Xà Lang Quân


“Chi Lan, nàng cũng nghỉ ngơi một lát đi.” Triệu Hiền Văn có chút đau lòng khuyên nàng nên đi nghỉ ngơi “Ngày mai nhờ Ngô quản gia tìm hai nha đầu đến chiếu cố Hạc Nhi, nàng cũng không cần mệt nhọc như vậy nữa.”
Chi Lan nhẹ gật đầu cười “Ta cũng cảm thấy quả thực có chút mệt mỏi.” tháo giầy ra, leo lên giường nằm ở bên cạnh Hạc Nhi “Cũng nên ngủ một giấc.”
Nhắm hai mắt lại, Triệu Hiền Văn kéo chăn lên đắp cho hai mẹ con, “Nàng chỉ lo chiếu cố cho Hạc Nhi, cũng không biết quan tâm đến bản thân mình một chút.” Vừa nói, vừa cúi người hôn mẹ lên môi Chi Lan “Ta nghĩ tối hôm qua đã làm nàng mệt chết.” Thấy gương mặt Chi Lan ửng đỏ, mới cười nói “Được rồi, nàng ngủ một giấc đi, một lát nữa ta sẽ quay lại đánh thức nàng dậy.” Đứng dậy, ra khỏi cửa phòng. Chi Lan nghe được thanh âm cửa phòng khép lại, mới từ từ mở mắt ra, đáy mắt vẫn mang theo mỏi mệt, nhìn thoáng qua Hạc Nhi bên cạnh, ngồi dậy…
Triệu Hiền Văn trở lại tiền thính, Hắc Nham cùng Ngô Thông đang ngồi uống trà, thấy Triệu Hiền Văn đi vào, lập tức đứng dậy nghênh đón.
“Công tử, mọi việc ở bên trong sơn trang đã được tiểu nhân chuẩn bị chu đáo từ nửa tháng trước, người xem còn có nơi nào thiếu sót, tiểu nhân sẽ nhanh chóng đi thu xếp tốt.” Ngô Thông khom người nói.
Triệu Hiền Văn vén tà áo, ngồi xuống ghế, Hắc Nham cơ trí đưa lên một chén trà, hắn nhấp một ngụm, mới nói: “Ngô Thông, ngươi nhận xét thế nào về Chi Lan cùng Hạc Nhi?”
Ngô Thông khẽ khom người “Tiểu nhân không dám nói.”
“Gì mà dám hay không dám, cứ nói thẳng ra đi.”
“Dạ, Chi Lan phu nhân mi thanh tú mục tú, dáng điệu uyển chuyển, tuy chỉ có một chút ung dung, nhưng lại mang theo linh khí nhã nhặn mà một người phàm hiếm có được, thực không giống cô nương thôn quê như trong thư mà công tử đã nói. Mà đứa bé Hạc Nhi, hai mắt hữu thần, tiếng nói to, rõ ràng, có linh khí bức người, chẳng qua là…” Ngô Thông do dự một chút.
“Nói tiếp.”
“Tiểu nhân đứng ở bên cạnh Hạc Nhi nhưng có chút không thoải mái.”
Triệu Hiền Văn gật đầu “Hắc Nham, ngươi đã đề cập qua chuyện đó với Ngô Thông chưa?”
“Thuộc hạ chưa nói.”
Triệu Hiền Văn nói với Ngô Thông: “Hạc Nhi chính là Hạc tiên trên thiên giới hạ phàm, ngươi đứng cạnh nó cảm thấy không thoải mái cũng là chuyện bình thường, ta hôm nay nếu đã nói chuyện này với ngươi, là muốn ngươi chú ý nó nhiều thêm một chút, coi chừng nó cho thật tốt, nếu phát hiện ra sự khác thường, thấy nó bộc lộ tiềm năng, là lúc đó chỉ sợ thiên nhãn của nó đã muốn mở ra, ngươi mặc dù tu luyện nhiều năm, nhưng cũng không phải là đối thủ của nó, đến lúc đó bị Hạc Tiên nuốt chửng, cũng đừng trách ta đã không nhắc nhở ngươi trước.”
Ngô Thông lau lau mồ hôi lạnh trên trán, hai đầu gối quỳ xuống đất “Tạ công tử đã nhắc nhở.”
“Đứng lên đi… việc ta bảo ngươi tìm mấy nha đầu giúp việc đến đâu rồi?”
**************
Thứ 46 lễ: Xà Lang Quân (46)
Ngô Thông báo cáo: “Đã sớm thu xếp thỏa đáng, chỉ là sợ Chi Lan phu nhân hoài nghi, bên trong trang như thế nào trong nháy mắt lại nhiều người như vậy, cho nên mới để cho các nàng ngày mai mới qua hầu hạ.” Vừa nói, vừa lấy từ trong ống tay ra bốn con con trùng màu sắc kích cỡ khác nhau, ném xuống mặt đất, trong nháy mắt bốn con côn trùng biến thành bốn vị mĩ nữ tuyệt đẹp. Chia ra mỗi người mặc một màu y phục: hồng, vàng, lam, trắng.
Bốn nàng nhìn thấy Triệu Hiền Văn, nhất tề quỳ xuống đất “Bốn nữ tỳ của Du động bái kiến công tử.”
Ngô Thông : “Công tử, bọn họ là côn trùng của Du động tu luyện thành yêu, nghe nói công tử cần tỳ nữ, nghĩ có thể giúp một chút sức lực vì công tử, nên nhất tề chạy tới đây.”
