Xà Quân Như Mặc

Người lên tiếng đúng là Hắc Nô, nô bộc bên người Tư Đồ Y, hắn vừa nói xong, sắc mặt ba người nghe cũng thay đổi khác nhau. Bắc Dao Quang thì dùng ánh mắt quái dị nhìn Hắc Nô, rồi lại nhìn sang Tư Đồ Y, chỉ không có nhìn Như Mặc. Nàng đã sớm đoán được Tư Đồ Y không phải người bình thường nhưng không ngờ hắn lại là hoàng thân quốc thích, hiện tại nàng muốn nhìn xem vị Vương gia quý tộc này có lời nào để giải thích, chẳng lẽ vì một trang viện giống nhau, vì đêm qua có đàn rắn quấy phá mà hoài nghi Như Mặc là xà yêu sao? Tuy rằng khi tỉnh lại, nàng cũng từng có cảm giác gặp yêu nhưng lúc này trong lòng Bắc Dao Quang, Như Mặc đã là người nhà, mà Tư Đồ Y cùng Hắc Nô chính là người ngoài, nàng thực sự muốn nghe hắn giải thích thế nào.

Tư Đồ Y cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt đen lại, Hắc Nô chết tiệt này, đã nói hắn không được làm bại lộ thân phận thế nhưng hắn không chỉ quá phận, tiết lộ thân phận của hắn lại còn dám chửi thẳng mặt người ta là yêu tinh. Tư Đồ Y hận không có cái lỗ nào trên mặt đất để hắn chui vào. Trong lòng hắn vốn đã có kế hoạch tiếp cần Bắc Dao Quang và Như Mặc, không thể nói rõ thân phận, nếu không sau này hắn muốn tiếp cận Như Mặc lần nữa sẽ không đơn giản, mặc kệ Như Mặc làm sao lại đem được trang viện của hắn đến đây, giống như Bắc Dao Quang đã nói, không có chứng cớ thì không làm được gì, huống chi việc này rất kỳ quái, cho dù có chứng cớ cũng phải làm như không có xảy ra chuyện gì, nào ngờ Hắc Nô lại thiếu kiên nhẫn, giữa đường nhảy ra phá đám. Nếu Như Mặc thực sự là yêu tinh, tức giận đến mức giết chết bọn họ cũng không có gì lạ.

” Hắc Nô, quỳ xuống! Ngươi ăn nói lung tung gì đó?”, Tư Đồ Y vừa hết vừa đạp Hắc Nô một cái, làm cho hai chân của hắn loạn choạng rồi quỳ xuống, thấy chủ tử nhà mình nổi giận, lúc này mới ý thức được hắn quá lỗ mãng, Vương gia đã căn dặn hắn thế nhưng lúc nãy đã quên hết toàn bộ, giờ nhìn thấy Tư Đồ Y tức giận như vậy, ngay cảm thở cũng không dám thở.

Tư Đồ Y thấy hắn quỳ xuống, trong lòng vẫn tức giận nhưng cũng không thể lập tức ra vẻ hổ thẹn, hạ thấp người giải thích với Bắc Dao Quang và Như Mặc “ Như công tử, Bắc Dao tiểu thư, thực sự là xấu hổ, đều do tại hại dạy dỗ hạ nhân không nghiêm, làm cho các ngươi chê cười, nô tài này có lẽ đêm qua đã bị đàn rắn dọa cho sợ cho nên mới ăn nói lung tung, xin đừng chấp nhất”


Khi những lời Hắc Nô vừa nói ra, Như Mặc đã âm thầm tính toán, đối diện với thân phận thật của Tư Đồ Y, hắn tất nhiên cũng rất bất ngờ, hắn vô ý hạ bút thành trang viện, không ngờ trùng hợp thế nào mà lại là trang viện của Vương gia trước mặt này, chuyện ngẫu nhiên như vậy có lẽ trong tam giới cũng là chuyện hi hữu, chỉ có điều mọi việc lúc này xem ra không tốy lắm, tựa hồ như trời đất đang muốn thâu gom bọn họ lại cùng nhau.

Mà cái để cho Như Mặc bận tâm nhất chính là thái độ của vị Vương gia này, hắn đã biết đây là trang viện của hắn nhưng lại làm ra bộ không có gì, thậm chí khi nô tài hắn vạch trần sự thật, hắn còn ra sức trách cứ nô bộc hắn, chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ ngay từ đầu hắn đã biết rõ thân phận của mình cùng với Trân Châu và Thanh nhi? Sợ bọn họ bất lợi đối với hắn nên mới cố ý che dấu? nếu đúng vậy thì Vương gia này tâm cơ thật thâm trầm, suy nghĩ sâu xa.

“Sao dám như vậy, Như Mặc không biết Tư Đồ công tử thì ra lại là Vương gia, hai ngày qua có gì thất lễ còn mong Vương gia thứ lỗi cho, Như Mặc thực sự không biết nặng nhẹ, cư nhiên vọng ngôn muốn tặng trang viện này cho Vương gia, thật mong Vương gia không trách tội”, Như Mặc làm ra vẻ kinh ngạc cũng thêm một chút sợ hãi, lời lẽ khiêm tốn nhưng cũng không mất đi phong thái, không kiêu không nịnh, đúng chừng mực.


