Từ trước đến giờ, Xà Quân nói chuyện rất biết giữ chữ tín, nếu hắn đồng ý muốn dẫn Chân Lôi trở về Nhân Giới một chuyến thì nhất định sẽ thực hiện. Chỉ là do gần đây đột nhiên có chuyện xảy ra, nên lời hứa này phải tạm gác lại, bởi có một vị khách không mời mà đến, đã làm trễ nãi công việc của hắn.
Một buổi sáng tinh mơ, Chân Lôi đang nằm ngửa thoải mái trên giường thì bị tiếng kèn ồn ào bên ngoài đánh thức, nàng mở hai mắt ra, dụi dụi vành mắt, “Triều Tịch, âm thanh gì mà ồn ào quá vậy?”
Triều Tịch đang đứng ở một bên sửa sang lại tẩm cung, nghe giọng nói của Xà Hậu, lập tức quỳ xuống bên giường cung kính theo lễ nghi. “Bẩm Xà Hậu, là Diễm Chi Nữ Hỏa Viêm Cung đến, Xà Quân đang tiếp đón ngài ấy.”
“Diễm Chi Nữ? Ai là Diễm Chi Nữ?” Tên nghe rất quen, không phải ý nói nữ nhi đó được sinh ra từ trong lửa đỏ hay sao?
Tên người này, được đặt sao nghe rất kỳ quái.
“Diễm Chi Nữ là muội muội của Nam Phương Viêm Đế, từng làm khách trong cung của Xà Vương một thời gian.” Triều Tịch trả lời.
“Làm khách ở đây một thời gian sao? Vậy nàng ấy có đẹp không?” Chân Lôi lơ đãng hỏi, giọng điệu của người nơi đây nghe rất kì quái, nàng tập riết cũng đã thành thói quen.
Dù sao nàngcũng không nên quá quan tâm đến suy nghĩ, của những người ở tại nơi đây thì hơn.
“Rất đẹp, cực kỳ xinh đẹp, ngoại trừ Ong chúa Vương ra, trong giới nữ nhân của Yêu Ma thì nàng là đẹp nhất. Nàng từng ở đây làm khách một trăm năm, cho nên Xà Quân cũng đã quen rồi.”
“Làm khách một trăm năm sao?” Chân Lôi ngồi dậy, có lầm hay không? Chẳng phải nàng ấy sống hơn một trăm tuổi rồi sao? Nàng ấy đang ở đâu chứ?” Người như vậy nàng cần phải đi xem một chút mới được. “Mau giúp ta thay quần áo, ta muốn đi gặp nàng ấy một chút.”
Không hiểu vì sao nàng ấy lại vui chứ, chắc Xà Hậu của họ đang vội muốn đi xem tình địch của mình đây mà! Vì vậy nàng ấy mới vội vàng trang điểm, thay đổi xiêm y nhanh như vậy.
Nhưng tóc vẫn còn làm chưa xong, Chân Lôi nghe thấy âm thanh vui mừng đang từ từ truyền đi xa dần, nàng liền bỏ ngay việc sửa sang lại mái tóc, chạy thẳng ra ngoài ngay.
“Xà Hậu….. Xà Hậu…..” Triều Tịch không thể làm gì khác hơn, ngoài việc cầm theo cây lược mà đuổi theo nàng ở phía sau.
Chân Lôi cứ chạy như điên, chạy qua cầu thủy tinh, lướt qua hồ xanh ngọc bích, xông thẳng tới chỗ nghị sự đang truyền đến những âm thanh vui mừng kia.
“Tái Lạc Tư…….. Ta……..” Khi đến đại điện nàng liền thở hổn hển! Lúc này mới thấy mọi người đang nghênh đón tân khách thật long trọng, chẳng những có người dùng ống trúc, dương cầm và đủ trăm thứ loại dụng cụ khác. Toàn bộ cung nữ đều mặc hồng y đỏ rực, không nhưng thế, thường ngày tất cả các gạch lót cũng là màu xanh hay trắng, nhưng hôm nay lại trải lên tấm thảm nhung màu đỏ rực mềm mại, đồ trang trí trong cung lại trở nên xa hoa tráng lệ, trông chúng thật đẹp mắt.
So với việc chào đón nàng, nhìn chúng long trọng hơn rất nhiều.
Chuyện gì đang xảy ra chứ?
Bờ môi Chân Lôi cong lên, nàng cảm thấy trong lòng có chút ghen tỵ.
“Lôi Nhi, ngươi đã thức rồi sao.” Tái Lạc Tư mỉm cười, duỗi thẳng cánh tay về phía nàng, nàng đang bĩu môi thì bị hắn kéo lại, ngồi ngay bên cạnh hắn, khóa chặt nàng ở trong lồng ngực của hắn.
Sao hắn lại thương yêu nàng như vậy chứ, lại còn không đếm xỉu đến sự tồn tại của người khác, ánh mắt Diễm Chi Nữ liền hạ thấp xuống, vẻ mặt buồn bã, trông sắc mặt nàng rất khó chịu.
Nàng biết rõ hắn đang cố ý, biểu hiện cho nàng thấy.
“Vì sao không gọi ta chứ?” Chân Lôi giãy giụa, trong lòng không vui liền hiện rõ trên mặt, mắt ngước nhìn sang nữ nhân xinh đẹp đang ngồi ở phía bên phải của Tái Lạc Tư.
Đó, đó không phải là “Hỏa công chúa” gì đó sao? Thì ra nàng còn có tên là “Diễm Chi Nữ”. Quả nhiên xinh đẹp không gì sánh bằng, mái tóc đỏ dài được búi cao, bày ra chiếc cổ trắng cùng với cánh tay thon dài, bộ ngực đẫy đà được khoác bộ lễ phục màu đỏ, vóc dáng có lồi có lõm, quả thật nhìn cô giống như những ca sĩ hay người mẫu trên tạp chí với dáng vẻ xinh đẹp, mê hoặc lòng người.
Khó trách Tái Lạc Tư lại nhìn nàng cao hứng đến như vậy, còn bày tiệc long trọng đến đón tiếp nàng ấy nữa.
So với thân hình đối phương thì cái thân hình sân bay của nàng lại chẳng đáng xem chút nào.
Nhất thời Chân Lôi có chút tự ti, liền co ngực mình lên một chút, còn cong lưng lên cao.
“Ta chưa bao giờ cảm thấy ngươi thua kém nàng ấy hết.” Tái Lạc Tư cười toét cả miệng, hôn lên trán của nàng.
Làm cho Chân Lôi cảm thấy xấu hổ, liền liếc nhìn hắn hung hăng.
“Ngươi nhìn lén tâm tư của người ta sao?” Đây vốn là một câu nói mỉa mai người khác cơ mà, hắn không nghĩ tới việc nói trúng tâm tư của người khác sao.
“Ta đã nói ta chính là yêu tinh, không chỉ ta biết rõ mà cả nàng ấy cũng biết nữa.” Hắn nhỏ giọng ở bên tai nàng nói, làm cho hai gò má của nàng đỏ hồng lên.
Nhanh chóng nhô đầu ra, liếc nhìn Diễm Chi Nữ một cái, quả nhiên thấy nàng ấy đang che miệng cười trộm.
Lần này đúng là mất hết thể diện, nàng sẽ không thể nào ngốc đầu lên nổi rồi.
Người nơi này toàn là quái nhân, toàn kẻ kỳ dị và quái nhân.
“Đều do ngươi, chẳng những ngươi không đánh thức ta sớm một chút, còn nói trước mặt mọi người biết tâm sự của ta nữa.” Trời ơi! Rốt cuộc trong đại điện này có bao nhiêu người biết được tâm sự của nàng chứ?
Nhất định, không ít người đang cười trộm nàng rồi.
Nàng cảm thấy mình giống như con chó con trong đoàn xiếc thú, mắc cỡ đến nỗi muốn tìm chỗ chui xuống đất.
“Yên tâm đi! Ta đã phong ấn trên người của ngươi rồi, ngoại trừ ta và Diễm Chi Nữ ra, tất cả người trong đại điện này không biết được suy nghĩ của ngươi đâu.” Ở trong lòng hắn, nàng chính là Xà Hậu yêu quý của hắn, đương nhiên hắn phải bảo vệ những thứ riêng tư của nàng rồi.
Không phải do thường ngày nàng cứ luôn suy nghĩ mông lung bậy bạ, nếu để cho bọn cung nữ phục vụ biết được, không phải là chê cười nàng sao?
“Xem ra tình cảm của Xà Quân và Xà Hậu rất là tốt.” Hỏa Hà Na cảm thấy có chút chua xót, cười nói.
Hắn đối xử với mình lạnh lùng như một tản băng lạnh, còn với cô gái Nhân Giới này lại hết mực thương yêu, chỉ mới nghĩ đến đã làm cho lòng nàng không thể chịu đựng nổi rồi?
Hắn nhẫn tâm đến nổi, chẳng hề che giấu tình cảm trước mặt của nàng, làm cho nàng chẳng còn một chút hi vọng nào cả.
Nếu lần đó không phải nể mặt của Hỏa Hoàng, sợ rằng vì chuyện lần trước mà hắn càng khó chịu với nàng hơn, hắn cũng sẽ không thể nào nhiệt liệt hoan nghênh chào đón nàng như vậy? Sợ còn chưa đến cửa chính của Xà Quân, thì đã đem nàng cách ra xa rồi.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy rất đau khổ.
“Lần này ngươi định ở bao lâu?” Tái Lạc Tư đột nhiên lạnh lùng hỏi.
Nghe giọng điệu của hắn, làm cho nàng hiểu rõ được dụng ý bên trong của hắn. “Ta thay mặt Viêm Đế đến để đưa quà tặng, nếu như Chân tiểu thư không phản đối, ta có thể lưu lại chỗ này một chút có được không? Lôi Nhi.”
Bởi vì nàng biết Tái Lạc Tư tuyệt đối sẽ không đồng ý, nên nàng đặt vấn đề này nàng vào chỗ Chân Lôi.
“Được…. Được mà!” Người ta là chủ nhân, cũng nên nhiệt tình hoan nghênh, nàng là người ngoài thì có lý do gì để cự tuyệt chứ?
Nhưng mà……. Sao sắc mặt của Tái Lạc Tư lại khó chịu chứ, cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy để làm gì? Đã rõ ràng quá rồi! Nàng cũng chỉ đang giúp hắn mà thôi!
“Vậy thì cám ơn Tiểu Lôi.” Hỏa Hà Na cười cảm kích, đứng lên, nắm lấy Chân Lôi, kéo nàng cách ra khỏi lồng ngực của Tái Lạc Tư. “Có thể dẫn ta đi tham quan xà cung một chút có được không?
Đi tham quan ư?
“Được…. Được!” Chân Lôi cười gượng ép. Nàng ấy đã từng sống ở chỗ này được một trăm năm, nếu so sánh với mình thì nàng ấy còn quen thuộc hoàn cảnh ở nơi đây nhiều hơn mình, làm gì nhờ mình dẫn đi tham quan chứ? Trong đó nhất định có cạm bẫy mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...