Triệu Hiền Văn hơi khẽ cau mày, nói với Ngô Thông: “Ngươi nhìn thấy Hạc Nhi, cũng cảm giác thân thể khó chịu, huống chi các nàng pháp lực còn thấp. Làm sao có thể hết lòng chiếu cố Hạc Nhi?” Phải biết rằng, côn trùng cùng Hạc Tiên cũng là thiên địch, mặc dù thiên nhãn của Hạc Nhi chưa được mở ra, nhưng côn trùng vẫn sẽ có sợ hãi, cảm giác khó chịu. Tự nhiên không thể nào hết lòng chiếu cố. “Vả lại, bốn nàng yêu khí quá nặng, nơi này mặc dù người ở thưa thớt, nhưng cũng không phải là an toàn, vạn nhất bị đạo sĩ phát hiện nơi này yêu khí ngất trời, lại tạo thêm cho ta một việc phiền toái. Để cho các nàng đi đi.” Vừa nói vừa vung tay lên, cũng không đợi bốn nàng nói chuyện, liền đem các nàng hóa trở lại nguyên thân “Đem các nàng đưa trở về.”
“Đợi một chút.” Hắc Nham đột nhiên mở miệng, ngăn cản Ngô Thông đang muốn đem các nàng thu hồi vào trong tay áo, nói với Triệu Hiền Văn nói “Công tử, có thể đem các nàng thưởng cho ta được không?”
Triệu Hiền Văn cười khẽ “Thật là quỷ tham ăn, các nàng pháp lực còn thấp, ngươi muốn cũng vô dụng, tự thân tu luyện là tốt nhất.”
Bốn côn trùng nghe được lời của Hắc Nham, bị dọa cho sợ đến cả người phát run, một côn trùng màu vàng, tức khắc hóa thân thành hình người, xoay người liền hướng cửa chạy đi.
Hắc Nham thân hình nhoáng lên một cái, liền ngăn cản đường đi của nàng, một phát bắt được cổ tay của nàng “Ngươi chạy cái gì a?”
Nữ tử mặc hoàng y bị dọa cho sợ đến nỗi cả người run lên “Van cầu ngươi…..cầu xin ngươi……. tha cho ta.”
Hắc Nham cười hì hì một tiếng “Ngươi khóc cái gì a? Ta không có muốn hại ngươi, chỉ là thấy các ngươi tướng mạo xinh đẹp, nghĩ muốn đem bọn ngươi giữ ở bên cạnh mà thôi.”
Ba côn trùng khác thấy nữ tử mặc hoàng y bị nắm, cũng rối rít hóa thân thành hình người, lê hoa đái vũ (*) van cầu xin Hắc Nham bỏ qua cho, thấy Hắc Nham vẻ mặt bất cần đời, bọn họ liền chuyển hướng cầu cứu Triệu Hiền Văn.
(* lê hoa đái vũ : khóc nhưng vẫn giữ được vẻ kiều diễm)
Triệu Hiền Văn lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười “Hắc Nham, chớ hồ nháo.”
Hắc Nham nhún vai một cái “Được thôi, đã như vậy…” mắt đen nhánh chuyển động, nhìn bốn nàng một cái, nói “Bốn người các ngươi ta chỉ có thể lưu một người, cho nên…”
“Xin tha mạng, bốn người chúng ta một trăm năm qua tình như tỷ muội, xin Xà Vương bỏ qua cho chúng ta…” Bốn nàng quỳ xuống đất khóc lóc kể lể.
Bỗng dưng, nữ tử mặc hoàng y nhưng lại hướng nữ tử mặc áo lam bên cạnh xuất thủ. Bốn nàng lúc trước còn tỷ muội tình thâm, trong nháy mắt liền tàn sát lẫn nhau. Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong tiền thính, bốn y phục rực rỡ tung bay, không giống chém giết, mà lại tựa như đang khiêu vũ.
***************
Thứ 47 lễ: Xà Lang Quân (47 )

Hắc Nham đứng bên cạnh bĩu môi xem thường "Mới vừa rồi ngươi là kẻ gấp gáp bỏ chạy, giờ lại là kẻ ra tay trước, aiz, đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp."
Hắn ở một bên lắc đầu thở dài, Ngô Thông nhưng có chút không đành lòng, nhìn Triệu Hiền Văn "Công tử, người nhìn này..."
Triệu Hiền Văn nhẹ nhàng thanh thản cười một tiếng, ánh mắt tuy có nụ cười, nhưng lại cực đạm mạc "Côn trùng tu luyện, vốn là giết chết đồng loại mới có thể tăng thêm tu vi cho bản thân, Hắc Nham chẳng qua chỉ là giúp các nàng rút ngắn khoảng cách thời gian tu luyện mà thôi, hắn đã muốn thu nhận tiểu yêu bên cạnh, thì cứ để mặc hắn."
"Dạ." Ngô Thông bất đắc dĩ chỉ có thể thối lui xuống đứng ở phía sau.
"A!" Theo một tiếng hét thảm thiết, cô gái mặc hoàng y bị đâm ngã xuống đất, thân thể hình người ngã xuống mặt đất, chỉ trong nháy mắt hóa thành một con côn trùng, tiếp theo thân thể mềm mại lắc lư mấy cái, "Bùm!" Một tiếng nổ phát ra, chất lỏng màu xanh tràn đầy phòng.
Ngô Thông giống như đã biết trước chuyện sẽ xảy ra, trong miệng lặng yên đọc câu thần chú, tạo ra một lớp chắn trong suốt trước mặt mình, bảo vệ mình cùng Triệu Hiền Văn, ngăn cách chất lỏng ở bên ngoài không cho tiến vào bên trong lớp chắn.
Tiếp theo không lâu, lại là hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến, cô gái mặc hồng y và lam y cũng lần lượt chết thảm, cả gian phòng tràn đầy chất lỏng màu xanh biếc, vô cùng quỷ dị, nhưng cũng ghê rợn cực điểm.
Chỉ còn lại nữ tử bạch y, hướng về phía Hắc Nham dịu dàng quỳ xuống "Tiểu nữ bạch y bái kiến chủ nhân."
Thiếu niên Hắc Nham hì hì cười một tiếng, đánh giá bạch y từ trên xuống dưới một phen "Ừ, không tệ, yêu lực của bốn người tụ ở trên một mình ngươi, quả nhiên diễm lệ không ít, lúc này mới có tư cách làm tỳ nữ của ta." Nói xong đem bạch y hóa thành một con côn trùng thu vào trong ngực.
Mặt lộ vẻ đắc ý, như vừa có được vật quý, nói với Triệu Hiền Văn: "Công tử, vị bạch y này quả thật là không tệ phải không."
Triệu Hiền Văn giả vờ cả giận nói: "Người ta hảo tâm tới giúp chúng ta, ngươi nhưng lại có ý xấu làm cho người ta tự giết lẫn nhau."
Hắc Nham cười hắc hắc "Công tử, ta thu yêu, chẳng phải là vì tương lai muốn gánh vác ưu phiền cho công tử hay sao?"
Triệu Hiền Văn trừng hắn một cái, nhưng ngay sau đó cười nói: "Đừng đứng đó lải nhải nữa, mau thu thập sạch sẽ phòng khách cho ta..." Rồi hướng Ngô Thông nói "Ngươi đi ra ngoài, thuê mấy nha hoàn tới đây, ta muốn chính là người, không cần phải tìm tiểu yêu, vạn nhất ngày nào đó không cẩn thận phát hiện ra hình dạng, chẳng phải là sẽ làm cho Chi Lan kinh ngạc hay sao. A, đúng rồi, còn có, muốn người tỉ mỉ, lanh lợi một chút, tốt nhất là trong nhà không còn thân nhân nào, như vậy tương lai sẽ dễ xử lý hơn."
"Dạ, Tiểu nhân đi làm ngay." Ngô Thông miệng đọc câu thần chú, thân hình biến mất ở bên trong phòng.
"Hắc Nham, ngươi vừa mới thu bạch y tiểu yêu kia, vậy thì bảo nàng bộc lộ bản lãnh, bữa cơm tối hôm nay do nàng chịu trách nhiệm..." Nhìn ngoài cửa sắc trời dần tối "Ta đi xem Chi Lan một chút... Phòng khách dọn dẹp cho sạch sẽ, người phàm nhưng là không chịu được mùi vị này."
****************
Thứ 48 lễ: Xà Lang Quân (48)
"Dạ, công tử."
Triệu Hiền Văn đi tới Phong Phi viện, đẩy cửa phòng ra, cũng là cả kinh.
"Chi Lan, nàng làm sao vậy?"
Chi Lan sắc mặt tái nhợt, một tay che miệng, một tay che trước ngực, nhìn thấy Triệu Hiền Văn đi vào, trong nháy mắt vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt thật giống như càng thêm tái nhợt.
Hạc Nhi đã tỉnh, lo lắng đứng ở bên cạnh Chi Lan, thấy Triệu Hiền Văn đi vào, lập tức hét lên: "Cha, mẹ nói mẹ không được khỏe, thân thể không thoải mái."
Triệu Hiền Văn xông lại, đỡ lấy Chi Lan "Sao vậy? Có phải hay không không có nghỉ ngơi tốt? Trước nằm xuống đã." Đem Chi Lan nâng lên giường "Hạc Nhi, mẹ con không thoải mái, con tại sao không đi gọi cha một tiếng"
"Mẹ nói..."
"Chàng tại sao lại trách Hạc Nhi? Là ta không để cho nó tới tìm chàng, ta chỉ là có chút mệt mỏi, cũng không có gì đáng ngại."
"Ta không phải trách Hạc Nhi, ta là trách nàng, một chút cũng không biết chiếu cố mình." Vừa nói vừa cất giọng hướng phía ngoài cửa hô to một tiếng "Hắc Nham."
Cơ hồ là đồng thời, thanh âm của Hắc Nham liền vang lên ở ngoài cửa "Công tử cho gọi Hắc Nham."
Triệu Hiền Văn nói: "Hắc Nham, ngươi dẫn Hạc Nhi đi tiền thính dùng cơm, sơn trang rộng lớn cẩn thận đừng làm lạc nó... Hạc Nhi, con trước đi ăn cơm đi, đã có ta ở lại đây chiếu cố mẹ con."
Tiền thính! Nhớ tới vừa mới... Chi Lan bỗng dưng lấy tay che miệng lại, lại là một trận buồn nôn.
"Chi Lan, làm sao vậy? Nàng cảm thấy chỗ nào không được thoải mái?"
"Mẹ..."
"Ta... Không có chuyện gì... Hạc Nhi, con đi ăn cơm trước đi, không phải mới vừa rồi bụng con đã réo ầm lên hay sao?" Chi Lan cười nói.
"Vâng." Hạc Nhi nhìn mẫu thân một cái, nghe lời đẩy cửa ra, đi cùng Hắc Nham ra ngoài.
Triệu Hiền Văn sờ sờ cái trán của nàng "Có phải hay không bị trúng gió lạnh..."
"Không có." Chi Lan khẽ mỉm cười "Ta thấy đỡ hơn rồi, có thể là mới vừa rồi do vội vã thức giấc, nên đầu có chút choáng váng. Cộng thêm tối hôm qua ngủ được ít, cho nên mới..."
"Nàng đang oán ta."

"Sao?"
"Là tối hôm qua ta đã làm nàng mệt chết"
Chi Lan vẻ mặt ngơ ngác một chút, nhưng ngay sau đó mặt đỏ ửng, "Hiền Văn, chàng..."
Triệu Hiền Văn thấy khí sắc của nàng tốt lên rất nhiều, bỗng dưng nhớ tới một chuyện, cả kinh nói: "Chi Lan, nàng không phải là đã có rồi chứ?"
"Có gì?" Nhưng ngay sau đó mặt liền biến sắc "Làm sao có thể? Chỉ có mấy ngày..."
Triệu Hiền Văn mặt lộ vẻ vui mừng "Nàng không hiểu, ta là..." Thanh âm đột nhiên im bặt, suýt nữa là đã nói lộ ra một việc "Ta giúp nàng xem một chút." Vừa nói, vừa cầm lấy cổ tay của Chi Lan bắt mạch "Tay của nàng thật lạnh, cũng là có chút giống ta ..." Yên lặng trong chốc lát, buông cổ tay Chi Lan ra, giọng nói có chút mất mát "Xem ra là đã mừng hụt rồi."
*************
Thứ 49 lễ: Xà Lang Quân (49)
Nghe vậy, Chi Lan thì ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Có một mình Hạc Nhi cũng đã làm cho ta mệt phờ rồi, nếu là có một lần nữa chẳng phải muốn mệt chết ta hay sao."
Triệu Hiền Văn phản bác nói: "Hạc Nhi có một mình rất là cô đơn a~! Cho nó thêm đệ đệ, hay muội muội để làm bạn cũng tốt, đến lúc đó mướn thêm mấy bà vú, tỳ nữ chiếu cố là được, mệt mỏi cũng không đến phiên nàng..." Bỗng dưng thấy sắc mặt không tốt của Chi Lan, lại không nói nữa, thử dò xét hỏi "Ta làm nàng mất hứng sao?" cầm lấy tay Chi Lan, cười nói "Được rồi, nàng không thích thì chúng ta cũng không cần có thêm nữa là được."
Chi Lan cúi đầu, ánh mắt phức tạp lóe lóe, tâm tư thay đổi thật nhanh, "Ta, ta chỉ sợ mà thôi, sinh Hạc Nhi, đau đến chết đi sống lại, suýt nữa là ta đã mất mạng, cho nên ta...Chàng đừng để ý, chờ thân thể ta khá hơn một chút, khi đó..."
Triệu Hiền Văn khẽ mỉm cười "Nhìn nàng kìa, lại tự trách mình rồi, chuyện này để sau hẵng nói." Nhẹ khẽ thở dài một hơi, rù rì một câu, "Thân thể của nàng mặc dù có thể sinh Hạc Nhi, nhưng nếu là hài tử của ta thì..."
"Hiền Văn, chàng đang nói cái gì?"
"A, không có chuyện gì... Nàng nếu vẫn còn cảm thấy khó chịu, để ta sai người mang bữa tối vào phòng cho nàng."
*****************
"Phu nhân, người thấy nô tỳ thêu thế nào?" Một nha đầu chừng mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt hơi đen, cầm trên tay túi thơm do mình vừa thêu xong mang đến trước mặt cho Chi Lan nhìn.
Không đợi Chi Lan mở miệng, một tiểu nha đầu cũng độ chừng mười bốn mười năm tuổi nhanh miệng nói: "Khó coi chết đi được, khó coi chết đi được, chỉ có phu nhân thêu là đẹp nhất."
"Ta dĩ nhiên biết phu nhân thêu là đẹp nhất, nhưng ta dĩ nhiên thêu đẹp hơn so với người cái gì cũng không biết làm như ngươi."
"Ai nói ta cái gì cũng không biết ..."
Hai tiểu nha đầu thi nhau tranh cãi, Chi Lan ngồi ở một bên chỉ cảm thấy buồn cười. Nàng vào ở trong sơn trang đã được hơn tháng. Trong trang trước sau mướn bốn tỳ nữ, hai người lớn tuổi chăm lo việc bếp núc, hai tỳ nữ. Một sơn trang lớn như thế rốt cục cũng có một chút sinh khí của con người. Ngô quản gia làm việc không tệ, sơn trang được sửa sang lại ngay ngắn rõ ràng. Chi Lan không muốn hỏi thăm, cũng không có ngạc nhiên vì sao phải thuê những hạ nhân này, bởi vì trong lòng nàng biết rất rõ sơn trang vì sao phải sửa sang lại.
Hạc Nhi một mình ở tại Phong Phi Viện, bên cạnh có hai nha đầu chiếu cố, chỉ có những lúc ăn cơm và lúc nghỉ ngơi, nàng mới có thể nhìn thấy Hạc Nhi. Triệu Hiền Văn nói mời tiên sinh đến dạy học cho Hạc Nhi, mẫu thân cứ suốt ngày đi theo bên cạnh, sẽ bất lợi đến việc trưởng thành của đứa trẻ.
Chi Lan không có phản bác, cũng không còn tranh chấp, chỉ cần Hạc Nhi sống bình an, nàng cái gì cũng có thể nhẫn. Huống chi, hắn bây giờ cũng không có tâm tư hại Hạc Nhi. Như vậy là tốt rồi. Nhìn dãy núi phía xa xa, sau đó lại nhìn trà bánh tinh sảo đặt ở trên bàn, thật ra thì... Cuộc sống như thế này cũng thật tốt, nếu như... Nàng không biết chân tướng sự thật
****************
Thứ 50 lễ: Xà Lang Quân (50 )
Chi Lan khóe miệng khẽ cười khổ một cái, chỗ nàng ở chính là Ngâm Hương viện, quả nhiên là mùi thơm tỏa bốn phía, xung quanh bốn phía đều là những loài hoa không biết tên khoe nhau đua sắc. Kỳ quái chính là, trong nội viện này, nhưng không có phát hiện ra bất kỳ một con ong mật nào, Chi Lan giễu cợt cười một tiếng, quả nhiên là yêu khí hơn người a!
Triệu Hiền Văn đã đi năm ngày rồi, nói là đi ra ngoài làm ăn, lúc gần đi, dặn đi dặn lại muốn nàng chiếu cố bản thân cho thật tốt. Mà nàng thì sao? Nàng nhớ được hình như là nàng cũng thể hiện vẻ mặt nhu thuận nghe lời, giờ nghĩ lại cũng cảm thấy sởn cả da gà.
Hắn không phải là tướng công của nàng, căn bản không phải, nàng nhưng lại muốn tìm mọi cách thân cận với hắn, muôn vàn ân ái. Trong lúc bất chợt cảm thấy vườn hoa trước mặt biến thành địa ngục sâu thăm thẳm, thân thể trong nháy mắt rùng mình một cái, nếu không phải bên tai vẫn truyền đến thanh ấm đấu võ mồm của hai tiểu nha đầu, Chi Lan thật sự đã cho rằng mình đã rơi xuống địa ngục sâu thăm thẳm không thấy đáy.
Quay đầu lại, nhìn thấy hai tiểu nha đầu tranh cãi đến mặt đỏ tới mang tai, sớm đã quên mất bên cạnh còn có chủ tử. Chi Lan cũng không trách các nàng không hiểu quy củ. Nếu không phải phát sinh chuyện này, xuất thân của nàng cùng hai người bọn họ cũng không khác nhau là mấy. Trước kia là do phụ thân thương nàng, cộng thêm phụ thân cũng có nghề dạy học để kiếm tiền nuôi gia đình, nên nàng cũng không cần phải tới nhà giàu để giúp việc.
Hai tiểu nha đầu này, tuy nói là tỳ nữ, nhưng thật ra thì nàng đã xem các nàng là hai muội muội của mình mà đối đãi. Không có vẻ gì là một chủ tử, hai nha đầu cũng nhìn ra được tấm lòng của nàng, thấy chủ tử ôn hòa, liền càng ngày càng tùy ý. Có lẽ từ lâu rồi, cũng là có chút lấn đến trên đầu nàng.
Chi Lan ho nhẹ một tiếng "Được rồi, được rồi, hai người các ngươi không nên tranh cãi với nhau nữa."
Hai tiểu nha đầu rốt cục dừng miệng, đi tới trước bàn, cầm lấy chén trà liền uống một hớp "Wow, cổ họng của ta cũng đã khát khô."
"Này, đó là chén trà của phu nhân." Hạ Vũ khuôn mặt hơi đen hét lên.
Chi Lan thở dài một hơi "Uống thì cũng đã uống rồi, Hạ Vũ giọng của ngươi cũng đã khản rồi! Uống một ngụm trà đi." Nhìn sắc trời một chút, nói "Thu Thiền, ngươi đi Phong Phi viện xem Hạc Nhi đã học bài xong chưa? Sau đó đi nói cho phòng bếp, hôm nay cơm tối sẽ dùng ở Ngâm Hương viện. Thuận tiện cũng mời luôn tiên sinh đến đây...Thôi không cần nữa, để ta tự mình đi mời có lẽ tốt hơn. Ngươi đi phòng bếp nói một tiếng là được."
"Dạ phu nhân." Thu Thiền đáp một tiếng, sau đó giống như một cơn gió nhỏ chạy đi ra ngoài.

"Hạ Vũ, đi, chúng ta đi đến Phong Phi viện xem một chút."
Ăn cơm tối xong, đến giờ ngủ, Hạc Nhi nhưng lại cứ rúc vào trong lòng Chi Lan không chịu đi. "Mẹ, con muốn ngủ với mẹ có được hay không? Hạc Nhi không muốn ở một mình. "
" Cha của con đã nói với con những gì?" Chi Lan cười nói.
***********
Thứ 51 lễ: Xà Lang Quân (51)
Hạc Nhi đầu nhỏ ngẩng lên, bướng bỉnh nói: "Nhưng là phụ thân không có ở đây a! Mẹ, ôm Hạc Nhi ngủ có được hay không? Đã rất lâu rồi Hạc Nhi không được ở cùng với mẹ. Khi có mẹ ở bên cạnh, những lúc con gặp ác mộng cũng không còn thấy sợ nữa."
"Việc này..." Chi Lan nhìn khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu của con trai, đang muốn gật đầu, Ngô quản gia đang đứng chờ ở một bên đột nhiên lên tiếng.
"Phu nhân, công tử trước khi đi có công đạo lại phải để cho tiểu thiếu gia ở Phong Phi viện, xin phu nhân đừng làm khó cho lão nô."
Chi Lan cúi đầu hít sâu một hơi, sau đó từ từ ngẩng lên cười nói với Hạc Nhi "Hạc Nhi, nghe lời mẹ, cùng Ngô quản gia trở về đi ngủ đi."
"Mẹ..."
"Ngoan." Chi Lan khẽ mỉm cười, lưu luyến nhìn Hạc Nhi được Ngô quản gia nắm tay dắt ra khỏi Ngâm Hương viện.
Chờ Ngô Thông đi xa, Thu Thiền mới dám nói chuyện, thay phu nhân tức giận bất bình, trên thực tế mấy nha đầu này đều có chút ít e ngại Ngô Thông, khi có Ngô Thông ở đây đều tỏ ra có quy củ
"Phu nhân, Ngô quản gia cũng thật không có nể mặt người, hắn chẳng lẽ đã quên cái nhà này còn có phu nhân, tất cả mọi việc hắn đều ra mặt định đoạt. Hừ! Một chút quy củ cũng không có."
Chi Lan mặt trầm xuống "Không được đoán mò." Thấy cái miệng nhỏ nhắn của Thu Thiền chu lên, biết nàng giận dỗi không hài lòng, nghĩ bị tổn thương bởi nàng đã bất công, thích thú cười nói "Hắn chẳng qua cũng chỉ là nghe theo sự phân phó của công tử mà thôi, cũng là vì muốn tốt cho Hạc Nhi. Mẹ nuông chiều thì con sẽ sinh hư, một đứa nhỏ dù sao cũng không nên nuông chiều quá... Nói đi thì cũng phải nói lại, Thu Thiền, ngươi nếu cũng biết quy củ như lời ngươi vừa nói, thì ngươi cũng đã không cưỡi lên trên đầu ta rồi."
Thu Thiền le lưỡi, cười ha hả một tiếng "Nếu vậy từ bây giờ, Thu Thiền có làm sai chuyện gì thì phu nhân cứ việc mắng nô tỳ ngay nha. Về sau Thu Thiền sẽ thay đổi là được rồi chứ gì."
Chi Lan cười cười, "Được rồi, dọn dẹp một chút, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi."
Đợi sau khi Thu Thiền cùng Hạ Vũ rời khỏi phòng, Chi Lan mới hơi lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, nhẹ xoa xoa giữa trán, ngồi vào trước bàn trang điểm, dưới ánh nến mờ mờ, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua chiếc gương, vẻ mặt ngẩn ra, mình thật là đã già rồi! Lại không thấy tư thái đẹp đẽ, cũng không có dung nhan tuyệt thế, hắn thế nhưng lại hết mực cưng chiều nàng, sợ rằng chỉ là vì mục đích kia mà thôi. Đợi sau khi chuyện này kết thúc, sợ rằng kết quả của mình rất thê thảm! Lúc đó mình cũng không còn gì để cho hắn lợi dụng, vậy Hạc Nhi phải làm sao bây giờ? Không còn giá trị lợi dụng, hậu quả chắc chắn sẽ chỉ có một. Nghĩ đến đây, tim của Chi Lan bỗng đập nhanh. Làm sao, làm mới có thể làm cho Hạc Nhi tránh được kiếp này đây?
Chi Lan ở trước gương ngẩn ngơ ngồi hồi lâu, bỗng dưng, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong, nhìn vào trong gương, khóe mắt có đường chân chim mờ nhạt
******************
Thứ 52 lễ: Xà Lang Quân (52)
"Đang nhìn cái gì vậy?" trong phòng đang yên tĩnh, đột nhiên có thanh âm của nam tử vang lên.
Chi Lan thần sắc cả kinh, nhưng cũng không có quay đầu lại, trong gương đồng trước mắt xuất hiện thêm một hình ảnh nam nhân, chính là Triệu Hiền Văn đã rời đi năm ngày. Hắn cúi người xuống, gác cằm lên trên vai Chi Lan, hai khuôn mặt nhìn như tương thân tương ái xuất hiện ở trong gương đồng.
"Trở về lúc nào? Cũng không nghe thấy động tĩnh, làm ta sợ chết khiếp." Chi Lan cười, nhấc tay lên bắt được bàn tay to đang khoác lên trên vai nàng.
Triệu Hiền Văn nói: "Vừa mới về tới đã nhìn thấy nàng đang nhìn gương đồng ngẩn ngơ, đang suy nghĩ gì vậy?"
Chi Lan quay người lại, khẽ mỉm cười, "Không có gì, chẳng qua là trong lúc bất chợt phát giác mình đã già rồi mà thôi."
Triệu Hiền Văn thuận thế đem nàng ôm vào trong ngực "Ai nói, Chi Lan của ta không bao giờ già đi!"
Chi Lan cười khanh khách "Khóe mắt đều đã có đường chân chim, cũng chỉ có chàng mới không nhìn thấy."
Triệu Hiền Văn đem Chi Lan chặn ngang ôm lấy, ném lên trên giường, thân thể nhưng ngay sau đó đè ép ở phía trên, cúi người sờ nhẹ má phấn hồng của nàng, trêu chọc: "Tuy mới rời đi có năm ngày, nhưng cảm giác giống như đã chia xa ngàn năm rồi."
