thế giớ này bớt đi một đạo sĩ hay một hòa thượng Như Mặc thì cũng không sao, chỉ có nàng nếu thiếu Như Mặc thì sẽ không sống nổi, cho nên nàng không cho phép, ai biểu ông trời cho nàng té xuống nơi này mà gặp được hắn chứ.

” Không phải xuất gia, chính là tu hành!” Như Mặc nhẹ nhàng sửa đúng lời của nàng, mỉm cười mà chống đỡ.

” Ta mặc kệ xuất gia cùng tu hành có cái gì bất đồng! Ta chỉ muốn hỏi ngươi, chuyện ngươi đáp ứng ta trong trang viện xem như bỏ đi sao?”, ánh mắt của Bắc Dao Quang vẫn không rời khỏi Như Mặc, chăm chú nghe hắn trả lời.

“Vẫn giữ”, Như Mặc khẳng định.


“Cho đến khi ta chết, ngươi phải hứa không nhắc lại tun hành, về sau ngươi có ta, ta có ngươi, ngươi có thể đáp ứng ta hay không?”

Như Mặc lại gật đầu, buồn cười vì sự khẩn trương quá mức của nàng, còn chưa trả xong ơn của nàng, hắn cho dù muốn tu hành cũng không thể, cho nên mấy chục năm này đành lãng phí, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, cho nên Bắc Dao Quang khẩn trương cũng chỉ là dư thừa.

” Như Mặc, cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi!” Bắc Dao Quang đột nhiên dùng sức ôm lấy hắn, như là dùng hết tất cả khí lực, Như Mặc tuy rằng hoàn toàn có thể né tránh nàng, lại đứng yên không nhúc nhích, nàng như là mệt mỏi ôm lấy hắn, hồi lâu lại nghe giọng nàng nũng nịu vang lên ” Như Mặc, chúng ta ở lại đây một đêm, ngày mai mới lên đường được không, cảnh tượng đẹp quá, ta muốn ngắm nhiều một chút”

Vốn muốn dẫn nàng đến đào yêu cốc này ở một đêm, cách biệt với bên ngòai tới ba mươi năm, cho nên nơi này mới được gọi là thế ngọai đào viên, như vậy mối duyên giữa Bắc Dao Quang với Tư Đồ Y cùng Phùng Tử Kiện sẽ sai biệt một khỏang thời gian, có lẽ là khỏang hai năm cũng có thể lâu hơn, khi đó bọn họ muốn thay đổi vận mệnh cũng không dễ dàng gì.

Làm như vậy mặc dù không được quang minh chính đại nhưng vì sự nghiệp thành tiên của hắn, hắn không thể không ích kỷ một lần. Hiện tại Bắc Dao Quang lại chính miệng yêu cầu, hắn dĩ nhiên là không phản đối.

” Đương nhiên được! Ta nói rồi, chỉ cần là ngươi muốn, ngươi thích, ta đều có thể thỏa mãn ngươi! Nhìn thấy Tóc Đen đang hưởng thụ kia không? mùi vị của đóa hoa đó cũng không tệ, ngươi nếm thể đi, đối với thân thể ngươi cũng rất tốt”, Như Mặc chỉ vào lục thúy xà đang tham lam ăn đóa hoa đào nói.

Bắc Dao Quang nửa tin nửa ngờ tiêu sái đi qua, hái một đóa hoa bỏ vào miệng, nhai một hai cái liền cảm thấy có một cỗ chất lỏng hương vị ngọt ngào chảy xuống cổ, nhất thời làm cho tinh thần phấn chấn, vui vẻ, liền dùng hai tay hái mấy đóa hoa nhét hết vào miệng, mùi vị giống như quỳnh tương ngọc dịch lần nữa thấm vào ruột gan, khiến cho nàng không muốn ngừng lại ” Như Mặc, thực sự ăn rất ngon, thật kỳ lạ, đóa hoa lại có hương thơm ngọt như vậy, ta cuối cùng đã biết vì sao yêu nguyệt cùng liên tinh lại lấy đóa hoa làm thức ăn, quả thực là ăn rất ngon”

” Ăn no rồi thì nên ngừng lại, đừng tham ăn quá, tham thực thì cực thân”, nơi này tuy rằng còn ở thế gian nhưng thực ra cũng không thuộc về thế gian, đóa hoa nơi đây nếu dùng vừa phải sẽ giúp tăng tuổi thọ như ăn nhiều thì sẽ có hại cho thân thể.

” Như Mặc, ngươi không ăn sao?” Bắc Dao Quang đứng bên dưới cây đào, vừa không ngừng hái hoa vừa hướng Như Mặc mà hỏi, vô số cánh hoa rơi xuống người nàng, làm nổi bật gương mặt trắng nõn, làm cho nàng thêm xinh đẹp, làm cho Như Mặc trong chốc lát cũng bị thất thần, lập tức lại vân đạm phong khinh mỉm cười lắc đầu “ta không đói bụng, ngươi ăn đi, ta đi vào trong rừng chuẩn bị chút gì đó để chúng ta qua đêm ở đây”

” Ân!” Bắc Dao Quang nhu thuận gật đầu, nhìn hắn đi vào trong rừng xong mới xoay người lại nhìn về phía lục thúy xà cười ngây ngô ” tiểu tử kia, ngươi có nghe không? Như Mặc đáp ứng ta, hắn thực sự sẽ không tu hành nữa, ngươi nói xem hắn vì sao lại đối xử tốt với ta như vậy? Có phải hắn bắt đầu có chút thích ta không?”

Lục thuý xà nghe xong liền tlập tức cúi đầu ăn cánh hoa như muốn bày tỏ không có hứng thú nghe, đóa hoa này chính là thánh vật cho con đường tu hành, lần này nếu không có Xà quân đại nhân khai ân, nó phải chờ ít nhất là ba trăm năm nữa mới có năng lực tiến vào trong này, hiện tại không tận dụng cơ hội ăn nhiều một chút thì còn chờ đến lúc nào? đợi đến khi nó hấp thu được tiên khí của những đóa hoa này thì rất nhanh nó có thể tu thành hình người, về chuyện tình cảm của chủ nhân nhân lọai này thì nó làm sao có thể trả lời được a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui