"A!" Hạc Nhi đột nhiên lấy tay che cái miệng lại, cũng ý thức được mình lỡ miệng. "Mẹ, con, con..."
"Hạc Nhi, nói ẹ biết, tỷ tỷ xinh đẹp là ai?" Chi Lan nghiêm túc nói.
Hạc Nhi lắc đầu "Mẹ, con đã hứa với tỷ tỷ là sẽ giữ bí mật."
"Đối với mẹ cũng không thể nói sao?"
"Mẹ, chuyện của mẹ con ta đều giữ bí mật với phụ thân a! Đây là bí mật. Không phải là mẹ đã từng nói, làm người phải luôn giữ chữ tín hay sao!"
Chi Lan á khẩu không trả lời được, không biết có nên tự trách bản thân mình đã giáo dục con quá tốt hay không. Trong lòng mặc dù lo lắng vạn phần, rồi lại tức giận không được, suy nghĩ một chút, lại nói: " Được rồi Hạc Nhi, bây giờ mẹ hỏi con đáp, con không cần nói ra, nếu mẹ nói đúng, con chỉ cần gật đầu là được, nếu không đúng chỉ cần lắc đầu, như vậy sẽ không tính là đã làm trái lời hứa."
Hạc Nhi suy nghĩ một chút "Hẳn là không tính a~."
"Mẹ hỏi... Vị tỷ tỷ xinh đẹp kia có phải có phải là người luôn mặc y phục màu trắng không?"
Hạc Nhi gật đầu.
Chi Lan hít sâu một hơi, lại hỏi: "Vị tỷ tỷ xinh đẹp kia có phải hay không mới chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, giữa lông mày có một nốt ruồi màu hồng đúng không?"
Hạc Nhi lại gật đầu "Mẹ, mẹ đã nhìn thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp kia a?"
Chi Lan trong lòng cả kinh, quả nhiên là nàng. Thu Thiền chỉ xa xa nhìn thấy qua thân ảnh của nàng, liền vĩnh viễn biệt tích. Vì sao đối với Hạc Nhi... "Mẹ chưa từng thấy qua, mẹ chỉ đoán vậy thôi, mẹ lại hỏi con, có phải nàng luôn ở bên cạnh Hắc Nham đúng không?"
Hạc Nhi lắc đầu.
Chi Lan ngẩn ra "Con cùng tỷ tỷ xinh đẹp ước định, Hắc Nham cũng không biết?"
Hạc Nhi gật đầu.
Ồ! Kỳ quái! Chi Lan lâm vào trầm tư. Chờ Chi Lan lấy lại tinh thần, lại thấy Hạc Nhi vẻ mặt ủy khuất ngồi ở trên ghế, hai tay nhỏ bé chống cằm, ánh mắt có chút cô đơn nhìn phía trước.
"Hạc Nhi, con sao vậy?"
Hạc Nhi quay khuôn mặt nhỏ nhắn lại, đáng thương nói: "Mẹ, con có cảm giác, cảm thấy làm như vậy không đúng, con đã đáp ứng tỷ tỷ xinh đẹp là sẽ giữ bí mật, nhưng là con ..."
Chi Lan mâu quang khẽ chớp động, cúi người xuống, từ ái xoa xoa đầu nhỏ của Hạc Nhi "Hạc Nhi, trên đời có một số việc không thể như ý của chúng ta được, có một số việc con cảm thấy rất khó chịu, nhưng con nhất định vẫn phải làm. Hiểu chưa?"
Lắc đầu "Hạc Nhi không rõ."
"Chờ con..."
"Lớn lên sẽ hiểu có đúng hay không?" Hạc Nhi thanh âm chán nản nói tiếp.
Chi Lan trấn an cười cười.
"Phu nhân." Thanh âm của Hạ Vũ từ bên ngoài cửa vang lên " Thanh Nhi ở Phong Phi viện tới đón Hạc Nhi trở về để nghỉ ngơi." Đã đến giờ ngủ trưa của Hạc Nhi.
*********
Thứ 66 lễ: Xà Lang Quân (66 )
"Là Thanh Nhi tỷ tỷ tới." Hạc Nhi từ trên ghế nhảy xuống, Thanh Nhi là một trong hai nô tỳ hầu hạ bên cạnh Hạc Nhi, ngày đêm như hình với bóng chiếu cố Hạc Nhi, nếu đem ra so sánh, Hạc Nhi đối với Thanh Nhi còn thân thiết hơn đối với Hạ Vũ.
"Mẹ, con trở về phòng đây."
Chi Lan gật đầu "Đi đi."
Sau khi Hạc Nhi rời đi không lâu, Chi Lan đi đến bên cửa sổ cầm chén lên, vừa từ trong lòng ngực lấy ra một gói nhỏ phấn vụn, rắc vào trong chén. Chỉ trong chốc lát, vết máu trong chén hóa thành không có. Nghiễm nhiên trong chén là nước trong suốt.
Đem nước đổ vào trong ấm trà, đặt lên lò sưởi đang được đốt ở trong góc phòng. Đun thành một bình trà nóng, đúng lúc Hạ Vũ mang lên một chút điểm tâm, cầm theo cả một bàn cờ tướng. Hai người cùng ngồi xuống, trong không gian yên tĩnh, cùng nhau đánh cờ.
"Phu nhân, cờ đen của nô tỳ đặt ở chỗ này có gì sai hay không ?"
Chi Lan nhíu mày nhìn một chút "Tự nhiên là không sai, bất quá nếu quân cờ trắng của ta đặt xuống chỗ này, thì ngươi sẽ bị ta ăn hai quân cờ."
"Vậy ta đặt ở chỗ này là tốt nhất." Hạ Vũ lập tức đổi vị trí đặt quân cờ
"A, nơi này a!" Chi Lan cũng đuổi theo.
Thì ra là hai người cũng không biết chơi cờ, hai ngày được Triệu Hiền Văn giảng giải, mới có thể hiểu được một chút ít, thay vì nói hai người tỷ thí với nhau, chẳng bằng là nói hai người đang cùng nhau học chơi cờ.
Bỗng dưng, Hạ Vũ đột nhiên vui mừng hét to một tiếng, "Wow, phu nhân, lần này nô tỳ nhất định thắng."
Chi Lan chau mày, nhìn toàn bộ bàn cờ một hồi lâu, suy nghĩ một lát, rốt cục hạ xuống một quân cờ
Hạ Vũ cũng vội vàng đặt xuống một quân cờ, nhưng nước cờ này đã rơi vào bên trong lộ tử của Chi Lan.
"Ồ! Phu nhân, hình như là người đã thắng, chuyện gì xảy ra? Mới vừa rồi rõ ràng là nô tỳ a."
"Kia, liền hạ ở chỗ này là tốt nhất." Đột nhiên một quân cờ màu đen được hai ngón tay kẹp lên, đặt xuống trên bàn cờ.
"Công tử." Hạ Vũ cả kinh, đứng lên. Mình thật đúng là chơi cờ quá nhập tâm, ngay cả công tử lúc nào xuất hiện cũng không phát hiện ra, đáng chết, thật đáng chết mà. Nếu bị Ngô quản gia biết, thể nào cũng lại bị phạt tiền công.
Triệu Hiền Văn cười cười "Không sao."
Chi Lan đứng lên, đối với Triệu Hiền Văn cười nói: "Chàng thấy người đệ tử này của chàng kỳ nghệ thế nào a?"
Triệu Hiền Văn gật đầu, phê bình nói: "Nàng có tiềm năng, nhưng kinh nghiệm vẫn chưa nhiều, ra tay vẫn còn đắn đo không dứt khoát, cho nên luôn ở thế hạ phong."
Chi Lan sẵng giọng: "Thì ra là không phải khen ta a! Nếu như thế chúng ta đấu thử với nhau ván kế tiếp, chàng thấy thế nào a?"
"Này..." Triệu Hiền Văn suy nghĩ một chút, thời gian vẫn còn sớm "Được, chúng ta chơi ván tiếp theo."
***********
Thứ 67 lễ: Xà Lang Quân (67 )
Chi Lan khẽ mỉm cười "Hạ Vũ, ở bên cạnh hầu hạ, châm trà cho công tử."
Nói là chỉ chơi một ván, nhưng là chơi đến hơn ba ván vẫn không cảm thấy chán. Hai người cứ thế chơi cờ đến hết cả buổi chiều.
Gần tới ban đêm, Hắc Nham đột nhiên xuất hiện, trận đại chiến kỳ nghệ này mới được coi là kết thúc.
"Chi Lan kỳ nghệ tiến bộ thật thần tốc." Triệu Hiền Văn vặn thắt lưng mệt mỏi cười nói.
Chi Lan cười nói: "Ta biết là chàng nhường ta, để cho ta thắng đến năm ván liền." sau đó nhìn sắc trời "Thật là, cũng đã trễ thế này rồi sao... Hạ Vũ, ngươi ở bên cạnh cũng không biết nhắc nhở."
Triệu Hiền Văn đột nhiên nói có chuyện phải làm, liền cùng Hắc Nham rời đi. Cũng nói cơm tối không cần phải chờ hắn.
Chi Lan cũng không hỏi gì nhiều, chỉ nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi, ta đã làm trễ nãi thời giờ của chàng."
Triệu Hiền Văn cười cười "Nói linh tinh, là do bản thân ta thấy vui đến quên cả trời đất, thời gian chúng ta ở chung một chỗ trôi qua nhanh thật." Nói xong thật sâu nhìn Chi Lan một cái, mới cùng Hắc Nham xoay người rời đi.
Hạ Vũ ở một bên len lén che miệng lại, nghĩ thầm, từ sau khi chuyện của Thu Thiền xảy ra, hôm nay mới thấy phu nhân cùng công tử hòa hảo lại với nhau, so với trước kia có vẻ càng thêm thân ái hơn, nhưng có khi lại cảm thấy bọn họ đối với nhau khách khí hơn trước, nhưng là Triệu mẹ nói, vợ chồng nhà giàu sang người ta cũng là như vậy, hơn nữa cũng có thể là như vậy mới đúng. Bỗng dưng vừa ngẩng đầu lên, thấy Hắc Nham đang nhìn nàng. Nguy rồi, hành động mờ ám của mình bị hắn thấy được, vội vàng cúi đầu xuống.
"Hạ Vũ, ngươi đi đến Phong Phi viện gọi Hạc Nhi đến đây." Sau khi bọn Triệu Hiền Văn rời đi, Chi Lan phân phó Hạ Vũ đang đứng bên cạnh.
"Dạ."
Cửa phòng mở ra, lại được đóng kín lại ngay. Tuy thế vẫn mang vào trong phòng một trận gió lạnh, phía ngoài đã là trời đông giá rét, bên trong phòng bởi vì có lò sưởi ấm áp nên không cảm thấy cái lạnh giá ở bên ngoài, ngược lại có cảm giác ấm áp như mùa xuân. Nhìn chén trà Triệu Hiền Văn đã uống cạn ở trên bàn, Chi Lan kinh ngạc nhìn một hồi lâu, bỗng dưng cầm chén trà lên, khẽ vuốt dọc theo thân chén, lâm vào trầm tư.
Hắn rốt cục đã uống!
***************
Nửa đêm, Hạ Vũ đang chìm vào trong giấc ngủ say, lại bị Chi Lan gọi dậy "Phu nhân, có chuyện gì vậy?"
"Suỵt! Nhỏ giọng một chút." Chi Lan nhẹ giọng nói "Nhanh mặc y phục chỉnh tề vào. Mặc nhiều một chút, ban đêm lạnh đó." Nói xong lại quay trở lại phòng trong, Hạc Nhi cũng là đang nửa mê nửa tỉnh, miệng ngáp liên tục, ngồi ở đầu giường.
"Mẹ, chúng ta muốn làm gì a?" Thật là cao hứng, mẹ nói tối nay muốn ôm nó ngủ, nó cảm thấy rất vui vẻ, thật vất vả mới vừa ngủ được có một chút, lại bị mẫu thân đánh thức dậy.
"Phu nhân." Hạ Vũ choàng thêm áo bông ở bên ngoài đi vào phòng trong, nàng là thiếp thân tỳ nữ của Chi Lan, ban đêm nếu là Triệu Hiền Văn không có ở đây, nàng liền nằm canh ở bên ngoài buồng, ban đêm thỉnh thoảng lại dậy để cho thêm chút ít củi vào lò sưởi. Đang ngủ mơ mơ màng màng, cứ tưởng phu nhân vì lạnh nên mới gọi nàng dậy
Thứ 68 lễ: Xà Lang Quân (68 )
Chi Lan xoay người lại nhìn nàng, tức giận nói: "Ta bảo ngươi mặc quần áo chỉnh tề vào, ngươi lại ăn mặc phong phanh thế này là sao?"
Hạ Vũ bị Chi Lan mắng, lập tức thanh tỉnh "Nha... Lập tức, lập tức đi ngay." Chạy về buồng ngoài, nhanh chóng cầm quần áo mặc vào, mặc dù không biết phu nhân đến tột cùng là muốn làm cái gì. Một nén nhang sau, toàn bộ đã chỉnh tề. Chi Lan đem Hạc Nhi bao bọc thật kỹ vào trong một chiếc chăn bông to, cõng ở phía sau lưng, cùng Hạ Vũ đi từ cửa hông ra khỏi sơn trang, ở bên ngoài sơn trang đã có một chiếc xe ngựa chờ sẵn.
Hạ Vũ ngạc nhiên trừng to mắt, di! Người đánh xe nhưng lại là một vị hòa thượng, nhưng kỳ lạ hơn là bốn góc xe ngựa lại treo phật châu (*), Hạ Vũ cũng không nhịn được nữa "Phu nhân, đến tột cùng là chúng ta đi đâu a?"
(*phật châu: chuỗi chàng hạt dùng để niệm kinh của các nhà sư)
"Lên xe rồi hãy nói." Chi Lan nói.
Hạ Vũ trước nhảy lên xe ngựa, tiếp lấy Hạc Nhi, sau đó Chi Lan cũng ngồi vào trong xe. Roi ngựa nhẹ nhàng vung lên, xe ngựa im ắng rời khỏi Long Sơn trang.
Hạc Nhi dựa vào Chi Lan buồn ngủ, Chi Lan lấy lò sưởi nhỏ xíu đã chuẩn bị sẵn ra, đặt vào trong lòng Hạc Nhi, sưởi ấm cho nó. Xe ngựa lảo đảo đi trên đường tối om, cũng là chạy trốn thật nhanh.
"Phu nhân." Hạ Vũ vén rèm xe nhìn ra bên ngoài cửa xe một chút, bên ngoài là một màu tối đen, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, thật là lạnh a! "Phu nhân, chúng ta rốt cuộc muốn đi đâu a?" Bây giờ trên đỉnh đầu của Hạ Vũ là một dấu chấm hỏi to đùng!
"Đi trấn trên."
"A! Nếu vậy... Nếu vậy cũng không cần phải đi ngay trong đêm khuya khoắt a! Hôm qua công tử không phải đã nói, không có mệnh lệnh của công tử, thì bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi sơn trang hay sao? Bây giờ công tử đang dưỡng bệnh tại hậu viện, phu nhân nhưng lại len lén..." những lời sau nàng không dám nói ra, nhưng cảm thấy phu nhân muốn lợi dụng lúc công tử ngã bệnh để đi ra khỏi sơn trang.
Chi Lan cười lạnh một tiếng "Hắn dĩ nhiên sẽ không để cho chúng ta đi ra ngoài."
"Công tử không phải đã nói trong núi chung quanh đây xuất hiện mãnh thú hay sao, tự tiện đi ra khỏi sơn trang sẽ gặp phải nguy hiểm." Hạ Vũ đem những lời Triệu Hiền Văn đã nói ngày hôm qua, nói lại một lần nữa.
"Nếu như chúng ta không rời đi thì mới thật sự sẽ gặp nguy hiểm! Thật ra thì chúng ta đang đi đến ngôi chùa ở ngoài trấn, chỉ có trụ trì mới có thể bảo vệ được tính mạng của chúng ta."
"A!" Hạ Vũ kinh ngạc há hốc mồm, càng ngày càng mơ hồ "Phu nhân, Hạ Vũ không rõ."
Chi Lan cười cười "Không rõ là tốt nhất..." Than nhẹ một tiếng "Ta cũng chỉ có thể mang theo một mình ngươi, còn những người khác, aiz! Chỉ mong hắn có hạ thủ lưu tình, dù sao bọn họ cái gì cũng không biết."
"Phu nhân, cái gì mà hạ thủ lưu tình a?" Hạ Vũ chân mày chau lại
"Mẹ, Hạc Nhi cũng không hiểu." Hạc Nhi toàn thân được bao kín bởi chăn bông, chỉ lộ ra ánh mắt cùng cái miệng nhỏ nhắn.
****************
Thứ 69 lễ: Xà Lang Quân (69 )
"Con không cần hiểu, chỉ cần tin tưởng vào mẹ là được." Mẹ làm tất cả mọi chuyện nhưng cũng chỉ là vì để bảo vệ cho con a!
"Dạ." Hạc Nhi đầu dựa vào trước ngực của Chi Lan, Chi Lan dựa lưng vào vách xe, chậm rãi nhắm mắt lại. Hạ Vũ mặc dù cũng lạnh, nhưng cũng không vượt qua được cơn buồn ngủ, dựa vào vách xe nhắm mắt lại chìm vào trong giấc ngủ.
Bỗng dưng, con ngựa hí vang, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, ba người đang ngồi ở trong xe, thân thể nghiêng về phía trước "Ai ui!" Hạ Vũ xui xẻo nhất, đầu đụng phải cạnh xe, đau đến nàng mắt đỏ ngầu rơm rớm nước mắt. Chi Lan nhưng chỉ lo che chở cho Hạc Nhi, thắt lưng cũng va phải cạnh xe một chút, khẽ chau mày, nhưng cũng chẳng quan tâm trên người mình có bị thương hay không.
Vén rèm xe lên, vội hỏi: "Tại sao lại dừng lại..." Thấy ngăn cản phía trước xe là một con Mãng Xà cực lớn màu đen, thanh âm đột nhiên ngừng lại. Đầu của Hắc Mãng to lớn hơn mấy lần so với đầu ngựa, huống chi thân thể lại cao lớn, phá hỏng luôn cả con đường. Chi Lan dĩ nhiên nhận ra được con Hắc Mãng này, cũng không phải là lần đầu tiên thấy mãng xà hung hãn. Ánh trăng vốn đang được những đám mây dầy che lấp, lúc này thế nhưng lại trùng hợp lộ dần ra, dưới ánh trăng thanh lãnh, trên thân thể của Hắc Mãng hiện ra từng lớp vảy da rắn vô cùng rõ ràng, lộ ra quỷ dị.
Hạ Vũ cũng thò đầu ra bên ngoài xe ngựa dò xét "Phu nhân, cái gì... A..." Đợi thấy rõ quái vật trước xe ngựa, chớp mắt, lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh.
Chi Lan cũng là không quan tâm đến nàng, trong lòng đang lo lắng cực điểm, Hắc Nham hẳn là phải đi theo bên người hắn mới đúng a! Hắc Nham nếu xuất hiện, hắn chẳng phải cũng ...
"Mẹ, đây là cái gì..."
Chi Lan kinh hãi quay đầu lại "Hạc Nhi đừng xem..." nhưng cũng đã chậm mất, Hạc Nhi đã nhìn thấy. Hạc Nhi thế nhưng lại không sợ hãi quái vật đang ngăn cản ở trước xe ngựa, ngược lại đem ánh mắt trừng thật to, ngạc nhiên ngắm nhìn.
"Mẹ, hắn thật to a! Là rồng trong truyền thuyết sao? Nhưng là nó không có móng vuốt a! Hẳn không phải là rồng rồi..."
Thấy Hạc Nhi nhưng lại không có sợ hãi. Chi Lan tâm tình mới hơi thả lỏng được một chút, những điều đạo sĩ cùng hòa thượng nói quả nhiên không sai, Hạc Nhi quả nhiên là cùng người khác bất đồng. Vị hòa thượng đánh xe kia, lúc này hai tay chắp lại với nhau, trong miệng mặc niệm kinh Phật.
Chi Lan lấy lại bình tĩnh, hỏi hòa thượng bên cạnh: "Tiểu sư phụ, người có biện pháp gì không?" Hắc Nham nếu hiện ra nguyên thân, ngăn cản đường đi của bọn họ, nhất định là đang đợi hắn chạy tới, cơ hội bỏ chạy duy nhất của bọn họ bây giờ, chính là chạy trước khi hắn tới.
"A Di Đà Phật, tiểu tăng đạo hành vẫn kém nên không biết nên xử lý ra sao, phương trượng từng nói, lúc nguy cấp, nữ thí chủ có thể lấy vật ở trong túi gấm ra xem."
Chi Lan vui mừng "Đúng là có chuyện này." Vừa nói vừa cởi nút áo choàng ra, từ trong ngực lấy ra một túi gấm.
"A Di Đà Phật, có thể giao cho tiểu tăng mở ra được hay không."
***********
Thứ 70 lễ: Xà Lang Quân (70 )
"Được." Chi Lan đem túi gấm đưa cho tiểu hòa thượng, bây giờ tiểu hòa thượng đã hoàn toàn trở thành người tâm phúc của Chi Lan.
Tiểu hòa thượng nhận lấy túi gấm, cũng không mở ra, mà là đem nó để vào trong lòng bàn tay, lặng yên đọc chú ngữ, sau đó đem túi gấm thu vào trong ngực.
"Ngươi..." Chi Lan ngẩn người.
"Phu... Phu nhân, Hạ Vũ thật giống như... Thấy được yêu quái..." Hạ Vũ mới vừa bị sợ hãi ngất đi, trùng hợp lúc này tỉnh lại.
Tiểu hòa thượng đột nhiên nhảy xuống xe ngựa, đi về phía Cự Mãng, tiếp theo quay người lại nhìn Chi Lan. Vung ống tay áo lên, trong chớp mắt nhưng lại biến thành một người khác.
Hạ Vũ mở to mắt "Ngô quản gia! Ta... Ta nhất định là đã thấy quỷ." lại nhắm chặt mắt lại, tiếp tục lâm vào hôn mê.
Chi Lan sắc mặt đại biến "Ngươi là..."
"Chi Lan!" Lúc này, từ ven đường trong rừng tối như mực chậm rãi đi ra một người.
"Cha!" Hạc Nhi gọi một tiếng.
Chi Lan thân lảo đảo hai cái, tay vịn chặt vào thành xe, mới không có bị ngã xuống xe ngựa.
Hạc Nhi thấy được phụ thân, liền muốn nhảy xuống xe ngựa.
"Không được đi!" Chi Lan lớn tiếng quát lên.
"Nhưng là phụ thân..."
"Hắn không phải là cha con!" Chi Lan hô to.
"Mẹ..." Hạc Nhi sợ ngây người, ngồi yên ở trên xe ngựa không nhúc nhích.
"Cha của con có lẽ cũng đã sớm... Đã..." Chi Lan rù rì, cũng rốt cuộc nói không được. Bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hướng Triệu Hiền Văn, trong ánh mắt bi thương toát ra thật sâu tuyệt vọng cùng hận ý "Ngươi... Ngươi đã sớm biết, chén trà kia ngươi cũng không có chân chính uống có đúng hay không?"
Triệu Hiền Văn chậm rãi hướng Chi Lan đi tới, ở trước xe ngựa dừng lại, nói: "Ta đã uống."
"A!" Chi Lan sau khi thấy rõ khuôn mặt của Triệu Hiền Văn, kinh ngạc thở gấp một tiếng.
Hạc Nhi ở một bên cũng sợ hết hồn, kêu to trốn ra phía sau Chi Lan, "Phụ thân thật đáng sợ!" Hạc Nhi không sợ hãi con mãng xà to lớn kia, nhưng lại sợ Triệu Hiền Văn.
Thì ra là, khuôn mặt vốn chữ điền chững chạc của Triệu Hiền Văn, hôm nay nhưng hiện đầy gân xanh, bên trái gương mặt lại là những mảng vẩy da rắn trải dài, nếu nhìn kỹ không chỉ là má trái, nửa người bên trái cùng cánh tay trái, nhưng cũng là vẩy da rắn làm cho người ta sợ đến dựng cả tóc gáy.
Duy nhất không biến đổi là cặp mắt thâm thúy, chẳng qua là hôm nay, khi nhìn về phía Chi Lan lại mang theo sự đạm mạc cùng đau lòng.
Triệu Hiền Văn dừng bước lại, nhìn thẳng vào Chi Lan, thản nhiên nói: "Đây chính là bộ dáng sau khi ta uống xong chén trà kia, không cách nào quay lại như trước được nữa."
**************
Thứ 71 lễ: Xà Lang Quân (71 )
"Ngươi vốn cũng không phải là người." Chi Lan nói từng câu từng chữ rõ ràng.
Triệu Hiền Văn chẳng qua cũng chỉ là khẽ cười một tiếng, liền lại nói: "Vốn định cáo bệnh không ra, để tránh hù đến nàng, nhưng nàng nếu đã sớm biết được chân tướng, ta cần gì phải quan tâm đến bộ dáng hiện tại này nữa!" Nói xong vung ống tay áo lên, quanh thân Triệu Hiền Văn phát ra kim quang.
Chi Lan theo bản năng lấy tay che kín hai mắt, đợi kim quang tản đi, Chi Lan mới từ từ mở mắt ra.
"Đây mới chính là tướng mạo thật sự của ta."
Chi Lan kinh ngạc ngắm nhìn. Thì ra là... Thì ra là...
Một thân quần áo màu vàng cũng không xa hoa, mặc ở trên thân thể cao ngất thon dài, hai cánh tay chắp sau lưng, má trái mặc dù vẫn dữ tợn kinh khủng như cũ, nhưng má phải lại hoàn hảo như Bạch Ngọc không tỳ vết, mày kiếm dày rậm, tiêu sái phi phàm, lộ ra một cỗ bức khí kinh người đẹp đẽ, nam tử người phàm không thể nào có được dung mạo anh tuấn phi phàm như vậy.
"Ngươi rốt cục không giấu diếm nữa." Chi Lan thấp giọng nói, trong thanh âm lộ ra một cỗ bất đắc dĩ.
"Mẹ, phụ thân làm sao có..."
"Hắn không phải là cha của con, cho tới bây giờ cũng không phải."
Hạc Nhi hai mắt đề phòng nhìn Triệu Hiền Văn "Mẹ, tại sao? Hắn... Hắn nhìn rất đẹp a, nhưng là con... Không thích hắn." Hạc Nhi chẳng qua là chỉ đem cảm thụ chân thật trong lòng mình nói ra mà thôi.
Triệu Hiền Văn chuyển hướng nhìn sang Hạc Nhi đang núp ở phía sau Chi Lan, cười nhạt nói: "Cái này là đương nhiên, bởi vì chúng ta từ khi khai thiên lập địa tới nay, chính là thiên địch."
"Thiên địch?"
"Đúng." Triệu Hiền Văn vẫn là một vẻ mặt mỉm cười "Mẹ ruột của ngươi nhất định là hiểu được điều này, có phải hay không Chi Lan?"
Chi Lan thân hình chấn động.
"Mẹ, hắn thật không phải là cha của con sao? Vậy cha của con đi đâu rồi? Còn thiên địch là cái gì a? Hắn là ai?" Hạc Nhi liên tiếp đặt ra câu hỏi.
Chi Lan cũng chỉ biết cười khổ "Hắn... Hắn là người đã hại cha của con."
"Mẹ..." Hạc Nhi vẻ mặt khiếp sợ, cố gắng lấy lấy lá gan lớn hỏi "Ngươi... Vậy ngươi là người nào?"
"Kim Càn Khôn." Hắn nhàn nhạt trả lời.
"Vậy ngươi thật đúng không phải của ta rồi?" Hạc Nhi trợn mắt há hốc mồm, có vẻ như đáp án này đã đả kích nó khá lớn, trong nháy mắt phụ thân biến thành một người khác. Hòa thượng biến thành Ngô quản gia, tất cả mọi người là đổi tới đổi lui, mẫu thân bề ngoài mặc dù không có biến đổi, nhưng vẻ mặt lại trở nên thật kỳ quái, thật kỳ quái.
"Chi Lan, ta chỉ hỏi nàng một câu, nàng thật sự muốn đi sao?"
Chi Lan ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút bi thương "Ngươi sẽ thả ta đi sao?"
*************
Thứ 72 lễ: Xà Lang Quân (72)
"Không thể." Hắn trả lời rất dứt khoát.
"Đã như vậy, còn hỏi ta nữa để làm gì!" Chi Lan thở dài nói, nàng khi vạch ra kế hoạch này, cũng đã nghĩ đến hậu quả xấu nhất sẽ xảy ra, cùng lắm thì sẽ chết, Hạc Nhi có thể thoát thân là tốt nhất, nếu không, cả nhà bọn họ ba người đoàn tụ ở âm phủ, cũng chưa hẳn là chuyện xấu "Ta chỉ có một việc muốn biết, ngươi là lúc nào phát giác ra?"
Kim Càn Khôn do dự một chút, mới nói: "Ở quán trọ, nàng ban ngày rõ ràng còn e ngại ghét ta, buổi tối nhưng lại tới lấy lòng ta."
Chi Lan cả kinh "Sớm như vậy!" Tiếp theo lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng nói "Nói vậy mọi hành động ta đã thực hiện chẳng phải đều đã nằm trong dự liệu của ngươi rồi hay sao, thật là nực cười, ta thế nhưng vẫn cứ nghĩ rằng kế hoạch của mình không có một tia sơ hở nào." Chi Lan nhất thời cảm thấy lòng đau như cắt, để đề phòng bọn họ thương tổn đến tính mạng của Hạc Nhi, nàng vẫn phải cố gắng chịu nhục, miễn cưỡng cười vui, toan tính nịnh nọt. Nhớ tới mình ở dưới người hắn hầu hạ, rên rỉ. Xong hắn nhưng lại như một con trâu điên cuồng. Đột nhiên cảm thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng, hận không thể lập tức chết ngay tức khắc. Đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hàm chứa nước mắt khuất phục và nhục nhã, phẫn hận quát to: "Đã như vậy, ngươi vì sao phải làm bộ làm tịch uống cạn chén trà kia?"
Kim Càn Khôn trên mặt toát ra một tia bi thương nhàn nhạt, trầm mặc một hồi sau đó mới lên tiếng: "Ta tuy đã phát hiện ra, nhưng lại chưa bao giờ có một chút đề phòng nào đối với nàng."
"Không đề phòng! Chỉ là do ngươi nghĩ một người phàm nho nhoi sao có thể đả thương được ngươi mà thôi!"
Kim Càn Khôn than nhẹ một tiếng "Có lẽ vậy! Nhưng ta đối xử tốt với nàng không phải là giả dối. Muốn cùng nàng cả đời làm vợ chồng ân ái cũng là xuất phát từ chân tâm."
"Người nào muốn cùng yêu quái như ngươi làm vợ chồng." Chi Lan nói. Kim Càn Khôn trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, nhưng ngay sau đó biến mất. Chi Lan lại nói tiếp "Ngươi sở dĩ đối xử tốt với ta, chỉ là bởi vì ta có thể giúp ngươi né qua thiên kiếp. Hừ, yêu quái há lại thật lòng, cũng chỉ là hư tình giả ý, nếu ta không có giá trị lợi dụng, chỉ sợ sớm đã bị ngươi nuốt chửng vào bụng, trở thành bữa ăn cho ngươi rồi."
Kim Càn Khôn vẻ mặt có chút đau lòng nhìn về phía Chi Lan, dần dần vẻ mặt chuyển sang đạm mạc "Đã như vậy, phu nhân, xin mời theo ta trở về Long Sơn trang được không!"
Chi Lan lắc đầu, tiếp theo đem Hạc Nhi đang núp ở phía sau ôm vào trong lòng "Hạc Nhi, con có sợ hay không? Mẹ thật xin lỗi con."
"Mẹ, Hạc Nhi không rõ." nó vẫn chỉ còn là một đứa trẻ, nhất thời không cách nào thừa nhận được những việc này.
Chi Lan chỉ lẩm bẩm nói nhỏ: "Hạc Nhi, không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, sẽ không đau đớn đâu. Đến lúc đó chúng ta có thể nhìn thấy phụ thân."
Đột nhiên một tiếng than nhẹ truyền đến, Chi Lan từ từ quay đầu nhìn thoáng qua, người phát ra âm thanh chính là Hắc Nham, hắn chẳng biết từ lúc nào đã hóa thành hình người, cùng Ngô quản gia sóng vai đứng chung một chỗ "Nếu như ngươi chết, thì mới thật sự sẽ không được nhìn thấy Triệu Hiền Văn, công tử cũng không hại tướng công nhà ngươi, Triệu Hiền Văn chân chính bây giờ đang ở kinh thành, hắn ở trên chiến trường lập được công lớn, được Hoàng thượng phong quan, lại vừa cưới nữ nhi của tả đốc tướng quân làm vợ, hôm nay đang ở kinh thành hưởng thụ vinh hoa phú quý!"
**************
Thứ 73 lễ: Xà Lang Quân (73 )
Chi Lan cả kinh "Ngươi... Nói nhảm!" Nghe được tướng công không có chết, Chi Lan bán tín bán nghi, nhưng cũng là cao hứng, nhưng sau lại nghe thấy ... Chi Lan dĩ nhiên không tin, nhưng lại hy vọng tin tức tướng công còn sống là sự thật.
"Nếu ngươi không tin, có thể đi xem một chút a!"
Chi Lan giận dữ: "Kinh thành cách nơi này xa đến ngàn dặm, thật thật giả giả tất nhiên đều do ngươi bố trí."
Hắc Nham lắc đầu "Không xa, đến trấn trên có thể nhìn thấy công văn bố cáo thiên hạ, Hoàng thượng thông báo thiên hạ, ngự phong Triệu Hiền Văn là Đại tướng quân, đây cũng là chuyện mà cả thiên hạ đều đã biết a!"
"Thật sự?" Chi Lan mặc dù hỏi Hắc Nham, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Kim Càn Khôn.
Kim Càn Khôn khẽ nhíu mày, tiếp theo là từ từ gật đầu.
Hắc Nham tiếp tục nói mát "Thật ra thì công tử nhà chúng ta là sợ ngươi sẽ bị thương tâm, tướng công thăng chức rất nhanh, nhưng cũng rất nhanh rũ bỏ thê tử kết tóc xe duyên của mình, cái mà người phàm các ngươi gọi là thiên trường địa cửu, thề non hẹn biển... Thật là buồn cười đó!"
"Hắc Nham, câm mồm."
Hắc Nham bĩu môi một cái, ngậm chặt miệng lại. Dù sao thì hắn cũng đã nói xong.
Chi Lan cả người run rẩy, cực kỳ thương tâm, nhưng vẫn là không tin, "Giả, là giả." Trong ánh mắt nàng đột nhiên hiện lên một tia ác độc nhìn trừng trừng về phía Hắc Nham "Trừ phi ngươi thề độc, nếu không ta sẽ không tin."
Hắc Nham nhún vai một cái "Thề độc thì như thế nào? Nếu những lời ta mới nói vừa rồi là lời nói dối, ta nguyện bị thiên lôi đánh chết không toàn thây."
Những lời hắn vừa nói đúng là sự thật, chẳng qua vẫn còn giấu diếm một chút chưa nói ra mà thôi. Triệu Hiền Văn đúng là vừa lấy vợ, cũng là do khi hắn trở về thôn trang phát hiện ái thê cùng con đều mất tích, lần tìm không được, hắn cho là họ đã chết nên mới tái giá.
Nghe được hắn thề độc xong, Chi Lan liền kinh ngạc đến ngẩn người.
Hắc Nham nhìn thoáng qua sắc mặt đạm mạc của Kim Càn Khôn, lại tiếp tục nói tiếp: "Ngươi chỉ cần giúp công tử vượt qua thiên kiếp, đến lúc đó ta sẽ đưa các ngươi đến kinh thành, ba người một nhà đoàn tụ."
Chi Lan khinh miệt nhìn Hắc Nham một cái "Ta không tin, ta biết nhiều như vậy, các ngươi có thể dễ dàng bỏ qua cho ta hay sao?" Nếu thật là dễ dàng như vậy, Thu Thiền há lại mất tích.
"Phu nhân, không ngờ người lại nghĩ chúng ta xấu xa đến vậy a! Nếu thế thì ta đành phải nhận là kẻ xấu xa nhất, ích kỷ nhất, âm hiểm và vô cùng tàn nhẫn. Chuyện cho tới bây giờ, tin tưởng hay không tin tưởng đã không còn quan trọng nữa, ngươi không tin cũng phải tin."
"Vô sỉ!"
"Phu nhân, vô sỉ thì như thế nào? Phu nhân tự nhận mình là người thiện lương sao? Ngươi lập kế để cho công tử nhà ta uống hết chén trà có hòa máu của Hạc Nhi, nói ra thì ngươi mới thật sự là người độc ác! Hắc Nham không hiểu được phu nhân vì sao lại biết được biện pháp này. Bất quá, phu nhân nếu biết phương pháp này, phải chăng cũng biết nếu người tu luyện mà uống máu Linh Tử, có người bị thương nặng, sẽ mất hết pháp lực đúng không?"
************
Thứ 74 lễ: Xà Lang Quân (74 )
"Ta..." nàng dĩ nhiên là biết điều này, ban đầu vị Du Phương đạo sĩ kia đã từng nói qua, Hạc Nhi chính là Hạc tiên chuyển thế, nếu gặp nguy nan, máu của nó sẽ giúp tránh được kiếp nạn này. Nàng khi đó mặc dù kinh ngạc, lại cũng chỉ cho là trò đùa, lúc Kim Càn Khôn hướng nàng dò hỏi đạo sĩ kia đã nói những gì với nàng, nàng đã đem việc này ném bay ra khỏi đầu. Mới không tiết lộ cho Kim Càn Khôn biết. Sau khi biết được trong cơ thể của Triệu Hiền Văn nhưng lại ẩn núp một yêu quái, sợ hết sức, cũng là cùng đường mới chích ngón tay của Hạc Nhi, sau khi nhỏ lấy ba giọt máu, Chi Lan thế nhưng phát hiện mình có bản lãnh của Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ. Không chỉ như thế, nàng còn nhìn ra được nguyên hình của yêu quái. Mặc dù pháp lực linh huyết chỉ ở trong cơ thể nàng có nửa canh giờ, nhưng điều này cũng đủ để cho nàng nhìn ra được chân tướng sự thật.
Sau đó nàng gặp được trụ trì đại sư, mới biết được phương pháp có thể làm trọng thương yêu quái. Mà lúc Kim Càn Khôn bị trọng thương, chính là thời cơ tốt nhất để nàng cùng Hạc Nhi chạy trốn, không ngờ, vẫn bị ngăn ở chỗ này, ngay cả tiểu hòa thượng tới đón, tiếp ứng cho bọn họ cũng là do người khác biến thành.
Chi Lan ngây người hết sức, Hắc Nham nói tiếp: "Ngươi mưu hại công tử, chẳng lẽ lại không phải vô sỉ, công tử nhà ta đã không thương tổn ngươi nửa phần, ngược lại khi ngươi ngã bệnh, công tử lại hết lòng chiếu cố. Ngươi đây cũng chính là lấy oán báo ơn a! Chi Lan phu nhân."
"Ngươi..." Chi Lan giận đến khẽ cắn đôi môi, đối với sự chiếu cố của Kim Càn Khôn dành cho nàng, nàng tất nhiên biết được đó không phải là giả dối, lúc trước khi chưa biết được chân tướng sự thật, Chi Lan cũng thường âm thầm mừng rỡ khi tướng công đối với nàng tỉ mỉ, ôn nhu, chăm sóc rất chu đáo. Trong chuyện phòng the, mặc dù ngượng ngùng, cũng là mỉm cười hầu hạ. Nhưng khi chân tướng rõ ràng, chuyện vui vẻ của dĩ vãng, cũng là chuyện mà Chi Lan thống khổ nhất. Nàng là một cô gái thủ lễ giáo, một nữ không thờ hai phu, hôm nay lại bị yêu quái lừa gạt, nàng làm sao có thể chịu nổi.
"Hắn gạt ta, để cho ta về sau không còn mặt mũi nào gặp lại tướng công, hắn..."
Quay đầu nhìn về phía Kim Càn Khôn, lại thấy hắn vẻ mặt đạm mạc vô tình, dưới ánh trăng, gương mặt xem ra vô cùng quỷ dị, lại càng phát ra vẻ đẹp đẽ động lòng người. Chi Lan nhìn vảy da rắn bên má trái hắn, nhớ tới mình từng cùng hắn thân cận, chỉ cảm thấy rùng mình chán ghét.
Mà Kim Càn Khôn sau khi thấy vẻ mặt của Chi Lan, vẻ mặt hắn lại càng thêm đạm mạc, ngay cả đôi mắt thâm thúy kia cũng dần dần kết thành băng. Nhưng vẫn không lên tiếng, phảng phất như chuyện này không liên quan đến hắn, toàn quyền giao cho Hắc Nham.
Hắc Nham không thèm quan tâm nói: "Tình yêu nam nữ có cái gì là không được. Vạn vật trên thế gian vốn phân là âm dương." Hắc Nham là yêu, đối với những lễ giáo của người phàm từ trước đến nay hắn luôn khinh thường, mà ở yêu giới, dâm loạn là chuyện bình thường.
Chi Lan tự nhiên là không biết điều đó, mà thái độ của Hắc Nham làm như chuyện ô nhục nhất trong mắt Chi Lan chẳng có gì đáng nói. Đôi môi tái nhợt bị nàng cắn chặt ứa ra máu "Ngươi... Các ngươi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...