Chi Lan mặt đỏ ửng "Nói lung tung." Quay đầu né tránh nụ hôn của hắn, nhưng trốn không thoát khỏi bàn tay to của hắn, y phục trên người rối rít bay xuống dưới giường.
"Chàng... Ừm..."
"Ừm... Chi Lan, nàng có muốn mãi mãi trẻ đẹp không? Phu quân liền để cho nàng trường sinh bất lão...
************
"Công tử, Hắc Nham đã trở lại."
Triệu Hiền Văn đang ở trong thư phòng đọc sách, liền ngẩng đầu lên, cười nói: "Vào đi."
Hắc Nham đẩy cửa đi vào bên trong phòng, trên gương mặt đang cười hì hì vẫn mang theo vẻ phong trần "Công tử, ta đã lấy được đan dược." Vừa nói, vừa lấy ra từ trong ngực áo một chiếc bình ngọc đưa cho Triệu Hiền Văn. Triệu Hiền Văn cười nhạt "Quá trình có thuận lợi không?"
"Ha hả, không xảy ra chuyện gì lớn, chẳng qua là..."
Triệu Hiền Văn lông mày nhíu lại "Chỉ là cái gì?"
Hắc Nham có chút lúng túng chà xát hai tay "Chẳng qua là bạch y bị thương, chính là tiểu yêu ta mới thu nhận, vì cứu ta, bị đả thương, cho nên công tử có thể ban cho hai ta viên Kim Hương hoàn được không, nếu cứ để như vậy, nàng sẽ hồn bay phách tán, rất là đáng tiếc."
Triệu Hiền Văn trong mắt hàm chứa ý thâm sâu khó dò, nhìn Hắc Nham có chút luống cuống đang đứng tại nguyên chỗ, Hắc Nham bị nhìn, mặt đỏ tới mang tai "Công tử, người... Nhìn cái gì?"
Triệu Hiền Văn khẽ cười cười "Nếu như là trước kia, ta nhất định sẽ không cho ngươi Kim Hương hoàn, ngược lại sẽ khuyên ngươi giết nàng để hòng trừ hậu họa. Nhưng kể từ khi gặp được Chi Lan..."
**************
Thứ 53 lễ: Xà Lang Quân (53 )

Hắn bỗng nhiên dừng lại không nói nữa, mà Hắc Nham cũng không phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Triệu Hiền Văn, chỉ vội vã hỏi tới: "Ý công tử là nói sẽ đem Kim Hương hoàn cho ta."
"Cầm lấy đi." Triệu Hiền Văn đem Kim Hương hoàn ban cho Hắc Nham, nhìn Hắc Nham vội vã rời đi, cũng đứng lên, trầm tư một chút, cầm lấy bình ngọc trên bàn, xoay người ra khỏi thư phòng.
"Chi Lan đã trở lại chưa?" Triệu Hiền Văn đứng ở tiền thính, hỏi thăm Ngô Thông. Sáng sớm, Chi Lan liền dẫn Hạc Nhi cùng hai nha đầu và một tên hạ nhân đánh xe ngựa đi ra chợ. Vốn hắn cũng định đi cùng, nhưng do mấy ngày trước trong cơ thể thu vào mấy yêu đan, không những không thể giao hòa, mà ngược lại cắn trả lên thân thể của hắn, không thể làm gì khác hơn là phải ở trong sơn trang tĩnh tâm tu luyện.
Vì hắn nghĩ ở trăm dặm xung quanh sơn trang này, đều là thuộc sự quản lý của hắn, bọn tiểu yêu sơn dã cũng sẽ không dám đối với Chi Lan làm ra cái gì, đi chợ chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, nên liền để cho bọn họ tự đi.
"Bẩm công tử, vừa mới qua buổi trưa, dựa theo thời gian mà suy tính, ta nghĩ phu nhân chắc mới vừa cơm nước xong xuôi, đang chuẩn bị trở về."
"Ừm." Hiền Văn gật đầu một cái, vung tay lên "Ngươi đi xuống trước đi."
Triệu Hiền Văn ngồi ở đại sảnh, thở dài, rõ ràng mình cũng suy tính như vậy, lại cứ muốn người khác nói một lần mới có thể yên tâm. Aiz...
Giờ Mùi (*) vừa trôi qua, Triệu Hiền Văn liền đứng ngồi không yên "Ngô Thông, ngươi đi ra ngoài xem xét một chút, sợ trên đường trở về Long Sơn trang, ở chỗ đường xá vắng vẻ lại đột nhiên xông ra vài tên dã thú hù dọa phu nhân."
(*giờ mùi : 13-15h)
"Dạ." Ngô Thông hóa thành một cơn gió nhẹ không thấy bóng dáng.
"Công tử." Hắc Nham không biết từ nơi nào chui ra, đột nhiên mở miệng nói chuyện "Công tử, Hắc Nham có vài chuyện không rõ, không biết có nên hỏi hay không a?"
Triệu Hiền Văn quay người lại, bỗng dưng cười một tiếng "Hắc Nham, mấy ngày nay cách nói chuyện của ngươi cũng thay đổi không ít a!"
"Công tử, Hắc Nham chẳng qua là... Chẳng qua là tò mò mà thôi."
Triệu Hiền Văn mâu quang thâm thúy lóe lóe "Nói đi, ngươi muốn hỏi điều gì?"
" Sau khi thiên kiếp kia qua, Chi Lan cùng..."
"Gọi phu nhân."
"Là Hắc Nham lỡ miệng... Phu nhân cùng Hạc Nhi muốn xử trí như thế nào a?"
"Tự nhiên là..." Thanh âm bỗng dưng dừng lại, xóa đi trí nhớ của bọn họ, để bọn họ trở về bên cạnh Triệu Hiền Văn chân chính. Đây là ý nghĩ ban đầu của hắn, chẳng qua là bây giờ..."Vì sao ngươi lại hỏi vậy?" Hắn hỏi ngược lại.
"Công tử, Hạc Nhi kia chính là Tiên Hạc chuyển thế, là thượng phẩm tu luyện ta khó tìm thấy được, không hiểu được sau khi thiên kiếp qua đi, công tử có thể đem Hạc Nhi ban cho Hắc Nham được không?"
Triệu Hiền Văn mắt híp lại, quát lên: "Hồ nháo."
*************
Thứ 54 lễ: Xà Lang Quân (54)
Hắc Nham bị làm cho sợ đến mức quỳ phịch xuống mặt đất "Công tử..."
Triệu Hiền Văn vung tay áo, trầm giọng nói: "Chuyện này đừng vội nhắc lại, nếu Hạc Nhi xảy ra chuyện gì, ta cứ lấy ngươi mà hỏi tội." Nói xong, sải bước rời đi, lưu lại Hắc Nham cô độc một mình quỳ ở trên mặt đất ngẩn người.
Thật lâu, Hắc Nham mới dám bò dậy, phun ra một câu "Công tử thật là thay đổi a!" Vừa nói vừa lấy một vật ở trong ngực ra, ném xuống đất, tức khắc trước mắt xuất hiện một nữ tử mặc bạch y xinh đẹp tuyệt trần "Bạch y, lần này đánh cuộc coi như ngươi thắng. Không đúng, coi như ngươi thắng một nửa. Công tử mặc dù thái độ khác thường, nhưng cũng không có nghĩa là công tử đã nảy sinh tình cảm với người phàm kia. Cho nên tiền đánh cuộc ta vẫn không thể cho ngươi..."
************
"Phu nhân, người cuối cùng đã trở lại." Chi Lan mới vừa bước vào Ngâm Hương viện, Thu Thiền liền một đường chạy chậm lao đến.
"Có chuyện gì sao?" Chi Lan vẻ mặt ngẩn ra.
"Là công tử a! Mặt của công tử âm trầm đến mức dọa người, làm cho người ngày thường nhiều lời như nô tỳ cũng không dám mở miệng."
Chi Lan tâm cả kinh, trên mặt lại lộ ra nụ cười "Nhất định là do ngươi đã làm sai chuyện gì rồi."
Thu Thiền gấp đến độ thẳng lắc đầu "Phu nhân, Thu Thiền không dám a!"
Chi Lan lại hỏi: "Công tử đang làm gì? Còn ở trong phòng không?"
"Công tử mới vừa đi hậu viện, hậu viện chính là khu vực cấm địa trong sơn trang, Thu Thiền cũng không hiểu được là công tử đang làm cái gì?"
Chi Lan gật đầu một cái, hướng bên trong nhà đi tới, vừa đi vừa phân phó "Thu Thiền, ngươi đi mang một chút nước ấm vào phòng để cho ta rửa mặt... Hạ Vũ, mang đồ chúng ta mới mua về sửa sang lại một chút."
Chi Lan ở sau tấm bình phong thay y phục, vừa mới chuyển đi ra ngoài liền nhìn thấy Triệu Hiền Văn ngồi ở đầu giường, đang nhìn nàng. Nhưng ngay sau đó cười đi tới nói "Thu Thiền nói chàng đi hậu viện, ta đang muốn để cho Ngô quản gia đi gọi chàng đến đây." Triệu Hiền Văn định ra quy củ, hậu viện chính là cấm địa của sơn trang, trừ Ngô Thông cùng Hắc Nham ra, những hạ nhân khác không được phép tới gần.
"Ngô quản gia đã cho ta biết." Triệu Hiền Văn cười nói.
Chi Lan thấy Triệu Hiền Văn bình tĩnh cười, thần sắc bình thường, tâm mới hơi hạ xuống.
"Tại sao lại về muộn vậy? Sắp đến giờ mậu (*) rồi." Triệu Hiền Văn nhàn nhạt hỏi một câu.
(*giờ dậu: 17-19h)
Chi Lan cười nói: "Trên đường có xảy ra một chút chuyện, gặp được Du Phương hòa thượng, nhìn thấy Hạc Nhi nói nó có cái gì mà tuệ căn, muốn thu Hạc Nhi làm đồ đệ."
"Ừm." Triệu Hiền Văn chân mày chau lên "Nàng đáp ứng?"
"Làm sao có thể? Ta chỉ có một mình Hạc Nhi là con trai, làm sao có thể bỏ nó được, bất quá sư phụ kia cứ khăng khăng nói rằng, Hạc Nhi chỉ cần tu luyện thêm một chút sẽ có bản lãnh thông linh, ta vốn là không tin trên đời này có yêu quái, nhưng là chàng... Aiz, tự mình có kinh nghiệm, ta không tin cũng không được, cho nên thật là có chút ít động tâm." Chi Lan vẻ mặt khó xử, khẽ thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui