Cố Tử Kỳ không chịu đứng yên, y xoay sở cơ thể, cố ý đẩy đầu Trịnh Giai ra, tỏ vẻ miễn cưỡng:
- Ở đây còn có camera, tôi không muốn đóng phim sống.
Trịnh Giai giống như không quan tâm nói:
- Hôm nay anh đã đoán trước em sẽ đến, nên dặn thuộc hạ tắt camera rồi, nếu không có lệnh của anh, em nghĩ em có thể đi qua hệ thống bảo an lẻn được vào tầng 28 sao.
Cố Tử Kỳ dài giọng:
- À...!
Trịnh Giai nâng cằm Cố Tử Kỳ, giọng nói trầm ấm khàn khàn:
- Em muốn làm gì?
- Em muốn...!
Cố Tử Kỳ không nói hết câu đã hành động, Trịnh Giai ngay cả chân mày cũng không nhíu lại, ánh mắt đã mất đi ham muốn tình dục, điềm nhiên nhìn y như thể hắn đã đoán trước.
Cố Tử Kỳ nhìn thần sắc Trịnh Giai, cố ý đẩy mạnh cây kim mảnh như lông trâu y đang dùng để ghim vào ngay vị trí ngực trái của hắn.
Y nói:
- Anh đã biết tôi sẽ làm vậy, nên mới nói với tôi về thiết kế bảo an của phòng.
Trịnh Giai gật đầu.
Đau đớn từ ngực trái không ngừng gia tăng, tuy chỉ là một cây kim thật mảnh, nhưng lại khiến lồng ngực hắn nhói lên từng cơn đến mức Trịnh Giai cảm thấy mình sắp không đứng vững.
Cố Tử Kỳ nhìn thần sắc Trịnh Giai tái nhợt, trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng mịn, mím môi hỏi:
- Tại sao?
Bọn họ chẳng phải đã được dạy tuyệt đối không để người khác nắm lấy điểm yếu của mình hay sao, tại sao, tại sao biết rõ y sẽ ra tay nhưng vẫn điểm nhiên không ngăn cản.
Y không tin, y tuyệt đối không tin vào loại lý do hoàn đường như Trịnh Giai vì yêu y mà làm vậy.
Bàn tay ôm eo Cố Tử Kỳ của Trịnh Giai vẫn luôn siết chặt, hắn miễn cưỡng dựa vào người y để đứng thẳng, gượng cười đáp:
- Nếu em không là người yêu của tôi thì còn có thể đề phòng, nhưng bây giờ em đã xác định trở thành người của tôi, tôi nếu không chấp nhận để cho em tính sổ thì còn có thể làm gì đây? Chỉ cần ôm hôn nhau, em vòng tay qua cổ là có thể đâm kim vào gáy tôi rồi, hay là đứng đối diện đặt tay lên lồng ngực tôi, trái tim và phổi – những cơ quan quan trọng đều nằm ngay đó, hoặc khi làm tình, khi ngủ chung, chẳng lẽ muốn tôi lại đẩy em ra như lần trước, muốn tôi cứ nhìn chằm chằm không biết khi nào em sẽ hạ thủ lên người tôi sao? Trịnh Giai này là tên chết nhát tới mức đó à!
Từng cơn đau nhói buốt lên khiến hơi thở của hắn dần rối loạn, Trịnh Giai đã đem cả thân người tựa hoàn toàn lên y, cằm hắn đặt trên vai Cố Tử Kỳ.
Bày tay y vòng qua lưng hắn, giữ lấy không để hắn ngã.
Y chính là loại người có nợ nhất định sẽ tính, y chính là loại người không biết chữ tha thứ viết như thế nào, nhưng giờ phút này y lại cảm thấy không nỡ, cảm thấy cứ ở bên hắn làm người yêu với hắn là tốt rồi, đâu cần phải tính toán rồi tự làm đau nhau.
Cố Tử Kỳ cảm nhận cơ thể Trịnh Giai đổ mồ hôi vì đau đớn và lạnh dần, y biết hắn đang chịu đựng từng cơn đau buốt ở lồng ngực nhưng vẫn cắn răng không cho phép bản thân quỵ xuống hay kêu rên.
Giọng Cố Tử Kỳ có chút run:
- Anh...anh...!
Trịnh Giai hơi thở đứt quãng nói:
- Lúc ở trong lồng giam...!em đã nói...!trừ khi anh nhốt em cả đời...!anh biết..t...e...em sẽ tính sổ...!người khác sợ em...!sợ em...!nhưng anh không sợ em giết anh...!anh từng nói sẽ để em thoải mái ghim kim lên người anh...anh...!
Cố Tử Kỳ ôm chặt hắn, y đột nhiên cảm thấy tức giận, gằng giọng cắt ngang:
- Đủ rồi! Anh tưởng mình đang đóng phim hả? Não anh bị vào nước hả? Mẹ nó...anh...!anh...!
Trịnh Giai đã hoàn toàn ngất đi, cơ thể hắn dựa vào người y trượt dài xuống.
Cố Tử Kỳ đỡ hắn nằm lên thảm trải sàn, nhìn Trịnh Giai hai mắt nhắm chặt, gương mặt trắng bệnh và môi tím tái đang ướt đẫm mồ hôi nằm trong lồng ngực mình.
Y vuốt ve gương mặt Trịnh Giai, cứ thế im lặng nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, cả gian phòng đều tĩnh lặng đến mức Tiếu Mặc nằm trên giường cảm thấy một cảm giác chết chóc đang lan tràn.
Nhóc đột nhiên ý thức được một điều, đó là chỉ có khi đứng trước Trịnh Giai, Cố Tử Kỳ mới không phải là một sát thủ mang đầy tử khí trên người, và chỉ có khi đứng trước Cố Tử Kỳ, Trịnh Giai mới không phải là thái tử hắc đạo thủ đoạn tàn nhẫn.
Mỗi một người bọn họ chỉ cần quay lưng không nhìn thấy người kia, liền sẽ khôi phục bản chất đáng sợ như dã thú khát máu mà bất kỳ ai đối mặt cũng phải kinh hãi cúi đầu.
Cố Tử Kỳ nhìn đủ.
Y có chút cố sức ôm Trịnh Giai ra phòng làm việc đặt hắn nằm lên sofa, vì y nghĩ hắn có tính khiết phích, sẽ ghét bỏ thảm trải sàn, cho dù thảm trải sàn chắc chắn luôn được quét khử trùng thì hắn vẫn không thích.
Cố Tử Kỳ đặt Trịnh Giai nằm lên sofa xong thì rút ra cây kim mảnh dài cắm trên ngực hắn, sau đó từ trong túi áo lấy ra kim tiêm, dò xét mạch máu ở cổ tay của hắn, tiêm thuốc giải có thành phần mê ngủ vào.
Sau đó, y trở lại phòng nghỉ, thấy tiểu trăn đã tỉnh, đang ngóc đầu nhìn y, liền ngoắc tay bảo nó ra ngoài canh chừng Trịnh Giai.
Tiểu trăn nghe lời, bò ra nằm dưới chân sofa trong phòng làm việc.
Cố Tử Kỳ tiến đến, từ trên cao nhìn xuống Tiếu Mặc đang nằm trên giường.
Y cong khóe miệng đầy tà khí, nói:
- Đệ đệ ngoan, đã lâu không gặp, Trịnh Giai có cư xử tốt với đệ không?
Tiếu Mặc bị giọng điệu "yêu thương" của y dọa rùng mình, nhóc con đã sớm đổ mấy tầng mồ hôi lạnh, mếu máo nói lớn, sợ chậm trễ sẽ bị y làm thịt:
- Đại ca, đệ thề là đệ luôn trung thành với một mình đại ca thôi.
Đại ca, anh nhất định phải nghe em nói...!
Cố Tử Kỳ cúi người, nheo mắt:
- Vậy sao?
Tiếu Mặc đầu đầy mồ hôi ép mình tỉnh táo không được nói sai, vì nhóc biết nhóc chỉ có cơ hội thanh minh một lần duy nhất, thành khẩn kêu:
- Có bằng chứng! Trên người em có bằng chứng! Đại ca, nếu em thật sự đi theo Trịnh Giai, hắn cần gì trói em ở trên giường! Còn nữa, hắn đã đeo một dụng cụ hình vòng vào gốc quả dưa leo của đệ, nếu em không hợp tác, hắn chỉ cần nhấn nút, lưỡi dao xếp nhiều tầng trong cái vòng sẽ lập tức bắn ra, xoẹt xoẹt cắt mất cái đó của đệ! Đại ca, em không muốn làm thái giám.
A! Không phải đệ vì vậy mà phản huynh đâu, Trịnh Giai đã cho em xem rất nhiều hình chụp chung lúc bé của hai người, hắn nói hai người là lưỡng tình tương duyệt, nhưng vì cha hắn phản đối, anh không muốn hắn trở thành kẻ bất hiếu nên đã quyết định ra đi.
Trịnh Giai nói em đồng ý đóng kịch là tác hợp cho hai người, là giúp đại ca không cần phải ủy khuất ra đi.
Đại ca! Đệ thề, thề mình nói thật.
Anh không tin có thể cởi quần đệ ra kiểm tra!...!
Cố Tử Kỳ khóe miệng giật giật kiên nhẫn nghe, đợi tới lúc nghe câu cuối thì không kiềm được cắt ngang:
- Câm miệng!
" Cởi quần cái đệch, nhóc con mi chính là ngại ta còn chưa ra tay thiến nhóc đúng không" – Cố Tử Kỳ nhìn Tiếu Mặc, chửi thầm trong lòng, có chút câm nín đối với độ nhị của nhóc.
Mấy câu này nếu để Trịnh Giai nghe được, y thật không dám tưởng hắn sẽ làm gì Tiếu Mặc, cũng không biết trong phòng có camera thu hình lại hay không...!Còn có, trừ Trịnh Giai là ngoại lệ ra, y chưa có biến thái tới mức muốn nhìn cái đó đó của một thằng con trai, càng không có hứng thú đi giúp người ta cởi quần!
Tiếu Mặc mếu máo:
- Đại ca...!
Cố Tử Kỳ nổ lực kiềm chế xúc động muốn đập một phát cho nhóc bất tỉnh, lạnh lùng mắng:
- Ngu xuẩn! Nói đi, thuốc FBP17 ( thuốc Full body paralysis mẫu 17) mà anh cho em phòng thân, tại sao lại ở trong tay Trịnh Giai?
Tiếu Mặc lập tức bài ra gương mặt con nai vàng ngơ ngác vô tội hỏi lại:
- Cái gì? Đại ca, nó vẫn đang cất bên dưới lớp da giả trên ngực đệ mà! Không tin huynh sờ ngực đệ thử đi.
Cố Tử Kỳ giật giật khóe miệng, lại mắng:
- Câm miệng!
Y nhìn nhóc con trước mặt, thật muốn hỏi một câu nhóc còn muốn sống tiếp hay không vậy? Với cá tính của Trịnh Giai, chắc chắn trong phòng có camera thu hình để sau khi hắn tỉnh sẽ xem video ghi lại những gì diễn ra tiếp theo, nếu để Trịnh Giai nghe được kiểu nói chuyện này, y thật không dám chắc liệu tới lúc hắn thả Tiếu Mặc ra, nhóc có còn là con người hay không...!
Cố Tử Kỳ nghe nhóc nói nãy giờ liền đoán được Tiếu Mặc đã bị Trịnh Giai hạ thuốc mê, trong lúc nhóc ngủ thì cho người làm giả thuốc FBP17 đánh tráo, sau đó còn ra vẻ tốt bụng ngồi xuống cùng nhóc đàm đạo nhân sinh.
Tuy rằng Trịnh Giai chưa bao giờ hạ thủ đoạn ngoan độc trên người y, chủ yếu đều là giăng bẫy chờ y tự chui vào sẵn...!được rồi, nói tới việc này chính y cũng rất câm nín với chính mình...!nhưng tóm lại, Trịnh Giai đối với y nương tay, không có nghĩa là với người khác cũng vậy.
Cho nên, Tiếu Mặc được hắn dùng loại thủ đoạn nhàn nhã chỉ có một cái vòng uy hiếp đời trai để đối phó, xem như đã nể mặt y rồi.
Tiếu Mặc thấy Cố Tử Kỳ lạnh lùng đứng yên, lại mếu máo:
- Đại ca, anh tin em đi, trước tiên thả em ra được không, người em bị dây trói buột chặc tới mức tay chân sắp hoại tử từng khúc rồi nè.
Cố Tử Kỳ giở ra chiếc chăn đang đắp trên người Tiếu Mặc, thấy nhóc quả thật bị trói rất chặt, y dựa theo tính cách Trịnh Giai, nghĩ nghĩ, chỉ tay vào hạ bộ của nhóc hỏi:
- Trịnh Giai có nói cách mở khóa cho cái vòng không?
Tiếu Mặc ngơ ra một chút, sau đó hiểu Cố Tử Kỳ đang nói tới nguy cơ trở thành thái giám, lập tức gật đầu lia lịa đáp:
- Có! Có! Trịnh Giai có đưa cho em một thiết bị, nói là chỉ nhận dấu tay của đại ca, dặn em đưa cho anh quét vân tay sau khi hắn ngất đi, hắn nói thiết bị được mở khóa thì cái vòng chỗ đó cũng được mở khóa theo.
Cố Tử Kỳ nheo mắt hỏi:
- Vậy tại sao không nói sớm? Chẳng lẽ đệ không sợ bị cắt mất?
Tiếu Mặc đã bị ép tới muốn òa khóc, mếu máo càng dữ hơn:
- Sợ! Sợ! Đệ rất sợ a, nhưng sợ nói ra anh sẽ nghĩ em với Trịnh Giai có thỏa thuận trước với nhau, em tính sau khi anh cắt dây trói, sẽ cởi quần cho anh xem trực tiếp, chứng tỏ với anh là em thật sự bị hắn ép buộc chứ không phải hợp tác với hắn.
Đệ thề vẫn luôn chỉ nghe và đi theo đại ca! Đại ca...!
Cố Tử Kỳ giật giật khóe mắt, nổ lực giữ vững khuôn mặt không cảm xúc, cúi đầu cắt dây trói thả nhóc ra.
Tiếu Mặc lập tức vùng đứng dậy, động tác muốn cởi dây nịt, tuột quần ngay trước mặt y.
Cố Tử Kỳ quát lớn:
- Dừng lại.
Động tác của Tiếu Mặc rất nhanh, đã tuột xong quần dài xuống, hiện giờ đang mặc quần lót, lộ ra hai cẳng chân, đứng trước mặt y.
Cố Tử Kỳ đỡ trán ra lệnh:
- Lấy thiết bị đưa cho anh quét vân tay!
Tiếu Mặc lập tức gật đầu như điên, từ trên giường lấy ra thiết bị hình chữ nhật, bản mỏng, đưa cho Cố Tử Kỳ quét vân tay.
Y nhận thiếu bị, quay lưng lại phía Tiếu Mặc, dựa theo chỉ dẫn trên màn hình, thành công mở khóa.
Cạch một tiếng, Tiếu Mặc lôi cái vòng ra khỏi cây dưa leo của mình, mạnh tay quăng nó đi, vui mừng nhảy cẩng cẩng.
Cố Tử Kỳ bị tiếng reo của nhóc làm cho nhức đầu, xoa xoa thái dương ra lệnh:
- Mặc quần vào!
Tiếu Mặc vội vàng nghe theo, sau đó tò mò đến bên Cố Tử Kỳ hỏi về thiết bị.
Cố Tử Kỳ cầm thiếu bị ra phòng làm việc, đến chỗ sofa, đặt đầu Trịnh Giai nằm lên đùi mình, sau đó mở ra đoạn video lưu bên trong.
Trịnh Giai trong đoạn video đang nhàn nhã ngồi trên một ghế sofa, hắn dựa lưng, cả người lười nhác lọt thỏm vào lòng ghế.
Trịnh Giai nâng ly rượu trên tay, nhấp một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sâu thẳm tới mức khiến Cố Tử Kỳ tưởng như người kia đang xuyên qua màn hình trực tiếp nhìn thẳng vào y.
Hắn cong khóe miệng, giọng nói trầm ấm, ánh mắt loài sói mang theo nguy hiểm và biếng nhác rõ rệt:
- Thế nào? Nhóc Tiếu Mặc đã tố cáo anh với em tới mức nào rồi? Ai...!thật là một thằng nhóc vong ân, anh đã để nó ngủ trong phòng tổng thống, ăn buffer nhà hàng năm sao, vẫn luôn đối xử với nó rất tốt nha.
Tiếu Mặc, nhóc nói có đúng không?
Tiếu Mặc đứng sau lưng Cố Tử Kỳ đánh một cái rùng mình, vô thức lau mồ hôi lui về phía sau mấy bước, lý nhí lên tiếng:
- Đại ca...!
Cố Tử Kỳ giơ tay ra hiệu bảo nhóc im lặng.
Y cúi đầu nhìn người đang nằm trên đùi mình, lại nhìn vào màn hình chiếu video hiện cảnh hắn đang chậm rãi nhấp ly rượu trên tay, giống như đoán được những gì sẽ diễn ra vào lúc này nên tạm thời ngừng lại cho y và Tiếu Mặc thời gian.
Trịnh Giai vẫn luôn như vậy, biến thái tới mức khiến người ta không hiểu nổi, Cố Tử Kỳ nhịn không được đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, khóe miệng y khẽ cong.
Âm thanh trầm ấm của Trịnh Giai lần nữa phát ra từ thiết bị:
- Được rồi, nói vào việc chính, Cố Tử Kỳ, anh biết hiện giờ cái em cần là đưa anh ra ngoài mà vẫn đảm bảo không có một ai phát hiện.
Hệ thống giám sát và bảo an của tập đoàn Tân Thế rất gắt gao, dù em có nhét anh vào vali rồi kéo ra thì cũng sẽ bị máy quét nhiệt bằng tia hồng ngoại phát hiện thôi.
Cách duy nhất để thoát ra là dùng lối đi bên dưới giường ngủ, mật mã là xxxxxx, sau khi vào tầng hầm rồi thì dùng thiết bị này quét mã vạch trên vách tầng hầm, bản đồ và lối thoát sẽ hiện ra.
Điều cuối cùng, trong công ty và biệt thự riêng đều có người của lão cha anh, lão quản gia cũng nằm trong số đó, lần trước anh chỉ ở trong lồng giam với em một ngày, cha anh nhận được tin báo liền rãnh quá chạy đi tìm anh làm nhặng xị lên, cho nên, lần này, em có thời gian tối đa ba ngày tùy ý muốn mang theo cơ thể anh làm gì thì làm.
Vậy nhé, Cố Tử Kỳ, chúc em may mắn.
Cố Tử Kỳ tưởng mình nghe lầm, y tua lại đoạn cuối lần nữa, sau đó câm nín cúi đầu nhìn người đang nằm trên đùi mình.
" Trịnh Giai, rốt cuộc anh nghĩ cái gì trong đầu vậy, anh dễ dàng giao tính mạng vào tay người khác như thế sẽ khiến cha anh phát điên đó anh có biết không!" – Cố Tử Kỳ nói thầm trong lòng.
Tiếu Mặc chớp chớp mắt nhìn Cố Tử Kỳ, nhìn Trịnh Giai, lại nhìn Cố Tử Kỳ, nhìn Trịnh Giai, quyết định đứng một bên trầm mặc, đợi đại ca bảo sao làm vậy.
Tuy rằng nhóc không thể hiểu được hai người này đang chơi cái trò tình thú gì, nhưng nhóc có thể khẳng định rằng đối với mỗi người trong bọn họ, đối phương là một sự tồn tại tuyệt đối đặc biệt.
Và đây là chuyện mà nhóc không thể xen vào.
Cố Tử Kỳ hiểu rõ cá tính luôn tốn tế bào não sắp đặt mọi thứ thật hoàn mỹ của Trịnh Giai, vì vậy ngẩng đầu nhìn một vòng trong văn phòng, lập tức liền nhìn thấy chìa khóa xe do Trịnh Giai cố ý đặt tại trên bàn, còn đính kèm một mảnh giấy.Quả nhiên, y đoán trúng rồi, nếu Trịnh Giai sắp đặt để y thoát ra ngoài bằng tầng hầm, hắn nhất định sẽ tốt bụng nghĩ giúp y phương tiện di chuyển sau khi ra khỏi đó.
Cố Tử Kỳ bảo Tiếu Mặc mang chìa khóa xe đến cho mình, y gỡ mảnh giấy ra khỏi kẹp, mở xem:
"Tìm thấy rồi, thông minh lắm người yêu"
Y cúi đầu nhìn người đang an tĩnh nằm trên đùi mình, thật muốn cú hắn một cú thật đau! Trịnh Giai người này tưởng như giao quyền làm chủ tùy ý cho y, nhưng hắn lại đi trước một bước làm chủ tâm lý y.
Cố Tử Kỳ cũng không biết Trịnh Giai là tin y không làm hại hắn hay tin hắn luôn nắm vững y trong lòng bàn tay, tóm lại hiện tại hắn chỉ cần ngủ một giấc ở trong lòng y hệt như sắp đặt trước đó của hắn, mở mắt ra lại tiếp tục cùng y nói chuyện yêu đương là tốt rồi.
Cố Tử Kỳ ghét bỏ xô Trịnh Giai lăn khỏi sô pha, sau đó nhìn hắn nằm úp mặt trên thảm trải sàn lại không đành lòng, quỳ gối xuống kéo hắn ôm vào lòng mình.
Tiếu Mặc chớp chớp mắt đứng một bên nhìn, nhóc có chút lo lắng nên tìm bác sĩ tâm lý hay tìm bác sĩ tâm thần cho đại ca đây, theo đại ca bấy lâu bây giờ mới biết anh ấy bị bệnh cũng rất nặng.
Tiếu Mặc đang rối rắm thì bị ánh mắt Cố Tử Kỳ lia tới, lập tức run rẩy mở miệng muốn che giấu nội tâm của mình:
- Đại ca, tiếp theo nên làm gì...!
Cố Tử Kỳ hạ mắt nhìn Trịnh Giai trong lòng mình, ra lệnh:
- Đến cõng hắn.
Tiếu Mặc chỉ mới 17 tuổi nhưng đã cao gần bằng Cố Tử Kỳ - bởi vì vốn khung xương y mảnh sẵn rồi, trái với Tiếu Mặc có gương mặt tương tự y nhưng được trời ban cho thân thể cao lớn hơn nhiều.
Mệnh lệnh này Tiếu Mặc miễn cưỡng cố sức vẫn thực hiện được.
Tiếu Mặc ngồi xổm xuống để Cố Tử Kỳ đem Trịnh Giai đặt lên lưng nhóc, sau đó theo sau Cố Tử Kỳ trở lại phòng nghỉ, tiến đến chỗ giường ngủ.
pf"�oUu�18
�mUq�.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...