Bắc Dao Quang cũng phối hợp nắm lấy khủy tay Như Mặc, hành lễ với Tư Đồ Y “ Bắc Dao Quang ra mắt Vương gia, hôm qua thực sự là chúng ta thất lễ, nếu tiếp đãi không được chu đáo, mon Vương gia không phiền lòng.Hắc Nô gia có lẽ đêm qua bị đàn rắn dọa cho sợ hãi nên mới nói năng lung tung như vậy, ta cùng Như Mặc cũng không tính toán, xin Vương gia cũng đừng trách phạt Hắc Nô gia”

Bắc Dao Quang vừa hành lễ với Vương gia, ngay cả đối với Hắc Nô cũng thăng cấp thành Hắc Nô gia, mục đích là muốn tạo khoảng cách giữa bọn họ, nói cho hắn biết, hắn là Vương gia mà nàng chỉ là dân nữ, khoảng cách hai người rất xa. Tư Đồ Y cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên là hiểu được lời của Bắc Dao Quang, nhưng nàng càng đẩy hắn ra xa, hắn lại càng muốn sáp lại gần.

Nếu thân phận đã bị vạch trần, còn như trước thì không hay nên Tư Đồ Y cũng tiêu sái cười “ Như Mặc công tử nói quá lời, hai ngày qua được công tử hết lòng khoản đãi, bổn vương tất cảm kích, lúc đầu không nói rõ thân phận là không phải cố tình giấu diếm mà thật sự không muốn gây thêm hỗn loạn, cho đến lúc quen biết hai vị, càng có ý muốn kết giao, lại sợ sự ngăn cách vì thân phận cho nên vẫn không nói ra. Vốn định để sau này chúng ta có duyên gặp lại sẽ dùng thân phận thật sự để giao tiếp, không ngờ bị tên nô tài này làm hỏng không khí hôm nay, nếu việc đã đến nước này, bổn vương không nhận thì thật là có vẻ kiêu ngạo, khi nào Như Mặc và Bắc Dao tiểu thư đến kinh thành, nhất định phải đến Trữ Xa vương phủ làm khách mới được, trang viện này rất xinh đẹp sao lại nói là đơn sơ, Như Mặc công tử có lòng, bổn vương sẽ nhận. Kỷ niệm cuộc gặp mặt của chúng ta, được chứ?”


Tư Đồ Y quả nhiên phi thường lợi hại, không chỉ nói hắn không cố ý giấu diếm mà cũng không từ bỏ ý định kết giao với bọn họ, cuối cùng còn khẳng khái nhận lấy trang viện, lại khẳng định muốn xem bọn họ những bạn bè thân thiết, hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội phản bác, chỉ có thể thuận theo lời hắn, nếu không thì đắc tội với hoàng thân quốc thích.

Bắc Dao Quang líu lưỡi không thôi, nàng coi như mình có thêm kiến thức, cái gì gọi là thần thương khẩu chiến, cái gì gọi là đối chọi gay gắt, hai người này nếu đưa tới hiện đại chắc chắn sẽ trở thành cao thủ trong giới luật sư, hoặc cũng là tinh anh của chuyên gia đàm phán. Người nào còn có thể giành thắng lợi trước mặt bọn họ? Hơn nữa Tư Đồn Y lại giảo hoạt thành tinh, đúng là sinh trưởng trong hoàng tộc có khác, ngay cả nói chuyện cũng ý tứ thâm sâu như thế.

“Vương gia không giận còn muốn kết giao, Như Mặc thật sự là thụ sủng nhược kinh, cung kính không bằn tuân mệnh, ngày khác rảnh rỗi tất nhiên sẽ cùng Dao Quang đến kinh thăm Vương gia”, Như Mặc quả nhiên thuận theo ý hắn mà tiếp lời, Bắc Dao Quang cảm thấy hắn ứng đối thực hết chỗ chê.

“Được, quyết định vậy đi. Hi vọng lần này các ngươi đi Sung Châu thuận lợi tìm được thần y, nếu cần hỗ trợ gì, cứ đến nha môn nói tên bổn vương thì sẽ có người hỗ trợ các ngươi”, Tư Đồ Y phi thường cao hứng gật đầu.


” Đa tạ Vương gia!” Như Mặc cũng không cự tuyệt, tuy nhiên ba người bọn họ đều hiểu được dù có khó khăn, Như Mặc cũng sẽ không tìm quan phủ hỗ trợ, cho nên chỉ là khách sáo tìm lý do thoái thác để rời đi mà thôi “ thời điểm không còn sơm, xin cho Như Mặc từ biệt Vương gia mà xuống núi, nếu không khi trời tối cũng chưa tới nơi được. Những lời của Hắc Nô gia cũng chỉ là vô tình, Vương gia đừng trách phạt hắn nữa, nếu không thì đó là lỗi của Như Mặc. Dù sao cũng là để Hắc Nô gia ở trang viện này bị dọa cho sợ hãi.

” Một khi đã như vậy, kia bổn vương cũng không lưu các ngươi! Trên đường cẩn thận, thuận buồm xuôi gió!” Tư Đồ Y chắp hai tay sau lưng, tiêu sái đáp lời, hồi lâu mới liếc mắt nhìn Hắc Nô đang quỳ trên mặt đất một cái, bộ dáng còn chưa hết giận “ còn không đứng lên, nể tình Như Mặc công tử cùng Bắc Dao tiểu thư cầu xin cho ngươi, bổn vương tạm thời bỏ qua cho ngươi lúc này, chờ khi về đến vương phủ thì tìm tổng quản mà lãnh ba mươi côn gia pháp đi”

“Dạ, Vương gia”, giọng Hắc Nô tràn đầy sự không cam lòng nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu đứng sau lưng Tư Đồ Y.

” Tạ ơn Vương gia! Cáo từ!” Như Mặc cùng Bắc Dao Quang đồng thời mở miệng nói, sau đó cùng rời khỏi trang viện, chính thức bước vào hồng trần bước đầu tiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui