Sương sớm tan dần, trên bầu trời dần dần hiện lên một màu xám nhạt, hơi có chút lạnh, bốn phía tuy là bãi tha ma, nhưng bởi vì bầu trời đã chuyển sang ban ngày, cho nên mê chướng cùng quỷ dị của ban đêm cũng bị xóa tan. Hạc Nhi đã mặc quần áo vào, trên người còn ủ thêm một tầng chăn lông, ngủ an lành ở trong lòng Chi Lan.
Chi Lan nhìn Triệu Hiền Văn ngồi đối diện không xa, thiếu niên bên cạnh hắn đã hóa thân thành một con hắc mã đứng ở bên cạnh buồng xe.
“Chi Lan, hãy tha thứ cho ta vì ta đã giấu diếm nàng mọi chuyện, ta chỉ là không muốn làm cho nàng lo lắng mà thôi, Linh Vương có ân cứu mạng đối với ta, ngày đó nếu không phải là hắn đưa tay ra cứu ta, chỉ sợ rằng hài cốt của ta đã sớm chôn thân ở nơi chiến trường, lần này kiếp nạn của Linh Vương buông xuống, ta làm sao có thể không giúp hắn được…” Nói hồi lâu, vẫn thấy Chi Lan mặt không chút thay đổi, chỉ có lúc cúi người nhìn Hạc Nhi đang ngủ say, trên mặt mới hơi lộ ra một tia ôn nhu “Nàng… Hay là không chịu tha thứ cho ta?”
Chi Lan từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn, khẽ lắc đầu, trầm tư hồi lâu, mới nói: “Hiền Văn, ta chỉ là bị chút kinh sợ, cũng không phải là không có tha thứ cho chàng, huống chi đêm qua nếu không phải yêu… Người nọ hiện thân cứu giúp, ta chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại Hạc Nhi, đã làm người có ơn thì phải báo, hắn vừa có kiếp nạn, chúng ta giúp đỡ cũng là lẽ phải, chẳng qua là khi biết được hắn ở bên trong cơ thể của chàng, tạm thời vẫn chưa có cách nào thích ứng kịp mà thôi.”
Triệu Hiền Văn vui mừng, đứng lên, “Chi Lan, nàng quả nhiên là người hiểu rõ đạo lý… Sắc trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta cũng nên lên đường thôi, có một số việc chúng ta có thể ở trên đường vừa đi vừa nói chuyện.” Nhìn một chút bốn phía “Nơi đây mặc dù đã không có nguy hiểm, nhưng cũng không tiện ở lâu…” Vừa nói liền muốn tiến lên đỡ Chi Lan dậy, lại bị nàng né tránh.
Chi Lan ôm Hạc Nhi đi về phía xe ngựa, gặp phải tuấn mã màu đen trước xe, cước bộ đột nhiên dừng lại, tự nhiên là nàng hiểu được hắc mã lần này là thiếu niên tuấn tú vừa rồi biến hóa thành, môi mấp máy, lui về phía sau nửa bước, vòng qua nó, đi tới buồng xe. Đem Hạc Nhi đặt vào bên trong xe ngựa.
Triệu Hiền Văn đi tới, đỡ lấy eo của nàng, Chi Lan dưới thân thể ý thức được cần phải trốn tránh, nhưng nhìn thấy ánh mắt cô đơn của Triệu Hiền Văn, tâm tức khắc mềm nhũn, thân thể mặc dù cứng ngắc, nhưng chịu đựng không có hất tay hắn đang đặt ở bên hông nàng ra, ngược lại thuận thế ngồi lên xe ngựa, Triệu Hiền Văn cũng theo sau đi vào ngồi ở bên trong xe ngựa
Chi Lan vừa nhìn đã biết nội tình, Triệu Hiền Văn liền không cần giả bộ đánh xe nữa, “Thiếu niên” tự nhiên biết kéo bọn họ đi đúng hướng theo lộ trình đã đặt ra.
“Chi Lan, để ta ôm Hạc Nhi cho, nàng ôm nó lâu như vậy chắc cánh tay đã tê rần.” Vừa nói vừa vươn tay ra.
Chi Lan lắc đầu “Ta không sao.” Đem Hạc Nhi vững vàng che ở trong ngực.
**********
Thứ 36 lễ: Xà Lang Quân (36)
Nhìn hai tay vươn ra ở giữa không trung, Triệu Hiền Văn khẽ thở dài một cái, thu hồi hai tay lại, nói: “Chi Lan, ta là cha của Hạc Nhi, sẽ không hại nó, bộ dáng này của nàng…”
“Ta…” Thấy ánh mắt bị thương của Hiền Văn, Chi Lan do dự một hồi lâu, cuối cùng chẳng qua cũng chỉ thấp giọng nói “Thật xin lỗi…”
Xe ngựa ở trên đường nhỏ đi rất ổn trọng, Triệu Hiền Văn không có tiếp tục mở miệng nữa, than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, ngả người vào vách xe.
Hồi lâu, Chi Lan đột nhiên nhẹ giọng mở miệng nói, giọng nói có hơi một chút do dự “Chàng… Tính tình của chàng thay đổi rất nhiều, là bởi vì… nguyên nhân là do hắn ở bên trong cơ thể của chàng sao?”
Triệu Hiền Văn bỗng dưng mở mắt “Chi Lan, trong ba năm qua, ta đã trải qua rất nhiều chuyện sinh tử, nếu nói là tính tình một chút không thay đổi, thì chỉ có thể là tượng gỗ…” Vẻ mặt cô đơn thở dài một hơi “Aiz! Nguyên là không muốn làm cho nàng biết được, chính là sợ nàng đối với ta trong lòng sinh ra ngăn cách, nhưng hôm nay…”
“Hiền Văn, chàng đừng…” Chi Lan đặt tay lên trên đùi của Triệu Hiền Văn
Triệu Hiền Văn trong lúc kinh ngạc, nhanh chóng nắm chặt lấy bàn tay của Chi Lan, mặt lộ vẻ kích động, Chi Lan trong lòng cũng là kinh ngạc, muốn rụt tay về, nhưng lại đã bị Triệu Hiền Văn vững vàng nắm chặt lấy bàn tay nàng không chịu buông.
Xe ngựa đi đến giờ thân * thì dừng lại trước cửa một quán trọ lớn nhất ở trấn trên, để cho bọn họ nghỉ ngơi. Chi Lan dắt Hạc Nhi đã tỉnh ngủ xuống xe ngựa, Triệu Hiền Văn đi ở phía trước, Chi Lan không biết là do vô tình hay cố ý cự tuyệt hắn đụng chạm.
(*giờ thân : 15-17h)
Tiểu nhị khuôn mặt tươi cười tiến lên đón, Triệu Hiền Văn muốn một gian phòng hảo hạng, sau khi ba người theo tiểu nhị vào phòng, Triệu Hiền Văn thấy Chi Lan vẫn như có như không cùng hắn giữ vững một đoạn khoảng cách, hiển nhiên trên xe ngựa nói chuyện vẫn không thấy hiệu quả, khe khẽ thở dài, nói với tiểu nhị đang xoay người muốn đi ra ngoài: “Ở bên cạnh còn có phòng trống nào không?”
“Hồi công tử, phòng bên trái còn trống.”
Triệu Hiền Văn gật đầu một cái “Vậy thì ta thuê luôn phòng bên trái!”
Sau khi tiểu nhị đáp ứng xoay người đi ra ngoài, Triệu Hiền Văn ngồi đối diện với Chi Lan ở trước bàn, nói: “Buổi tối nàng cùng Hạc Nhi ngủ ở trong phòng này, ta nghỉ ở phòng ngay bên cạnh.”
Hạc Nhi cũng không phát hiện vợ chồng phân chia phòng ngủ là có cái gì không đúng, chẳng qua chỉ là hưng phấn mà ồn ào “Cha, con muốn đi mua tượng đất, mới vừa rồi con ngồi ở trong xe ngựa thấy được, tượng đất rất đẹp a~, cha…..Người có đồng ý không?” Thấy phụ thân mặt không có chút biểu tình gì, Hạc Nhi nhạy cảm, câu nói sau cùng có chút chần chừ mang theo ý hỏi, sau đó quay đầu, dường như muốn tìm được sự ủng hộ của Chi Lan.
Chi Lan khẽ mỉm cười “Được, mẹ đi cùng con’’
************
Thứ 37 lễ: Xà Lang Quân (37)
“Chi Lan, nàng cũng đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi, để ta mang Hạc Nhi đi là được rồi.”
“Ta không mệt.” Chi Lan lập tức nói, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Hạc Nhi ”Đi, mẹ đi mua cho con tượng đất.”
Đi tới bên cạnh Triệu Hiền Văn, hắn đột nhiên nhỏ giọng ở nàng bên tai nói một câu “Nàng vẫn là không tin ta?”
Chi Lan thân hình chấn động, tiếp theo khẽ cắn đôi môi, đi lướt qua người Triệu Hiền Văn.
Đúng vậy, nàng dĩ nhiên là không tin, bắt đầu từ bây giờ, nàng một khắc cũng không muốn cùng Hạc Nhi tách ra, cũng không biết nên như thế nào đối mặt với Triệu Hiền Văn vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Chi Lan cùng Hạc Nhi ở trấn trên đi dạo gần một canh giờ, Triệu Hiền Văn cũng là đi theo bên cạnh hai mẹ con họ. Hạc Nhi chơi rất vui vẻ, trong miệng ăn bánh hoa quế, xâu mứt hoa quả, trong tay vuốt vuốt tượng đất nho nhỏ đầy màu sắc nhìn rất đẹp mắt, Chi Lan mặc dù đối với Hạc Nhi cười nói, nhưng vẫn không che dấu được sự buồn bã cùng mệt mỏi lộ ra ở giữa hai đường chân lông mày.
“Hạc Nhi, cũng sắp tối rồi, chúng ta cần phải trở về.” Triệu Hiền Văn nói.
“Dạ.” Mặc dù vẫn còn muốn chơi tiếp, nhưng Hạc Nhi vẫn là hiểu chuyện gật đầu một cái, thân thiết kéo tay Chi Lan, thanh âm làm nũng ngây thơ nói “Mẹ, mẹ nhất định là đã mệt mỏi rồi, chờ Hạc Nhi lớn lên, sẽ cõng mẹ.”
Chi Lan trong lòng cảm thấy được an ủi, cười một tiếng “Nếu vậy thì Hạc Nhi phải nhanh chóng lớn lên một chút!”
“Dạ!” Hạc Nhi gật đầu thật mạnh.
Nhìn nụ cười nhây thơ của con yêu, Chi Lan nhớ tới hôm qua suýt chút nữa sẽ phải mất đi nó, vành mắt ửng đỏ, Hạc Nhi, con phải lớn lên, con phải nhanh mau lớn lên.
“Ai da!” Chi Lan đột nhiên bị một người đang chạy trốn đụng phải, thân hình lảo đảo một chút, suýt nữa ngã nhào. May nhờ có Triệu Hiền Văn bên cạnh đỡ kịp nàng.
“Chi Lan, không sao chứ?” Triệu Hiền Văn nhìn thoáng qua bóng lưng người đang chạy trốn, quay đầu mặt lộ vẻ lo lắng hỏi.
“Không sao…” Chi Lan khẽ lắc đầu, mới vừa đẩy Triệu Hiền Văn ra, đầu lại cảm thấy một trận choáng váng, thân hình lung lay hai cái, lại được Triệu Hiền Văn đỡ lấy.
Nàng đêm qua gặp phải sự kinh sợ lớn như vậy, sau lại thấy Hạc Nhi bình an vô sự, tinh thần cũng vẫn không buông lỏng được một chút nào, thêm thân thể vốn chưa được tốt lắm, người nọ trong lúc vô tình va chạm, Chi Lan chỉ cảm thấy một trận cháng váng, tứ chi không còn chút sức lực nào, cũng vô lực không cất bước được nữa, thân thể mềm nhũn dường như dựa hẳn cả lên trên người Triệu Hiền Văn.
Triệu Hiền Văn chặn ngang đem Chi Lan ôm lấy.
“Hạc Nhi đâu?” Chi Lan suy yếu hô.
“Mẹ, con ở bên cạnh mẹ.”
Nghe được Hạc Nhi trả lời, Chi Lan mới cảm thấy yên tâm, để cho Hiền Văn ôm lấy mình trở về quán trọ.
Trở lại quán trọ, Triệu Hiền Văn nhờ tiểu nhị đi mời lang trung đến, lang trung sau khi xem bệnh xong, chỉ nói là do tinh thần hao tổn, lo lắng quá độ, thêm vào nữa là gặp phải chuyện gì đó quá mức kinh sợ, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là ổn, sau đó kê mấy thang thuốc an thần.
*****************
Thứ 38 lễ: Xà Lang Quân (38)
Chi Lan cơm tối chỉ miễn cưỡng ăn được vài thìa cháo, Hạc Nhi thấy mẫu thân vừa bị bệnh, cơm tối cũng ăn được cực ít “Mẹ, cũng là Hạc Nhi không tốt, Hạc Nhi không nên đi ra ngoài chơi. Hạc Nhi không cần tượng đất nữa.” Vừa nói vừa cầm lấy tượng đất mới mua ở trên bàn muốn ném xuống đất.
“Hạc Nhi, đừng ném, mẹ thích.” Chi Lan thân thể suy yếu, vẫn phải cố sức làm như vẫn khỏe mạnh “Tượng đất giữ lại, mẹ rất thích nó! Mẹ chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi, không có chuyện gì đâu, Hạc Nhi, con ăn nhiều một chút, không phải là con muốn mau lớn nhanh một chút hay sao?”
“Hạc Nhi, nghe theo lời mẹ con nói, ăn nhiều thêm một chút đi.” Triệu Hiền Văn gắp thức ăn ở trong mâm, đặt vào trong bát của Hạc Nhi, sau đó đứng dậy nói “Ta đi xem thuốc của nàng đã được sắc xong chưa’’
Đợi Triệu Hiền Văn sau khi rời khỏi đây, Chi Lan đem Hạc Nhi gọi tới ngồi bên cạnh mình “Hạc Nhi, con có sợ đau hay không?”
“Mẹ, Hạc Nhi là nam tử hán, Hạc Nhi không sợ đau.”
Chi Lan khẽ mỉm cười, nhìn cửa phòng một chút, cuối cùng cắn răng một cái, nói: “Hạc Nhi, mẹ muốn làm một chuyện, nhưng không muốn để cho cha con biết…”
Sau khi Chi Lan uống xong chén thuốc, liền cùng Hạc Nhi đi ngủ. Lúc nửa đêm, Chi Lan đột nhiên một thân mồ hôi lạnh từ trong giấc mộng tỉnh dậy, bất luận làm như thế nào cũng không thể nhớ lại cảnh trong mơ, tuy là đêm khuya, nhưng bởi vì bên ngoài có trăng tròn, cho nên bên trong phòng vẫn sáng rõ.
Chi Lan hít nhẹ một hơi, xem xét một chút Hạc Nhi đang ngủ bên cạnh, đứng dậy bước xuống giường, choàng thêm bên ngoài một chiếc áo đơn, đẩy cửa phòng ra, hơi lạnh gió đêm, làm cho tâm tình bị đè nén ở trong lòng nàng, trong nháy mắt giảm bớt đi rất nhiều, phòng bên cạnh chính là phòng của Triệu Hiền Văn, đèn vẫn sáng như cũ, Chi Lan trầm tư một hồi lâu, hít một hơi dài, đi tới.
Nhẹ gõ vào cánh cửa đang được đóng, cửa thế nhưng lại tự động mở ra “Hiền Văn.” Chi Lan cất bước đi vào bên trong phòng, cũng là ngẩn người ra, trong phòng không có ai!
**********
“Công tử…” bên trong chuồng ngựa phía sau quán trọ, có một thiếu niên đang quỳ gối dưới đất.
Triệu Hiền Văn vẻ mặt lãnh đạm “Đứng lên đi.”
“Công tử có phải hay không vẫn còn đang trách cứ Hắc Nham tự động hành sự, Hắc Nham biết sai rồi, xin công tử trách phạt.”
Triệu Hiền Văn hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta nếu trách ngươi, ngươi còn có thể đứng ở chỗ này sao? Làm việc luôn là lỗ mãng, lần trước ở quán trọ trong núi cũng vậy, gây ra chuyện dọa người, nếu không Chi Lan tuyệt sẽ không bị kinh sợ.”
“Là Hắc Nham tham ăn, uống quá hai chén, hắc hắc…” Hắc Nham vẻ mặt có chút lúng túng, cũng không thể hoàn toàn trách hắn a! Ai mượn những người giang hồ kia chém giết lẫn nhau, mùi tanh nồng đậm của máu tươi đối với kẻ khát máu như hắn mà nói, chính là mùi vị thượng đẳng nhất, cho nên mới…
**************
Thứ 39 lễ: Xà Lang Quân (39)
“Đừng tìm lý do, lần sau nếu tái phạm nữa, sẽ không dễ dãi như thế đâu.” Triệu Hiền Văn dạy dỗ, thấy Hắc Nham cúi đầu quỳ xuống đất, có chút không đành lòng, hắn tu luyện còn thấp, có một số việc đúng là khống chế không được, bất đắc dĩ thở dài một hơi “Tính ra, dù sao những kẻ kia cũng là người đáng chết, đứng lên đi, đứng lên trả lời.”
“Dạ, công tử.” thiếu niên tên là Hắc Nham tim đập mạnh liên hồi, vội đứng lên, nhìn lén sắc mặt của công tử, thấy công tử quả nhiên không có tức giận, lúc này mới nhẹ thở phào một hơi. Người buổi chiều tối đụng vào Chi Lan chính là do Hắc Nham dùng pháp thuật cố ý cho hắn đụng vào nàng, Hắc Nham bản ý là vì công tử, trên đường đi, Chi Lan vẫn đề phòng công tử, đem công tử coi như ôn dịch, giữ một khoảng cách nhất định. Hắc Nham nhìn đến mà nóng lòng, liền nghĩ ra chủ ý này, ai ngờ mục đích đạt được, công tử mặc dù thành công cùng Chi Lan có tiếp xúc, nhưng sau khi nhìn phản ứng của công tử cũng không giống như cao hứng. Hắc Nham mới biết mình thật giống như đã gây họa. Về phần việc ăn thịt những người kia, công tử nếu là trách tội cũng sẽ không chờ cho tới bây giờ.
Hắc Nham tuy là Hắc Mãng hóa thân mà thành, nhưng biến ảo thành hình người đã có trăm năm, trong trăm năm sống dưới hình dạng con người này, nhân tình thế sự, tất nhiên biết quá tường tận, cơ trí nhiều hơn so với lão nhân trăm tuổi. Huống chi hắn đi theo Triệu Hiền Văn đã hơn mấy trăm năm, tự nhiên cũng phát giác ra được Triệu Hiền Văn tâm tình khác thường.
Công tử đối với nữ tử người phàm kia, hình như là có gì đó rất khác lạ, nàng mới ốm đau một chút xíu, là đã có thể để cho chân mày của công tử nhíu chặt lại, khẩn trương vô cùng. Chẳng lẽ là bởi vì thiên kiếp lần này của công tử không phải chuyện đùa, cho nên lo lắng đến sự an nguy, sức khỏe của Chi Lan. Hay là công tử đối với nữ tử này đã nảy sinh tình cảm, nhưng là…Đem nỗi nghi hoặc này ném bay ra khỏi đầu, căn bản không thể nào a! Không phải là do công tử sẽ không đối với con người sinh ra cái gọi là tình cảm, mà là mấy trăm năm qua, mỹ nữ dạng gì mà công tử lại chưa từng thấy qua a! Như thế nào lại trong khoảng thời gian ngắn liền thích một thôn phụ hơi có vẻ thùy mị đâu! Cho nên, không thể nào, không thể nào.
“Công tử, chuyện của Hạc Nhi cứ như vậy chấm dứt sao? Dù sao…”
Lời nói của Hắc Nham bị Triệu Hiền Văn cắt ngang “Triệu Viêm Hạc tuy là Linh nhi chuyển thế, nhưng mắt tiên của hắn chưa được mở, cho dù có là thiên địch của chúng ta đi chăng nữa, cũng không có gì đáng ngại.”
“Nhưng là công tử, nếu như là ở khi bình thường, chúng ta tự nhiên sẽ không cần bận tâm đến, nhưng khi thiên kiếp của người buông xuống, ai cũng không thể nói được rằng Triệu Viêm Hạc kia có dính líu gì đến trường kiếp này hay không, mọi sự cẩn thận vẫn hơn a!” Hắc Nham gian nan khổ cực nói ra những lời trong lòng mình
Ngay từ lúc Triệu Hiền Văn bấm đốt ngón tay tính ra Chi Lan chính là người giúp hắn né qua được thiên kiếp này, liền đã biết đứa con mà Chi Lan sinh ra, chính là Linh Hạc (*) bên bờ sông Dao Trì của Vương mẫu nương nương chuyển thế. Chỉ vì kiếp trước, lúc chơi đùa kêu to, quấy nhiễu Vương Mẫu nương nương nghỉ ngơi, bị giáng chức đẩy xuống nhân gian. Hạc cùng xà vốn là thiên địch. Triệu Hiền Văn vì mình bấm đốt ngón tay mấy lần, cũng không phát hiện Hạc Nhi sẽ có hại gì đối với mình, vì vậy cũng không để ở trong lòng.
(*linh hạc: hạc tiên)
*************
Thứ 40 lễ: Xà Lang Quân (40)
Nhưng sau khi ở chung cùng Chi Lan, phát hiện Chi Lan yêu Hạc Nhi quá sâu đậm, có Hạc Nhi tồn tại, chỉ sợ đến lúc đó Chi Lan chưa chắc sẽ xả thân che cho hắn, thiên kiếp không phải là kiếp nạn tầm thường, đến lúc đó nhỡ đâu trong lòng nàng lại có một chút chần chừ, đều lo lắng tính mạng cho hai người, không biết phải lựa chọn ai
Khi bọn hắn phát giác trấn trên có cương thi tác quái hại người, liền muốn mượn tay cương thi trừ đi Linh Hạc, như vậy thân nhân bên cạnh Chi Lan cũng chỉ còn lại có một mình Triệu Hiền Văn, nàng tự nhiên sẽ đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên người hắn. Hắn nếu có cái gì nguy hiểm, nàng chẳng phải là xả thân tương hộ hay sao.
Chẳng qua là thiên ý, thế nhưng lại để cho Chi Lan phát hiện bộ dáng của hắn là do biến ảo mà thành, đến nay hắn cũng không thể biết rõ được Chi Lan trúng thần chú bảy đêm, tại sao lại có thể tự thức tỉnh được. Cũng chính bởi vì thế, nên kế hoạch này cũng bị làm cho thay đổi.
Triệu Hiền Văn trầm tư hồi lâu mới nói: “Hạc Nhi cho dù mở ra thiên nhãn, lấy đạo hạnh của hắn, cũng không phải là đối thủ của ta, chuyện của Hạc Nhi tạm thời để qua một bên đi.”
“Cho dù không đề cập đến chuyện của Hạc Nhi nữa, nhưng là công tử, nàng bây giờ đề phòng người quá sâu, cứ như thế cũng không phải là biện pháp tốt a! Trước mắt cần phải nghĩ ra kế sách, làm cho nàng không hoài nghi thân phận của người nữa.”
“Cứ tạm thời chờ đã, lấy suy nghĩ của nàng, cho dù tin chắc thân phận của ta, cũng sẽ mâu thuẫn khi đối mặt với ta, đây là suy nghĩ thường thấy của con người.”
“Công tử, nếu không hạ chú mất hồn cho nàng, người thấy sao, mê lòng của nàng, chúng ta chẳng phải cũng bớt lo đi một chút hay sao.”
Triệu Hiền Văn yên lặng trong chốc lát “Tạm thời đợi chút đi, nếu muốn mê tâm chí của nàng, ta ngay từ đầu đã làm rồi, sống ở bên cạnh người đầu gỗ cũng không có ý nghĩa gì, huống chi lòng của nàng nếu hoàn toàn bị đánh mất, lúc thiên kiếp buông xuống, sao có thể toàn tâm che chắn cho ta được đây.”
“Vâng.” Hắc Nham ủ rũ gật đầu “Công tử, nàng cũng biết thân phận của ta, sau này khi biến thành hình người, ta nên như thế nào cùng nàng đối mặt a?”
“Ngốc, tất nhiên là gọi là phu nhân.”
“Vâng.” Hắc Nham gật đầu
”Công tử, kia…” Hắc Nham lại đưa ra những vấn đề mới. Cho đến giờ sửu Triệu Hiền Văn mới trở về phòng nghỉ ngơi.
(*giờ sửu : 1- 3 giờ sáng)
“Chi Lan!” Triệu Hiền Văn trở lại gian phòng, nhìn thấy Chi Lan cúi đầu ngồi ở đầu giường, vẻ mặt ngơ ngác một chút.
Chi Lan ngẩng đầu liếc hắn một cái, trong ánh mắt hiện lên một vẻ bối rối, lập tức quay đầu tránh đi. Vẫn là cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Ta… Khụ!” Ho nhẹ một tiếng, ổn định lại một chút tâm tư, từ từ ngẩng đầu lên, tầm mắt nhưng vẫn cố không chạm vào ánh mắt của Triệu Hiền Văn “Ta ngủ không được, liền nghĩ tới tới thăm chàng một chút. Ta…” Chi Lan do dự chốc lát, vẫn không đem những lời sau nói ra khỏi miệng
**************
Thứ 41 lễ: Xà Lang Quân (41 )
Triệu Hiền Văn cười khẽ một tiếng, đi tới ngồi ở bên cạnh nàng, thấy Chi Lan cũng không bài xích tránh ra, trong mắt mừng rỡ chợt lóe lên. “Chi Lan…” Cầm lấy tay nàng “Làm sao lại lạnh như vậy a? Nhìn nàng xem, thân thể mới khá hơn một chút, buổi tối làm sao không mặc ấm thêm một chút !’’
Trong nháy mắt khi Triệu Hiền Văn chạm vào nàng, Chi Lan đầu tiên là run run một chút, thân thể cứng ngắc, bỗng dưng cắn răng một cái, đem thân thể dựa vào trên người hắn.
Triệu Hiền Văn vui mừng ôm lấy Chi Lan “Chi Lan, nàng…” Bỗng dưng cảm giác được thân thể trong ngực cứng ngắc, Triệu Hiền Văn trong mắt lóe ra một tia phức tạp, nhẹ nhàng thở dài, tiếp theo đưa tay chậm rãi vuốt ve sống lưng cứng ngắc của Chi Lan, thở dài nói: “Nếu sợ ta, cần gì phải miễn cưỡng?”
“Là… Là ta không đúng.” Chi Lan nhẹ nói “Chàng là tướng công của ta, ta… Ta không nên trốn tránh chàng. Chàng, chàng chớ để ở trong lòng, ta chỉ là một lúc không cách nào tiếp nhận được mọi chuyện mà thôi.”
“Cô ngốc, ta làm sao có thể trách nàng được? Nàng không có đem ta đối đãi như quái vật, cũng đã làm ta được yêu thương mà nơm nớp lo sợ.” Triệu Hiền Văn từ từ thả nàng ra.
Chi Lan nắm chặt lấy vạt áo, lẳng lặng ngồi ở mép giường.
Hắn thở dài, đứng lên, ở trong phòng từ từ bước đi thong thả hai bước, ánh mắt khôi phục lại như bình thường, nhìn về phía Chi Lan, một lúc lâu sau, mở miệng nói: “Ngày đó ở trên chiến trường, ta bị thương nặng, mê man ngất đi, khi tỉnh dậy, đưa mắt nhìn bốn phía, lại phát hiện trên chiến trường lớn như thế, chỉ có một mình ta may mắn còn sống sót, mà ta vì mất máu quá nhiều, căn bản không còn sức lực đi lại, chỉ có thể ngồi chờ chết mà thôi, trong lúc tuyệt vọng, hắn xuất hiện ở trước mặt ta, mới đầu ta còn tưởng rằng là hoa mắt, là ảo giác xuất hiện trước lúc chết !” Triệu Hiền Văn cười khẽ một tiếng, thấy Chi Lan vẫn cúi thấp đầu, liền ngồi trở lại bên cạnh nàng, nói tiếp “Hắn đã cứu mạng ta, sau đó hắn lại tiết lộ cho ta, hắn là Kim Mãng biến mà thành, ta mới đầu nghe, cảm thấy rất sợ hãi, nhưng nghĩ đến tính mạng của ta là do hắn cứu, sợ hãi liền ít đi vài phần, hắn vừa hướng ta nhắc tới, thiên kiếp của hắn buông xuống, cần ta hỗ trợ, mới có thể né qua. Đã làm người có ơn ắt phải báo, huống chi tính mạng của ta là do hắn đưa tay ra cứu giúp, hắn muốn ta hỗ trợ, ta làm sao có thể cự tuyệt được đây!” Triệu Hiền Văn thở dài một tiếng, nhìn nàng, thấy nàng không nói gì, cuối cùng nói “Cũng đã muộn rồi, để ta đưa nàng trở về phòng.”
Chi Lan bỗng dưng ngẩng đầu lên, giọng nói có chút khẩn trương “Ta… Ta có thể ở lại được không?”
Triệu Hiền Văn chau mày “Nàng…”
Chi Lan mặt liền biến sắc, chẳng lẽ bị hắn phát giác được, bỗng dưng cắn răng một cái, vành mắt ửng đỏ, nhìn thẳng Triệu Hiền Văn “Chàng, chàng… Nếu là chán ghét ta, ta…. ta trở về là được.” Nói xong, đứng dậy đi về hướng cửa. Đang kéo cửa, cổ tay bỗng dưng bị Triệu Hiền Văn túm lại, Chi Lan vẻ mặt ủy khuất ngẩng đầu nhìn hắn.
*********
Thứ 42 lễ: Xà Lang Quân (42)
Triệu Hiền Văn đưa mắt nhìn nàng hồi lâu, khẽ thở dài một tiếng, đem nàng kéo vào trong lòng, ánh nến bị thổi tắt. Chi Lan chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, đã bị chặn ngang ôm lấy, trong nháy mắt được đặt xuống giường, Chi Lan hai mắt nhắm nghiền, hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm nói với mình : Chi Lan, ngươi cần phải chịu đựng, vì Hạc Nhi, ngươi nhất định phải chịu đựng.
********
“Mẹ, mẹ nhìn này, đây là cái gì a?” Hạc Nhi ngồi ở trên xe ngựa, hưng phấn mà chỉ cảnh vật bên ngoài xe ngựa
Chi Lan khẽ mỉm cười “Là lúa nước a~.” đang cười thì thấy Triệu Hiền Văn vén rèm xe ngựa lên, đi vào bên trong ngồi, nói: “Còn hai canh giờ nữa là chúng ta đến nơi.”
“Cha, nơi nào?”
“Là Long Sơn trang, nhà của chúng ta.” Triệu Hiền Văn cười nói.
Chi Lan sắc mặt cứng đờ, tiện đà khẽ cười khẽ hỏi: “Hiền Văn, trong trang còn có ai ở a?”
Triệu Hiền Văn nói: “Chỉ có một vị Ngô quản gia lớn tuổi ở đấy trông nom sơn trang, cũng không phải là người ngoài.” Hắn suy nghĩ một chút, lại nói: “Nếu chúng ta đến đó ở, hẳn là phải nhờ Ngô quản gia thuê thêm hai nha hoàn, chiếu cố cho nàng và Hạc Nhi.”
Chi Lan chỉ là đem Hạc Nhi ôm vào trong lòng, cũng không phản bác. Từ sau cái ngày chuyện kia xảy ra, Chi Lan một khắc cũng rời Hạc Nhi, tùy thời cũng sẽ đem con yêu ôm vào trong lòng. Triệu Hiền Văn chỉ nghĩ là do nàng bị kinh sợ, đối với Hạc Nhi giữ quá chặt cũng không để ở trong lòng.
“Nha hoàn giúp việc!” Hạc Nhi cả kinh hét to một tiếng “Cha, vậy chúng ta chẳng phải cũng lợi hại giống như nhà của huyện gia hay sao, bên cạnh huyện gia phu nhân cũng có một vị tỷ tỷ xinh đẹp làm nha hoàn.”
Triệu Hiền Văn cười gật đầu “Đúng a~.”
“Nga, thật tốt!” Hạc Nhi hoan hô một tiếng “Cha, vậy thì đi thuê tỷ tỷ xinh đẹp bên cạnh huyện gia phu nhân có được hay không? Tỷ ấy rất đáng thương, con nhìn thấy huyện gia phu nhân đối với tỷ tỷ một chút cũng không tốt, còn mắng chửi tỷ tỷ, làm tỷ tỷ khóc, nói tỷ tỷ là hồ ly tinh, con thích vị tỷ tỷ kia, nàng là cháu gái của Lý nãi nãi, không phải là hồ ly tinh!”
Triệu Hiền Văn giơ tay lên nhẹ nhàng mà vuốt vuốt tóc Hạc Nhi, cười nói: “Con nếu thật thích vị tỷ tỷ kia, cha liền đem nàng mang đến bên cạnh con.”
Chi Lan đột nhiên đánh nhẹ một cái vào sau ót Hạc Nhi “Lộn xộn, tân huyện cách nơi này xa ngàn dặm, tỷ tỷ há lại nói đến liền tới.” Tiếp theo ngẩng đầu giận dữ, trừng mắt nhìn Triệu Hiền Văn đầy trách cứ “Còn nói ta nuông chiều Hạc Nhi, ta xem chàng là chỉ có hơn chứ không kém.”
Triệu Hiền Văn ha ha cười một tiếng, có chút hăng hái, khẽ vuốt một chút dưới cằm Chi Lan “Được, vậy thì nghe lời nàng.”
*************
Thứ 43 lễ: Xà Lang Quân (43)
Chi Lan lóe lên một cái, cũng không có né tránh, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt ý bảo —— Hạc Nhi ở đây.
Triệu Hiền Văn khẽ cười một tiếng, xoay người vén rèm ra ngoài xe ngựa, Chi Lan âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ, sau này chúng ta có thể ngày ngày được ăn thịt có phải hay không?” Hạc Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn khờ dại hỏi.
Chi Lan cười một chút “Mèo tham ăn, chỉ có biết có ăn thôi.”
Lúc Hạc Nhi cao hứng hoan hô, thì Chi Lan nhưng lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài xe ngựa. Giữa hai đầu chân lông mày mang theo một chút buồn nhẹ, Triệu Hiền Văn từng nói phải đi đến nhà bạn của hắn ở nhờ một thời gian ngắn, tối hôm qua mọi chuyện đều đã được hắn nói ra hết cũng không giấu diếm nàng điều gì. Long Sơn trang là nhà của Triệu Hiền Văn, cũng là… Bỗng dưng, một cỗ hận ý từ trong ngực dâng lên. Trong mắt bắn ra một cỗ hận ý mãnh liệt nhìn về phía bên ngoài rèm xe ngựa…
“Mẹ… Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Ách, không có chuyện gì.” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng của Hạc Nhi, Chi Lan mới ý thức tới sự thất thố của mình. Thầm mắng mình một tiếng ngu ngốc. Hạc Nhi nếu cũng có thể phát hiện, nó há lại sẽ nhìn không ra. Lộ ra khuôn mặt tươi cười “Hạc Nhi, ngồi yên đi, đừng nhảy loạn nữa sẽ nhanh mệt đó. Hai ngày này mẹ thân thể không tốt, cũng không đốc thúc con học được… Con đi lấy bao đồ màu xanh lại đây, ở đó có sách của con, đọc ẹ nghe một chút.”
“Dạ.”
Kế tiếp thời gian hơn một canh giờ ngồi nghe Hạc Nhi lanh lảnh đọc sách mà trôi qua
“… Bá Nha gảy đàn, Chung Tử Kỳ ở ngoài nghe trộm, khen rằng: ngun ngút như núi Thái Sơn, cuồn cuộn như dòng nước chảy….”
“Chi Lan, đã về đến nhà rồi.” Triệu Hiền Văn dừng xe, xuống xe ngựa, vén rèm xe lên.
Chi Lan vẻ mặt ngẩn ra “Nhanh như vậy!”
“Trong lòng luôn muốn mau mau về tới nhà, đương nhiên sẽ cố gắng đi nhanh hơn một chút…, Hạc Nhi, cha ôm con xuống xe.”
Hạc Nhi được Hiền Văn ôm xuống xe ngựa, Chi Lan cũng được Hiền Văn đỡ xuống xe. Bốn phía u tĩnh, chỉ có duy nhất một căn nhà, cũng không có một nhà nào khác, xe ngựa đang dừng ở trước cửa lớn, Chi Lan vừa ngẩng đầu, liền thấy được, trên bức hoành phi treo trước cửa là chữ Long Sơn trang như rồng bay phượng múa.
Hai bên tường rào đều dùng gỗ làm hàng rào, mang theo vẻ mộc mạc, trang trí nhã nhặn, khác xa so với tưởng tượng của Chi Lan. Trước cửa có một già một trẻ đang đứng, lão nhân kia chắc cũng chỉ trên năm mươi tuổi, thiếu niên kia Chi Lan cũng biết, theo bản năng quay đầu nhìn lại, quả nhiên, hắc mã kéo xe kia đã biến mất.
“Tiểu nhân Ngô Thông bái kiến công tử, phu nhân.” Lão nhân khom người làm một cái thi lễ.
Chi Lan có chút tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn Hiền Văn một cái, nàng từ nhỏ lớn lên ở trong thôn, tuy được phụ thân giáo dục chi lễ hiểu biết, cũng coi như là đối với việc thi lễ ra mắt đã nhìn quen một chút, nhưng lại là lần đầu tiên được nhìn thấy một lão nhân gia đầu tóc hoa râm thi lễ với mình, luống cuống cũng là chuyện bình thường.
*************
Thứ 44 lễ: Xà Lang Quân (44)
“Ngô quản gia, đừng đa lễ.” Triệu Hiền Văn cười nói, rồi hướng Chi Lan nói “Hắn chính là Ngô quản gia, sau này trong trang có chuyện gì, nàng cũng có thể hỏi hắn.”
Lúc này Hắc Nham đi tới “Công tử, mọi việc ở bên trong trang đã được thu xếp thỏa đáng rồi.” Tiếp theo thi lễ một cái đối với Chi Lan đang đứng ở bên cạnh Hiền Văn “Phu nhân.”
Chi Lan cũng không tránh né như dự liệu, chẳng qua cũng chỉ lựa chọn trầm mặc.
Triệu Hiền Văn nhỏ giọng ở bên tai Chi Lan nói: “Hắn là Hắc Nham, tạm thời là thư đồng của ta. Nàng không cần để ý đến thân phận của hắn, nàng cũng biết, chủ nhân của hắn trước mắt vẫn đang ở trong thân thể của ta, cho nên…”
Chi Lan nhẹ nhàng gật gật đầu “Ta hiểu.”
Vào trong sơn trang, Hạc Nhi nhìn chỗ nào cũng cảm thấy rất mới lạ, xem một chút cái này, nhìn một chút cái kia, diện tích sơn trang trước mặt rộng hơn rất nhiều so với cả thôn trang trước kia mà bọn hắn đã từng sống ở đó.
“Cha, ba chữ kia có phải đọc là Phong Phi Viện đúng không.” Hạc Nhi chỉ vào bảng hiệu trước một tiểu viện.
“Đúng vậy, đó là Phong Phi Viện.” Triệu Hiền Văn gật đầu nói “Hạc Nhi, sau này nơi này chính là chỗ ở của con.” Đi vào cửa tiểu viện, bên trái chính là một hành lang gấp khúc thật dài, càng đi về phía trước mấy bước, có một hồ nước nhỏ nước xanh biếc hiện ra ở trong mắt mọi người, trên hồ hoa sen đua nhau nở khoe sắc hương, cảnh cực kỳ đẹp mắt, làm cho người ta nhìn không chớp mắt
“Cha, này… Thật là chỗ con ở sao?” Hạc Nhi mắt to ngạc nhiên nhìn về bốn phía, mồm há hốc, líu lưỡi nói “Thật…. thật là đẹp, giống như chốn tiên cảnh mà trong sách đã miêu tả.”
“Đúng vậy, đây là nơi ở của con.” Triệu Hiền Văn gật đầu, ôm eo Chi Lan, cười nói: “Chi Lan, Phong Phi Viện chính là nơi đẹp nhất trong sơn trang, rất phù hợp làm nơi ở cho Hạc Nhi.”
“Cha, mẹ, chúng ta sau này sẽ ở nơi đẹp nhất trong sơn trang.” Hạc Nhi hưng phấn la lên.
Triệu Hiền Văn nói: “Ta với mẹ con ở Ngâm Hương viện đối diện, một mình con ở chỗ này.”
“Một mình con?” Hạc Nhi mở to mắt ngạc nhiên
*********
Sôi nổi chơi hơn nửa canh giờ mới cảm thấy mệt mỏi, Ngô quản gia đúng lúc bưng điểm tâm lên, Hạc Nhi sau khi ăn như hổ đói vồ mồi, ngáp dài một cái.
“Hạc Nhi, mệt mỏi sao, con đi nằm nghỉ đi.” Chi Lan sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con yêu.
“Mẹ, Hạc Nhi còn muốn đi ngắm hoa sen!”
“Ngủ dậy lại đi ngắm. Ngoan, con nhìn xem đệm chăn vừa mềm vừa trơn, nằm trên đó chắc chắn sẽ rất thoải mái nha~!” Đem Hạc Nhi dụ dỗ lên giường, chỉ chốc lát sau, Hạc Nhi liền ngủ say.
Chi Lan cũng có chút kiệt sức, xoa bóp chân mỏi nhức, khi Hạc Nhi hưng phấn chạy hết nơi này đến nơi khác, nàng một mực đi bên cạnh không mệt mới là lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...