“Tìm được rồi, chính là nàng.”
“Công tử, người xác định chính là nàng sao?”
“Dĩ nhiên.” Hắn hơi hài lòng gật đầu.
“Nhưng là nàng không giống kiểu người phúc lộc thọ đều tốt a~!” tên hậu vệ hoài nghi nháy mắt liên tục “Chồng nàng mới vừa chết trận, cô nhi quả mẫu, trừ phi tái giá, nếu không ngay cả sống cũng rất khó khăn nha… Ai ui~!” chưa nói xong, hắn lại đáng thương ôm lấy đầu bị chủ tử ra sức cốc.
“Ngươi thì biết cái gì? Ta đã sớm bấm đốt ngón tay xem số mệnh cho nàng, phu quân nhà nàng đi biên quan làm lính cũng chưa chết, ngược lại bởi vì hộ giá có công, là người trong cái họa gặp được phúc, thăng quan cấp ba. Ba năm sau, lần nữa lập nhiều chiến công hiển hách, đến lúc đó Tiểu nương tử tự nhiên sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.”
“A ~, nếu người ta đã có chồng có con, tại sao lại phải mạo hiểm nguy hiểm tính mạng của mình để giúp người tránh thoát thiên kiếp a… Ai ui! Người lại đánh ta!” Đau đến mắt nước mắt lưng tròng.
“Thật là đầu heo, bổn quân tự nhiên là có diệu kế a~.”
1
“Mẹ, con tìm được rồi, tìm được rồi.” một nam hài chừng năm tuổi trong tay nắm một vốc cây cỏ dính đầy đất, hưng phấn mà chạy đến trước mặt mẫu thân “Mẹ, cái này là khổ đinh thảo phải không, khổ đinh thảo này có thể ăn được, đúng không ạ?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con yêu bị mặt trời chiếu làm cho đỏ bừng, Chi Lan khẽ cười một chút, đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán nó, yêu thương gật gật đầu “Đúng a! Hạc Nhi thật thông minh.”
“Con lại đi chọn thêm chút ít nữa, bên kia còn có rất nhiều nha~!”
“Đợi một chút.” Chi Lan một phen kéo tay con lại, cười nói “Ngày mai chúng ta lại đi hái, bây giờ phải đi xuống núi trước khi trời tối.”
“Dạ.” Hạc Nhi có chút lưu luyến, phảng phất giống như nếu hôm nay không hái, khổ đinh thảo kia sẽ biến mất.
Chi Lan có chút buồn cười lắc đầu “Hạc Nhi, con nhìn giỏ làm bằng trúc sau lưng mẫu thân đã đầy rồi.”
“Vậy … Ngày mai quay lại hái tiếp cũng được.” Hạc Nhi quyết định hạ quyết tâm nói.
Chi Lan dịu dàng cười cười, cầm lấy bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của con trai “Đi thôi.”
“Hạc Nhi, những điều ngày hôm qua mẹ dạy, con còn nhớ rõ không?”
“Hạc Nhi nhớ được.”
“Vậy thì nói ẹ nghe một chút, ừ, liền bắt đầu từ khi bốn tuổi đi.”
Hạc Nhi lanh lảnh đọc thuộc lòng nói: “Khi được bốn tuổi, biết mình đã lớn, có thể tự chăm sóc bản thân. Phải biết hiếu thuận, học kiến thức, biết đếm, biết làm văn. Biết một … mà … Mười, mười mà trăm, trăm mà ngàn, ngàn mà vạn. Làm người sống ở trên đời phải đa tài, làm người phải sống thật trong sạch, sánh cùng với trăng sao … Mẹ, con đọc có đúng không?”
**************
Thứ 2 lễ: Xà Lang Quân (2)
Chi Lan cười gật đầu.
“Mẹ, đến nơi rồi, đợi con đi xem một chút hôm nay có con mồi nào hay không?” Không đợi Chi Lan lên tiếng, thân thể nhỏ bé của Hạc Nhi liền đã chui vào trong rừng cây bên cạnh.
“Hạc Nhi, cẩn thận một chút, cẩn thận kẻo ngã nhào.” Chi Lan bất đắc dĩ lắc đầu. Lát sau nhẹ nhàng thở dài, vốn là gương mặt mỉm cười, từ từ toát ra một cỗ đau thương khó tả.
Hiền Văn ở khi Hạc Nhi chưa đầy một tuổi, liền bị bắt xung quân gia nhập vào quân ngũ làm lính, chuyến đi này, thư từ gửi về nhà hoàn toàn không có, để lại bọn họ cô nhi quả mẫu, ngàn chờ vạn đợi trong lo lắng bất an, mỗi ngày chờ đợi hắn bình an trở về. Ai ngờ hai tháng trước, thế nhưng lại nghe được tin chỗ ở của quân đội Hiền Văn gia nhập, toàn quân bị diệt, ngay cả tướng lĩnh cũng chết trận, huống chi Hiền Văn chỉ là một tên lính nhỏ bé.
Ban đầu bị bắt xung quân gia nhập vào quân ngũ, trong thôn không phải chỉ có một mình Hiền Văn, hơn mười hán tử cường tráng cứ như vậy liền đi không trở về. Phút cuối cùng, người nhà ngay cả thi thể của thân nhân cũng không có được. Ở trong thôn, gia cảnh của nàng không phải là thảm nhất, khi Hiền Văn đi, còn có Hạc Nhi thông minh, có hiểu biết ở lại bên cạnh nàng làm bạn. Mà có nhà là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, để lại một lão nhân gia sống trong khổ sở, cô đơn suốt quãng đời còn lại, cuộc sống trôi qua thực là thê thảm.
Cuộc sống của nàng cũng đã sắp không thể chống đỡ được nữa, số bạc mà Hiền Văn để lại đã sớm xài hết, cuộc sống bây giờ chỉ dựa vào số ít khăn tay mà nàng thêu thùa đem ra chợ bán, đổi lấy một chút ít gia dụng. Y phục của Hạc Nhi cũng là từ quần áo cũ của Hiền Văn để lại, được nàng sửa lại mà thành.
“Mẹ, hôm nay vận khí không được tốt cho lắm.” thân thể nho nhỏ của Hạc Nhi từ rừng cây bên kia chui ra.
Chi Lan lập tức che giấu đau thương trên mặt, nặn ra khuôn mặt tươi cười, xoay người lại, dịu dàng nói: “Hạc Nhi, tại sao lại vậy?”
Hạc Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại “Mẹ, hôm nay không có bắt được con gì cả!”
Nàng cười cười “Không sao, thịt thỏ ngày hôm qua vẫn còn dư lại rất nhiều!” Chi Lan an ủi vuốt vuốt đầu nhỏ của Hạc Nhi. Trong nhà mua không nổi thịt, nàng liền dùng phương pháp trước kia Hiền Văn dạy nàng, làm một bộ bẫy thú, khoan hãy nói đến, có khi thật đúng là có thể bắt được mấy động vật nho nhỏ xui xẻo, làm ẹ con nàng có thịt để ăn. Chẳng qua là cũng không phải ngày nào cũng gặp được vận khí tốt.
“Đi thôi, đừng làm ra bộ mặt đưa đám nữa, có lẽ khi hai mẹ con ta về đến nhà, gà đã đẻ trứng thật to rồi đó.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Mẹ, tối nay chúng ta ăn canh trứng gà có được hay không?”
“Được.”
“Không nên, hay là tính…” Hạc Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn trong lúc bất chợt vừa nhíu lại.
“Tính sao?”
“Bán trứng gà để lấy tiền, không phải là mẹ bảo muốn mua sách dạy con học hay sao !”
***************
Thứ 3 lễ: Xà Lang Quân (3)
Chi Lan có chút đau lòng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạc Nhi “Không sao, mẹ cố gắng thêu khăn gấm nhiều thêm là đủ rồi, Hạc Nhi đang ở độ tuổi lớn, dĩ nhiên phải đầy đủ dưỡng chất mới có thể cường tráng. Như vậy mới có thể bảo vệ mẹ a~.”
Đứa bé trai cười “Hạc Nhi là nam tử hán, tất nhiên phải bảo vệ mẹ.”
Hai mẹ con vừa nói, vừa cười đi xuống núi, trước khi trời tối rốt cục đi vào thôn. Đi tới trước cửa nhà, Chi Lan lại đột nhiên dừng lại cước bộ, xuyên thấu qua hàng rào cửa thấp bé của nhà mình, nhìn quét qua sân sạch sẽ, Chi Lan cảnh giác, cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Hạc Nhi cũng phát hiện mẫu thân khác thường “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Chi Lan lắc đầu, tiện đà cười nói: “Không có chuyện gì, vào đi.” Sau đó đẩy ra hàng rào cửa đi vào.
Hạc Nhi sôi nổi hướng sườn đông tiểu viện chạy đến, bên kia là lồng gà, Hạc Nhi mong đợi sờ vào bên trong ổ vừa tròn, vừa lớn, tốt nhất là có hai quả trứng, ha hả.
“A!” Hạc Nhi kêu to “Mẹ, không có gà.”
Chi Lan đi tới, vừa nhìn, quả nhiên, cửa lồng gà mở rộng ra, trong lồng một con gà mái duy nhất để đẻ trứng không biết tung tích.
“Ô! Mẹ, không có gà, sau này cũng không còn được ăn canh trứng gà nữa rồi, ô ô.”
“Không có chuyện gì, lần sau tích góp chút tiền, mẹ sẽ mua hai con gà để đẻ trứng, ngoan, đừng khóc. Chúng ta vào nhà thôi, buổi tối mẹ làm cho con súp thịt thỏ cùng rau dại, ăn cũng tệ a~.”
Dụ dỗ con đang chảy nước mắt vào phòng, bởi vì gần tới ban đêm, bên trong nhà ánh sáng âm u, Chi Lan trong mơ mơ hồ hồ thật giống như thấy phía trước có một bóng đen.
“A!” Chi Lan thét một tiếng chói tai, cái bóng đen kia động đậy. Ngay sau đó cả người nàng bị một vật thể lạnh như băng ôm lấy, Chi Lan toàn thân tóc gáy cũng dựng đứng lên “Hạc Nhi, chạy mau.” Nàng thét chói tai nghĩ muốn tránh thoát.
“Oa oa…” Hạc Nhi đứng ở bên cạnh mẹ chẳng những không có chạy, ngược lại wow một tiếng khóc lớn lên.
“Lan nhi, là ta, Hiền Văn a~.”
“A?”
Cây nến được đốt lên, bên trong nhà tức khắc sáng ngời. Chi Lan rốt cục thấy rõ người trước mắt “Hiền… Hiền Văn… Ô ô…” Sau đó khóc nhào vào trong ngực nam nhân “Ta cho là… Chàng đã… Ô ô… Làm ta sợ muốn chết… Ô ô…”
Hạc Nhi trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn mang theo nước mắt, kinh ngạc nhìn mẫu thân nhào vào trong ngực một nam nhân xa lạ khóc lớn, vươn tay bắt được vạt áo của Chi Lan, có chút sợ, lại có chút ít không biết phải làm sao: “Mẹ, mẹ…”
Chi Lan khóc nói, “Hạc Nhi, mau gọi cha, cha của con đã trở lại.”
************
Thứ 4 lễ: Xà Lang Quân (4)
“Mẹ…” Hạc Nhi sợ hãi nhìn người đàn ông đứng ở trước mặt nó, cao lớn giống như nam nhân ngoài hành tinh, thân thể nhỏ bé hướng phía sau Chi Lan co rúm lại. Không biết tại sao, nó lại cảm thấy ánh mắt của nam nhân này thật là đáng sợ.
“Nó chính là Hạc Nhi sao, đã lớn như vậy rồi sao.” Hiền Văn nhìn gương mặt nhỏ bé đang sợ hãi trước mặt, đột nhiên ngồi xổm người xuống, muốn ôm nó, lại bị nó cơ trí tránh qua, tránh né, trốn ở phía sau Chi Lan, tim đập loạn xạ, thò đầu nhỏ ra, ngạc nhiên đánh giá nam tử gọi là cha này.
Hiền Văn đứng lên, bàn tay ngăm đen nắm chặt lấy tay của Chi Lan, trên mặt đôn hậu lộ ra một tia cảm động “Chi Lan, bốn năm này đã cực khổ cho nàng rồi.”
Chi Lan vừa khóc vừa lắc đầu, nước mắt cũng nhịn không được nữa rơi đầy mặt “Chỉ cần chàng còn sống, và trở lại là tốt rồi.” Vừa nói vừa nhào vào trong ngực Hiền Văn khóc nức nở một trận, cũng không kịp để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của Hạc Nhi ở phía sau, tự nhiên cũng không còn chú ý tới vẻ mặt khác thường của Hiền Văn.
Sau nửa canh giờ, Chi Lan rốt cục khôi phục lại bình tĩnh, có chút xấu hổ nhìn Hiền Văn “Ta thật đáng trách, chỉ lo khóc, chắc chàng đói bụng rồi có phải không? Ta đây lập tức sẽ đi làm bữa tối.”
“Không cần vội vàng. Để cho ta nhìn nàng thêm một chút.”
“Mẹ, con đói bụng.” Hạc Nhi mắt mở to long lanh chớp chớp, phát ra tia sáng như ánh mặt trời, chiếu sáng bốn phía cha mẹ nó, