Xà Lang Quân


"Mẹ..." Hạc Nhi có chút sợ hãi ôm chặt lấy mẫu thân cả người đang run rẩy "Hắc Nham... Thúc thúc..." Hạc Nhi ngập ngừng kêu lên "Các ngươi... Không nên khi dễ mẹ..."
Hắc Nham vừa len lén liếc Kim Càn Khôn một cái, nếu như Chi Lan chú ý đến lời hắn nói sẽ phát hiện ra sơ hở của hắn. "Phu nhân, bây giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất, theo chúng ta trở về, đợi sau khi thiên kiếp qua đi, tự nhiên chúng ta sẽ thả ngươi đi kinh thành đoàn tụ cùng Triệu tướng quân kia; nếu không, chỉ còn con đường thứ hai..." Hắc Nham hướng chỗ rừng sâu nhìn một chút "Chung quanh đây nhưng là có rất nhiều sơn dã yêu quái, phu nhân đã từng ăn hoàn đan, nhưng lại sẽ trở thành thánh phẩm cho bọn tiểu yêu tu luyện a! Không có công tử nhà ta che chở, bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi sao?"
"Ngươi..." Chi Lan vốn định nói, lại nhìn phật châu vốn là thánh vật để xua đuổi yêu ma được treo ở bốn góc của xe ngựa, trong lúc bất chợt nghĩ đến, ngay cả hòa thượng đánh xe cũng là Ngô thông biến thành, phật châu kia tự nhiên cũng là giả. Nàng lúc trước vốn là ôm quyết tâm liều mạng chết, nhưng từ lúc nghe được tin tức Triệu Hiền Văn vẫn còn sống, liền cũng không còn dũng khí này nữa, bỗng dưng nghĩ đến mình cần phải tiếp tục sống "Ngươi sẽ không dám đâu, nếu như ta chết, hắn cũng không tránh né được thiên kiếp."
"Vậy thì đã sao? Cùng lắm thì chúng ta lại đi tìm một người khác." Hắc Nham hờ hững nói.
"Này..." Chi Lan tâm bỗng dưng cảm thấy loạn. Nhưng là nếu cứ như vậy trở về, chẳng phải là những việc nàng làm đã thành công cốc hay sao? Vô luận như thế nào, cũng phải làm cho Hạc Nhi an toàn a! "Thả Hạc Nhi ra, ta liền trở về Long Sơn trang."
"Không thể." Kim Càn Khôn trầm mặc một lúc lâu, rốt cục cũng mở miệng nói chuyện.
Chi Lan hít sâu một hơi "Ta sẽ giúp ngươi né qua thiên kiếp, chỉ cần bây giờ ngươi để cho Hạc Nhi rời đi."
Kim Càn Khôn vẻ mặt đạm mạc khẽ lắc đầu.
Hắc Nham ở một bên nói: "Xem ra phu nhân cố ý muốn chọn con đường thứ hai, đã như vậy, xin mời phu nhân lên đường đi!" Vừa nói vừa tránh sang một bên, lộ ra một con đường, ngay sau đó vung tay lên, bốn phía trong rừng liền vang lên thanh âm quái dị.
"Mẹ, là cái gì a?" Hạc Nhi bị làm cho sợ đến nỗi trốn ở phía sau Chi Lan.
Chi Lan ánh mắt nhìn thẳng về phía Kim Càn Khôn. Vậy mà Kim Càn Khôn chẳng qua cũng chỉ là nhàn nhạt nhìn Chi Lan một cái, quay người lại, từ từ đi.
"Phu nhân, cáo từ!" Hắc Nham cười hì hì đối với Chi Lan chắp tay, đối với Ngô quản gia nháy mắt một cái, hai người song song đi theo phía sau Kim Càn Khôn.
Chi Lan trong lòng đau xót, trước đó vài ngày hắn đối với mình vẫn là cực kỳ nhu tình, chăm sóc tỉ mỉ, quả nhiên cũng chỉ là giả. Yêu làm sao lại có thể có tình cảm của con người đây! Vốn tưởng rằng nàng có thể giúp hắn né qua thiên kiếp, có thể hắn sẽ quan tâm đến tính mạng của nàng? Nhưng thì ra là...
*************
Thứ 76 lễ: Xà Lang Quân (76 )
Âm thanh xôn xao ở trong rừng càng lúc càng lớn, bỗng dưng, ở trước khi thân ảnh của Kim Càn Khôn sắp biến mất, Chi Lan đột nhiên hô to: "Ta đã mang thai cốt nhục của ngươi."
Kim Càn Khôn thân hình đột nhiên khựng lại, chậm rãi quay người lại. Mà Hắc Nham sau khi nghe được lời nói của Chi Lan, thân thể lảo đảo, suýt chút nữa thì nữa ngã xuống đất, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ.
Kim Càn Khôn trong nháy mắt liền đi tới trước mặt của Chi Lan "Nàng nói gì?"
Chi Lan bị làm cho sợ đến giật nảy mình "Ta... Ta nói ta đã mang thai cốt nhục của ngươi... A! Ngươi làm cái gì?" cổ tay của Chi Lan bỗng dưng bị Kim Càn Khôn nắm lấy.
"Ngươi, ngươi thả mẹ ta..." Hạc Nhi kêu to.
Kim Càn Khôn không để ý Chi Lan giãy giụa, sau khi cẩn thận bắt mạch, khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chi Lan "Nàng nhưng lại thật sự có..."
Hắc Nham cũng nhanh chân chạy bay tới, hét lớn: "Công tử, chẳng lẽ là thật sao?" Wow! Làm sao có thể như thế được? Nhiều yêu tinh quỷ quái từng có hoan hảo cùng công tử, nghĩ muốn mang thai cốt nhục của công tử cũng không thành công, nàng chỉ là một người phàm nhỏ bé làm sao có thể..... Nhưng việc này cũng không tệ, chẳng phải là công tử có tâm tư này hay sao, nếu không cũng sẽ không vạn ngàn cực khổ để cho hắn đi chuẩn bị thánh dược, ai ngờ thuốc này lại tốt như vậy a! Ăn một viên đã kết châu thai.
Chi Lan đột nhiên rút tay về "Ngươi thả Hạc Nhi ra, ta sẽ theo ngươi trở về."
Kim Càn Khôn ánh mắt phức tạp nhìn Chi Lan hồi lâu, rốt cục gật đầu "Được."
"Công tử..." Hắc Nham cùng Ngô Thông kêu to kinh ngạc.
Kim Càn Khôn chậm rãi lắc đầu với bọn họ. Tiếp theo nói với Chi Lan: "Nàng còn có điều kiện gì nữa không?"
Chi Lan hít sâu một hơi, nói: "Đem Hạc Nhi đưa đến ngôi chùa ngoài thành trấn, giao cho trụ trì đại sư."
"Được." Kim Càn Khôn lần nữa gật đầu "Ngô Thông, đánh xe, chúng ta đi." Hắn cùng với Hắc Nham nhảy lên xe ngựa, Chi Lan ôm Hạc Nhi ngồi vào trong xe. Xe ngựa chạy thẳng tới chùa miếu.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa dừng ở trước cửa chùa, một hòa thượng sắc mặt hồng nhuận, lẳng lặng đứng ở bậc thang trước cửa chùa lo lắng nhìn bốn phía, có vẻ đã chờ một lúc lâu rồi, nhìn thấy Kim Càn Khôn từ trên xe ngựa nhảy xuống, chắp tay trước ngực "A Di Đà Phật!"
Kim Càn Khôn cũng không lên tiếng nói chuyện, chỉ hừ nhẹ một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Hắc Nham.
Hắc Nham cười lớn một tiếng, chỉ thấy hắc bào vung lên, trong nháy mắt trước mặt xuất hiện một cái bao thật to, miệng bao mở ra, lộ ra một đầu trọc, rõ ràng là vị tiểu hòa thượng đánh xe kia. "Nguyên vật xin trả lại!" Hắc Nham cười lớn nói.
"Ai da! Đầu của ta thật đau... Phu nhân, đây là nơi nào a?" Hạ Vũ ôm đầu, ở trong buồng xe từ từ ngồi dậy "A! Ngô quản gia... Hòa thượng... Yêu quái... Công tử..." Hạ Vũ mỗi khi nhớ tới một chuyện, ánh mắt liền hoảng sợ càng lúc càng trợn to, tiếp theo chớp mắt.

***************
Thứ 77 lễ: Xà Lang Quân (77 )
Hạc Nhi đột nhiên nói: "Hạ Vũ tỷ tỷ, tỷ lại muốn té xỉu nữa hay sao?"
Hạ Vũ lần này không có té xỉu, cả người phát run lui dần vào trong một góc xe, ô ô khóc rống lên.
Chi Lan đột nhiên xé rách một mảnh góc áo, cắn đầu ngón tay, viết xuống mấy chữ, tiếp theo nhét vào trong ngực Hạ Vũ. Đang muốn nói chuyện với Hạ Vũ, rèm xe trùng hợp bị Kim Càn Khôn vén lên ...
*************
Cửa phòng khép chặt, trong phòng âm u chỉ có một cây nến chiếu sáng ở trên bàn, trên giường là một khối màu vàng khổng lồ, đợi nhìn kỹ thì đó chính là một con Cự Mãng màu vàng. Hắc Nham vẻ mặt nghiêm túc đứng ở đầu giường, trong miệng đang thấp giọng nói cái gì đó.
Bỗng dưng, Cự Mãng ngẩng cao đầu, nhìn về hướng cửa. Hắc Nham lập tức ngưng nói chuyện, xoay người đi ra khỏi gian phòng.
"Ngô Thông, có chuyện gì?" Hắc Nham nói.
"Công tử đã khá hơn chút nào chưa ?" Ngô Thông hỏi.
Hắc Nham thở dài một hơi "Đang nghỉ ngơi! Aiz!"
Ngô Thông lại nói tiếp: "Hai ngày nay Chi Lan phu nhân chưa từng ăn cơm, uống một giọt nước nào."
Hắc Nham nhăn lại lông mày "Không cần phải để ý đến nàng, nếu không phải bởi vì công tử, ta sớm một chưởng đem nàng đánh cho hồn phi phách tán rồi." Hắn tức giận nói "Nếu không phải bởi vì nàng, công tử cũng sẽ không bị thương nặng như thế, Hạc Nhi kia sớm nên trừ đi mới đúng, công tử chính là mềm lòng. Nếu không, công tử cũng sẽ không giống như bây giờ."
"Công tử pháp lực cao thâm, vài giọt máu của đứa bé kia không đáng là gì."
Vốn là không có gì lớn, lấy pháp lực của công tử chỉ cần khôi phục nguyên thân, tĩnh dưỡng ba ngày là được. Chẳng qua là công tử không yên lòng hắn, hết lần này tới lần khác muốn cùng theo đi chặn nữ nhân kia lại. Vừa tự tiện vận dụng pháp thuật, lúc này mới làm cho thương thế tăng thêm. Nghĩ đến bộ dáng yếu ớt của công tử, Hắc Nham oán hận nói: "Không cần phải để ý đến sự sống chết của nữ nhân kia, nàng muốn chết đói, cứ làm theo ý nàng."
"Này..." Ngô Thông nói "Nhưng là nàng đang mang thai cốt nhục của công tử, nếu xảy ra sơ xuất gì, ta đây muôn lần chết cũng không gánh được tội..."
"Đúng vậy!" Hắc Nham lúc này mới nhớ tới việc nàng đang mang thai cốt nhục của công tử "Thật là phiền phức, tự ngươi nghĩ cách đi! Làm cho nàng còn sống là được." Vừa nói vừa xoay người liền muốn trở về phòng, hắn còn muốn chữa thương cho công tử nha!
"Đợi một chút!"
Hắc Nham không nhịn được quay đầu "Còn có chuyện gì?"
"Cái kia... Ta là nói... Chúng ta có thể hay không..." Ngô Thông vẻ mặt có chút do dự.
"Ngươi muốn nói gì, đừng có dông dài."
Ngô Thông thấy Hắc Nham nóng nảy, lúc này mới nói: "Lão hòa thượng chiếm được đứa bé kia, nếu là lợi dụng Hạc Nhi, ta lo lắng..."
*************
Thứ 78 lễ: Xà Lang Quân (78)
Những lời Ngô Thông vừa nói ra, Hắc Nham vẻ mặt cũng thay đổi, lão hòa thượng kia cùng bọn họ vẫn bình an vô sự, thứ nhất là công tử không muốn chọc vào tránh gây phiền toái, thứ hai, lão hòa thượng cho dù có ý nghĩ tiêu trừ bọn họ, nhưng bởi vì pháp lực thấp kém mà vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng bây giờ, nếu linh lực trên người của Hạc Nhi bị lão hòa thượng kích phát ra, bọn họ có thể gặp nguy hiểm, mà hiện tại công tử đang bị thương, không biết có thể chống đỡ nổi hay không.
Aiz! Công tử thế nhưng lại đồng ý đem Hạc Nhi giao cho lão hòa thượng, thật là, thật là... Xem ra thiên kiếp của công tử đúng là liên quan đến một chữ tình.
"Ngươi ở đây chờ, ta đi hỏi ý kiến của công tử." Nói xong, Hắc Nham xoay người đi vào trong phòng.
**********
"Mẹ, mẹ không nên đi!" Hạc Nhi khóc hô to, thân thể nhỏ bé được hòa thượng ôm lấy.
Chi Lan cơ hồ là bị Kim Càn Khôn kéo lên xe ngựa "Hạc Nhi, nhớ nghe lời trụ trì đại sư, mấy ngày nữa mẹ sẽ tới thăm con."
Hạ Vũ bị Hắc Nham ném xuống xe ngựa, trốn ở phía sau lão hòa thượng, tiếp tục khóc rống lên, nàng mặc dù bị dọa đến gần chết, nhưng cũng biết trốn ở phía sau lão hòa thượng là an toàn nhất.
"Mẹ, mẹ... Mẹ không nên đi, không nên bỏ lại Hạc Nhi, mẹ..."
"Hạc Nhi..." Chi Lan bừng tỉnh, đầu ướt đẫm mồ hôi, đưa mắt nhìn bốn phía, không phải là ở trước cửa chùa, hóa ra là nàng lại vừa nằm mơ. Rõ ràng là chuyện của hai ngày trước, nàng nhưng lại vẫn nghĩ chỉ là một giấc mộng.

Màn đêm buông xuống, mẫu tử chia lìa, sau khi Chi Lan bị Kim Càn Khôn mạnh mẽ kéo lên xe ngựa, liền vẫn hỗn loạn, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Hạc Nhi. Sau khi trở về Long Sơn trang, Chi Lan liền bị nhốt ở trong phòng, hằng ngày ba bữa cơm đều có Triệu mẹ đưa vào, hai ngày, nàng không bước ra khỏi cửa phòng nửa bước, Kim Càn Khôn cũng chưa từng xuất hiện.
Chi Lan từ từ ngồi dậy, lau cái trán đầy mồ hôi, lại lau nước mắt trên mặt đi, nhấc chân muốn xuống đất mang giày, phát giác phòng có chút lạnh, lúc này mới phát hiện ra, bốn góc trong phòng ban đầu có đặt lò sưởi xung quanh, giờ chỉ còn lại một cái đang cháy, còn lại toàn bộ đều đã bị dập tắt.
Chi Lan cười khổ, đi tới bên cạnh lò sưởi ấm áp, lấy ống gẩy thàn khơi lại ngọn lửa, cho thêm hai khúc củi, kinh ngạc nhìn ngọn lửa cháy đùng đùng thiêu đốt đến xuất thần.
Trên bàn thức ăn đã sớm nguội, Chi Lan vẫn là chưa có đụng đũa qua, mấy ngày nay Triệu mẹ đi vào, mỗi lần cũng là một bộ dáng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau lại thấy nàng vẫn không ăn cơm, mới nhỏ giọng khuyên mấy câu, cái gì mà không nên quật cường nữa, công tử không có xử phạt nàng đã coi như là đại ân đại đức lắm rồi, nếu ở nơi khác với loại nữ nhân bỏ chồng trốn khỏi nhà như nàng, khi bị bắt trở lại, chắc chắn sẽ bị xử tử. Vẻ mặt mặc dù đối với nàng có chút xem thường, nhưng Chi Lan nhìn ra được, Triệu mẹ vẫn là quan tâm nàng, còn nói nữ nhân nên an phận thủ thường, công tử là một người tốt.
************
Thứ 79 lễ: Xà Lang Quân (79)
Chi Lan chỉ cảm thấy buồn cười, đồng thời trong lòng cũng có một chút vui mừng, xem ra Triệu mẹ vẫn chưa biết được chân tướng sự thật, bị sự việc diễn ra ở trước mắt che mờ mắt, có lẽ như vậy Triệu mẹ vẫn còn có thể tiếp tục sinh tồn.
Có trụ trì che chở, Hạc Nhi tạm thời hẳn là không có nguy hiểm gì. Chính là không biết Hạ Vũ có làm theo lời nàng phân phó hay không, nha đầu kia trải qua chuyện lần này, không biết là có bị dọa cho sợ đến choáng váng đầu óc hay không nữa. Sờ sờ cái bụng đã khẽ nhô cao, hôm nay cũng chỉ có thể đi được bước nào hay bước ấy.
Chẳng qua là Chi Lan cảm thấy may mắn quá sớm, buổi tối hôm đó, Triệu mẹ không có xuất hiện. Người tới đưa cơm ngược lại đổi thành bạch y.
"Triệu mẹ đâu?"
"Đã đi." Bạch y nhàn nhạt trả lời. Đem thức ăn đặt lên trên bàn "Ăn đi."
Chi Lan trong lòng căng thẳng "Là rời đi? Hay là đã..."
"Rời đi, mấy hạ nhân khác ở trong trang cũng bị đuổi đi hết rồi, yên tâm, không có giết bọn họ, chỉ đem bọn họ đưa đến trấn trên, công tử nói, làm như vậy ngươi mới vui vẻ một chút, mà vui vẻ đối với thai nhi mới có lợi." Bạch y giọng nói vẫn lạnh lùng.
Chi Lan trong lòng vẫn không an tâm, nàng làm sao có thể biết được là bạch ý có phải là đang lừa nàng hay không "Tại sao lại đuổi bọn họ đi?"
"Bây giờ ở Long Sơn trang trừ căn phòng mà ngươi đang ở ra, những nơi khác đều bị sơn dã yêu quái chung quanh đây chiếm hết. Yêu khí quá nặng, người phàm chịu không được."
"Yêu quái, làm sao có?"
"Còn không phải là do lão hòa thượng kia hay sao." Bạch y tức giận nói, nàng mặc dù tính tình lạnh lùng, nhưng thời gian ở cùng Hắc Nham đã lâu, thần thái nói chuyện cũng bị một chút ảnh hưởng từ hắn. "Bên cạnh hắn có Hạc Nhi, đối phó với sơn dã tiểu yêu tự nhiên sẽ dễ như trở bàn tay, bọn họ không muốn bị thu phục, không thể làm gì khác hơn là tìm nơi nương tựa, tới đây thỉnh cầu công tử che chở."
Chi Lan vẻ mặt ngẩn ra "Có Hạc Nhi? Ý của ngươi là..."
"Lão hòa thượng đã sớm nghĩ trừ đi chúng ta, nhưng khổ nỗi pháp lực của hắn thấp kém, hiện tại hắn chiếm được Hạc Nhi, rốt cục có thể thực hiện được mong muốn."
"Ta không tin, người xuất gia từ bi, trụ trì nếu đã đáp ứng ta bảo vệ Hạc Nhi, nhất định sẽ làm được, về phần trừ yêu... Đó cũng là vì suy nghĩ cho sự sinh tồn của thiên hạ mà thôi."
Bạch y lạnh lùng nói: "Ta biết, ngươi hận yêu quái, thật ra thì yêu quái đối với người phàm cũng không có cảm tình gì. Tựa như ta và ngươi vậy. Ngươi cho dù chết cũng tốt, hồn phi phách tán cũng được, ta cũng sẽ không có chút đau lòng."
Chi Lan lạnh lùng trào phúng cười một tiếng "Ngươi dĩ nhiên sẽ không có tình cảm, ngay cả tỷ muội của mình, ngươi cũng có thể không chút do dự nào mà giết chết bọn họ, ngươi như thế nào lại có tình cảm, không chỉ là mình ngươi, yêu quái cũng không có. Các ngươi cũng là tâm địa sắt đá, thích giết chóc thành tính."
***************
Thứ 80 lễ: Xà Lang Quân (80)
"Người phàm chẳng lẽ không như vậy hay sao? Ích kỷ, tham lam, bạo tàn, tàn nhẫn, nghi kỵ, nếu nói là thích giết chóc thành tính, hẳn chẳng phải là hoàng đế người phàm của các ngươi hay sao! Một đạo thánh chỉ là có thể giết chết được ngàn người, vạn người. Nếu như là yêu quái chúng ta mới chỉ giết mấy người phàm tu luyện, liền bị ghét, liền muốn bị trừ đi. Tương đối mà nói, ta cảm thấy được chúng ta cũng chẳng khác nhau là bao."
"Cãi cùn, người phàm biết cái gì là lễ nghi liêm sỉ, cái gì là trung hiếu nhân nghĩa, cái gì là..."
"Được rồi, ngươi không nên hơn thua với ta nữa, ta tới không phải là để cãi cọ với ngươi." Bạch y lạnh lùng cắt đứt vẻ mặt kích động của Chi Lan "Nếu không ăn, cơm sẽ nguội. Ngươi nhanh một chút ăn hết đi, để cho ta còn trở về phục mệnh a!"
Chi Lan hít sâu một hơi "Ta sẽ ăn, mời ngươi đi ra ngoài trước."
Bạch y lắc đầu "Không được, ta phải nhìn tận mắt ngươi ăn xong, đây là phân phó của chủ nhân."
"Đừng giả bộ bày ra bộ dáng trung thành nữa, đừng quên, ban đầu nếu không phải do ngươi chỉ điểm, ta cũng không biết giọt sương sáng sớm cộng thêm máu tươi của Hạc Nhi sẽ trở thành độc dược chí mạng của Kim Càn Khôn. Nếu như ta đem việc này nói ra, chỉ sợ tính mạng của ngươi cũng khó mà giữ được!"
"Vậy thì đã sao?" Bạch y cười lạnh không thèm để ý chút nào "Đây chính là cái mà người phàm các ngươi gọi là uy hiếp sao? Thật là buồn cười. Cho dù công tử biết rồi thì sẽ như thế nào? Hắn chỉ là chủ nhân của chủ nhân ta, cũng không phải là chủ nhân của ta. Nếu như hắn bị ta hại chết, chỉ có thể nói rằng là do năng lực của hắn thấp kém, không thể trách người khác được. Vả lại, nếu như có một ngày, pháp lực của ta thắng được chủ nhân, như vậy ta sẽ trở thành chủ nhân, mà hắn chính là người hầu của ta, sinh tử tùy ta quyết định. Đây là quy củ của yêu giới chúng ta, chỉ có kẻ mạnh mới sinh tồn được, cái mà ngươi gọi là nhân từ, ở yêu giới sẽ không cách nào sinh tồn được."

Chi Lan nghe Bạch y nói xong, á khẩu không trả lời được, giật mình ngây người một lúc lâu, chỉ cảm thấy kinh hãi, chuyện mà mình cho là tội ác tày trời, ở yêu giới dĩ nhiên lại là chuyện đương nhiên.
"Ngươi vẫn là nên ăn cơm đi, ngươi chết cũng không sao cả, nhưng cốt nhục của công tử ở trong bụng ngươi thì không thể để xảy ra sơ xuất gì."
"Tạ ơn ngươi đã quan tâm."
Bạch y thật giống như là không nghe ra lời nói giễu cợt của nàng "Không cần cảm ơn ta, ngươi chỉ cần biết, nếu không có hài tử trong bụng, ngươi cũng không còn gì để uy hiếp công tử được nữa. Đến lúc đó người chịu khổ chính là ngươi."
Chi Lan nắm chặt tay thành quả đấm, lạnh lùng trào phúng nói: "Yêu giới cũng có phụ tử thân tình sao?"
"Đương nhiên là có, cũng có tình yêu nam nữ, chỉ bất quá là có ít mà thôi. Yêu và người mến nhau cũng có, nhưng không có kết quả tốt. Hơn phân nửa là loài người sau khi biết thân phận yêu quái của chúng ta, tình yêu trong khoảnh khắc liền không còn sót lại một chút nào, ngoài mặt thì tỏ ra mọi chuyện vẫn tốt đẹp, nhưng trong lòng lại chính là chán ghét, mời tới pháp sư hàng phục. Đoạn tình tuyệt nghĩa, người phàm các ngươi việc gì cũng có thể làm được."
*****************
Thứ 81 lễ: Xà Lang Quân (81)
Chi Lan lần nữa sau khi nghe bạch y nói xong, lại lâm vào trầm tư, "Người... Yêu mến nhau... Vốn là không đúng."
"Cho nên mới nói, bị trừng phạt thường thường là yêu, ngươi nếu thật sự hận công tử, sao không để cho hắn yêu ngươi, như vậy cho dù ngươi không phạt hắn, trời cũng sẽ phạt hắn." lời nói của Bạch y mặc dù ác độc, nhưng vẻ mặt vẫn là lạnh lùng nhàn nhạt, tiếp theo nhưng lại nhăn lông mày "Bất quá, muốn cho công tử chân chính yêu ngươi sợ rằng có chút khó khăn, dù sao ngươi là người, hắn là yêu, ngươi lại không có dung mạo tuyệt thế, không có trí khôn hơn người, cũng phải thôi, hơn phân nửa người phàm dung mạo không thể sánh bằng yêu. Nhưng trong bụng ngươi có hài tử của hắn, cũng có thể sử dụng được một chút."
"Đi ra ngoài." Chi Lan đột nhiên nói.
"Ô!" Bạch y hơi có chút kinh ngạc nhìn nàng tức giận.
"Ngươi đi ra ngoài."
"Nhưng ngươi còn chưa có ăn cơm..."
"Đi ra ngoài." Chi Lan đột nhiên đứng lên, thẳng tắp trừng mắt nhìn bạch y.
Rõ ràng bạch y cao hơn Chi Lan đến nửa cái đầu, trong nháy mắt nhưng lại theo bản năng lui về phía sau nửa bước, tiếp theo có chút kinh ngạc vì sự khiếp đảm của bản thân. Kỳ quái? Nàng làm sao trong lúc bất chợt lại sợ. Lông này chau lên, đánh giá Chi Lan từ trên xuống dưới một hồi lâu "Ngươi... Ý niệm rất mạnh, không trách được công tử lại muốn làm cho ngươi thụ thai. Một loại người phàm không bị yêu khí làm ảnh hưởng." Bạch y rù rì nói.
Chi Lan giận đến cả người phát run, thấy bạch y vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong cơn tức giận, xoay người ra khỏi gian phòng, nhưng vừa mới đẩy cửa phòng ra, liền cảm thấy một cỗ trọc khí đập vào mặt. Mới vừa đi về phía trước được hai bước, đã ngửi thấy trong không khí mùi máu tanh nồng đậm, được gió bí mật mang theo thổi thẳng vào mặt nàng, Chi Lan thấy hoa mắt, trong hoảng hốt thật giống như thấy được một bàn tay to máu chảy đầm đìa, tiếp theo hét thảm một tiếng. Bạch y vừa mới còn đứng ngẩn người ở trong phòng, đã đứng ở trước người Chi Lan, nghiêm nghị nói: "Ngươi bị mù mắt rồi hay sao, phu nhân mà cũng dám đụng tới, hôm nay chỉ là nhắc nhở, nếu lần sau còn tái phạm, không cần ta nói, thủ đoạn của công tử chắc các ngươi cũng đều đã biết, các ngươi nghe rõ đây, từ nay về sau các ngươi phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của Chi Lan phu nhân, nếu phu nhân thiếu một cọng tóc, các ngươi cứ mang cái mạng nhỏ của mình đến mà gặp công tử, có nghe hay không... Tốt lắm, Cũng nên hiện thân đi! Để cho phu nhân thấy được các ngươi..."
Tiếp theo trong viện thế nhưng lại xuất hiện đủ loại yêu quái từ lớn đến nhỏ, có bộ dáng của con người, còn lại là nửa người nửa yêu, mặc dù là thân người, nhưng trên người vẫn là một bộ lông thật dài. Có diện mục đẹp đẽ, nhưng cũng có diện mục xấu xí.
Chi Lan đứng ở trong viện, cảm giác mình giống như một con mồi, trăm ngàn ánh mắt giống như kim châm đâm vào trên người của nàng. "Ụa..." Một trận buồn nôn, nhưng không nôn ra được bất kỳ một thứ gì.
*************
Thứ 82 lễ: Xà Lang Quân (82 )
"Phu nhân..." Bạch y đem Chi Lan suy yếu dìu vào trong phòng, rót một chén trà. Chi Lan uống liền nửa chén mới coi là khá hơn một chút.
Bạch y đột nhiên nói: "Phu nhân, sau này không nên thử dò xét như vậy nữa."
"Cái gì?" Chi Lan khó hiểu nhìn nàng.
Bạch y lạnh lùng nói: "Phu nhân chẳng qua là không tin lời nói của bạch y, liền muốn mượn tức giận, xông ra ngoài thử dò xét, nhưng phu nhân đừng quên, những yêu vật phía ngoài kia, cũng không biết đến sự tồn tại của ngươi, vạn nhất gây thương tổn cho ngươi..."
"Ngươi hiểu lầm rồi."
"Ta có hiểu lầm hay không, trong lòng phu nhân tự mình hiểu. Bạch y chẳng qua là kỳ quái, ngay cả ta cũng có thể nhìn thấu kỹ lưỡng, lấy trí tuệ thông minh của công tử, thế nhưng lại cũng có thể bị ngươi lừa gạt, xem ra kết cục như thế nào thật đúng là không thể nào dự liệu được!" Tiếp theo nhẹ nhàng thở dài một hơi "Đồ ăn nguội rồi, ta đi hâm lại. Tóm lại, với tình huống bây giờ, trong lòng phu nhân hẳn là đều biết, những thứ khác bạch y cũng không muốn nói nhiều." Nói xong, đem thức ăn đã nguội lạnh bỏ vào trong rổ, xoay người ra cửa.
Chi Lan nắm chặt chén trà trong tay, ngó chừng cửa, trong nháy mắt ánh mắt bỗng thay đổi!
*********
"Mấy ngày nay, nghe nói nàng ăn được cực ít, thức ăn không hợp khẩu vị sao?" Kim Càn Khôn cất bước đi vào bên trong phòng, nhìn thức ăn trên bàn cơ hồ vẫn nguyên xi chưa hề được đụng đũa tới, khẽ chau mày.
Chi Lan kinh ngạc xoay người lại, sau khi về sơn trang đã được bảy ngày, đây là lần đầu tiên hắn tới thăm nàng. Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt thật của hắn, nhưng ở trong nháy mắt tiếp xúc, Chi Lan vẫn cảm giác được khiếp sợ.
Vảy da rắn bên má trái cùng cánh tay trái, và nửa người bên trái đã hoàn toàn biến mất, giờ đây da thịt hắn hoàn mỹ như bạch ngọc không tỳ vết, một dung mạo tuyệt thế, hai tròng mắt phức tạp thâm thúy, trong lạnh lùng lại mang theo một chút ôn tồn, tuy là hình tượng nam tử ngang tàng cao ngất, nhưng Chi Lan lại cảm thấy tướng mạo của hắn, trong quỷ dị lộ ra một cỗ khí chất đẹp đẽ, nếu nhìn lâu sẽ sa vào trong đó không cách nào thoát ra được.
Chi Lan nghiêng đầu, tránh đi ánh mắt của hắn.
Kim Càn Khôn đi tới, tự nhiên cầm lấy bàn tay nàng, kéo nàng đến trước bàn ngồi xuống, thật giống như thân phận của hắn vẫn là Triệu Hiền Văn như trước kia "Ăn nhiều một chút, coi như là vì ta." Vừa nói vừa gắp thức ăn để vào trong bát của Chi Lan.
Chi Lan trầm mặc không nói.
Kim Càn Khôn thở dài, đứng lên "Chỉ cần sống yên ổn sinh ra đứa trẻ, ta sẽ trả lại tự do cho nàng."
Chi Lan và một miếng cơm bỏ vào trong miệng.
Kim Càn Khôn cười, lại ngồi vào bên cạnh Chi Lan, vì nàng gắp thức ăn "Ta biết nàng thường ngày thích ăn thức ăn chay, nhưng nàng hiện tại thân thể không giống ngày xưa, vẫn nên ăn nhiều thịt hơn một chút mới tốt." Vừa nói vừa gắp một khối thịt bỏ vào trong bát của Chi Lan.

************
Thứ 83 lễ: Xà Lang Quân (83)
Chi Lan vẫn là trầm tĩnh không nói, từ từ gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Thấy nàng như thế, Kim Càn Khôn hiển nhiên phi thường cao hứng, đột nhiên hướng về phía ngoài cửa hét lớn: "Hắc Nham, đi lấy bầu rượu mang đến đây."
Chỉ một khắc sau, Hắc Nham giơ lên một vò rượu đi đến "Công tử, rượu nữ nhi hồng được không?"
Chi Lan yên lặng ngồi ở một bên, thấy hai người bận việc đem vò rượu mở ra, rót đầy. Nhất cử nhất động không khác gì người phàm. Lúc vừa mới biết chân tướng, tưởng tượng thấy theo bên người mình chính là hai mãng xà khổng lồ, nàng không khỏi không lạnh mà run, chán ghét, sợ hãi, nhưng vẫn phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, hôm nay chân tướng rõ ràng, sợ hãi ngược lại không có, còn ghét? Chi Lan khẽ chau lông mày, trong mắt toát ra một tia mờ mịt, nàng cũng không rõ ràng.
Kim Càn Khôn rót đầy một chén, đặt ở trước mặt Chi Lan "Nàng cũng uống một chút, mặc dù uống rượu nhiều không có lợi cho sức khỏe, nhưng nàng đang mang thai, uống một chút cũng rất là hữu ích cho thân thể."
Chi Lan lẳng lặng bưng chén rượu lên, thân chén tỏa ra hơi ấm áp. Kim Càn Khôn làm cho rượu ấm áp mới đưa cho Chi Lan.
Từ từ nhấp một ngụm nhỏ, cũng không phải là rất cay, theo từ thực quản chảy xuống dạ dày, nóng hừng hực, trong miệng ngược lại dâng lên một cỗ ngòn ngọt, Chi Lan uống thêm một ngụm nữa, khi kết hôn với Triệu Hiền Văn, lúc uống rượu giao bôi, rất cay, mới vừa vào cổ họng liền sặc đến mức làm nàng ho khan không ngừng, khuôn mặt hồng, nói không rõ là vì say rượu, hay là vì sặc rượu nữa. Triệu Hiền Văn lúc đó có nói bốn chữ, rung động lòng người. Khi đó, nàng nghĩ, nàng là say. Khóe miệng khẽ nhếch lên, lâm vào hồi ức.
"Ụa..."
"Sao vậy?" Kim Càn Khôn để vò rượu xuống, đỡ lấy bả vai Chi Lan.
Chi Lan ôm ngực, mới vừa muốn mở miệng nói không có chuyện gì "Ụa..." thức ăn vừa mới ăn toàn bộ bị nôn hết ra ngoài.
"Có cảm thấy khá hơn chút nào không?" Kim Càn Khôn khẽ vuốt phía sau lưng của nàng, không hề ngại bẩn.
Chi Lan khẽ lắc đầu "Nước..."
"Nhanh lên một chút mang nước lại đây." Kim Càn Khôn nhìn chung quanh một chút, quát.
Hắc Nham bị làm cho sợ đến mức giật nảy mình một cái, vội vàng đem nước đưa tới.
Chi Lan súc súc miệng, ngồi thẳng lên, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. "Ta... Ta nghĩ đi nghỉ ngơi một lát." Vừa nói vừa tránh ra cánh tay đang đỡ mình của Kim Càn Khôn, từ từ đi vào phòng trong.
Kim Càn Khôn buồn bã ngồi ở trước bàn, tiếp theo vung tay lên "Mang hết những thứ này xuống đi!"
"Dạ." Hắc Nham gật đầu, "Công tử, người đây là đi..." Thấy công tử đứng dậy đi ra ngoài, hắn hỏi.
"Đi ra ngoài một chút."
******************
Thứ 84 lễ: Xà Lang Quân (84 )
"Công tử, y phục của người..." Hắc Nham vội vàng nói.
Kim Càn Khôn cúi đầu nhìn, thì ra là do vừa nãy kề cận Chi Lan đã phun ra uế vật bắn vào y phục của hắn, khẽ cười một tiếng, phất tay một cái, áo ngoài dính đầy uế vật bỗng biến thành mới tinh.
Nhìn bóng lưng công tử tiêu sái rời đi, Hắc Nham lại chỉ cảm nhận được thê lương, tiếp theo một trận tức giận bỗng dâng lên tận ngực. Quay người lại, cũng đi vào phòng trong.
"Ngươi..."
Chi Lan ngồi dựa ở mép giường, đang lâm vào trong trầm tư, sợ hết hồn "Ngươi vào đây làm gì? Đi ra ngoài." Phải biết rằng, nam nữ khác biệt, phòng nữ tử không phải là nam tử nào cũng có thể đi vào bên trong, duy đi vào đây cũng chỉ có Kim Càn Khôn, cũng đã lâu rồi hắn chưa từng bước chân vào.
Hắc Nham chỉ cười lạnh một tiếng, ngược lại đi tới gần Chi Lan "Đừng tưởng rằng ngươi mang thai thì sẽ không phải sợ hãi, công tử nhà ta đối đãi với ngươi không tệ, ngươi cho rằng Hạc Nhi có lão hòa thượng kia coi chừng dùm là sẽ an toàn sao, Hắc Nham ta muốn giết một người chỉ có thành công chứ không có thất bại, đúng rồi, còn tướng công đang ở kinh thành hưởng thụ vinh hoa phú quý của ngươi nữa, ta nếu muốn lấy thủ cấp của hắn cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Ngươi tự giải quyết cho tốt." Nói xong, xoay người bước đi ra bên ngoài.
Sau khi Hắc Nham đi ra ngoài, Chi Lan vẻ mặt vẫn dại ra, hồi lâu, từ hai tròng mắt vô thần chợt rơi xuống hai dòng nước mắt, nhắm mắt lại, thuận thế ngã xuống trên giường, không muốn nhìn, không muốn nghe, không muốn nghĩ đến nữa, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn! Đột nhiên cảm thấy bụng một trận đau nhói, Chi Lan cắn chặt hàm răng, nhịn đau, dần dần mất đi tri giác. Khi mở mắt ra, phát hiện trời đã tối.
"Phu nhân tỉnh." Trong phòng mờ mờ nháy mắt có điểm phát sáng, bạch y cầm trong tay cây nến, đứng ở đầu giường.
Chi Lan từ từ ngồi dậy, bụng đã không còn đau nữa. Ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn bạch y "Lại là ăn cơm sao?" Những ngày qua, cứ mỗi khi đến giờ ăn cơm, bạch y liền sẽ xuất hiện ở trước mặt nàng.
Bạch y nhìn mặt của nàng "Ngươi khóc?"
Chi Lan vội vàng lấy tay sờ mặt, phát hiện nước mắt trên gương mặt đã khô từ bao giờ, nhưng vẫn bị bạch y nhìn ra.
Bạch y lạnh lùng nói: "Nữ tử người phàm thật là yếu ớt, luôn là không ngừng khóc rống. Cảm thấy bị ủy khuất sao? Vậy tại sao không phản kháng?"
"Ngươi chưa bao giờ khóc sao?"
Bạch y lắc đầu "Trước kia không có nước mắt, sau lại tu thành yêu càng không có. Nếu như có thể, bản thân ta cũng muốn khóc một lần, nếm thử mùi vị của nước mắt." Bạch y nói rất nghiêm túc, tự nhiên không phải là đang nói giỡn.
Chi Lan nhẹ nhàng thở dài.
Bạch y nói: "Ta thật không rõ, ngươi ủy khuất cái gì? Công tử thương thế vừa đỡ, liền đã chạy tới xem ngươi, ngươi nhưng một bộ lạnh lùng lãnh đạm như băng sương, không cho người tiến đến gần, không trách được đã làm cho chủ nhân Hắc Nham của ta phát giận!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui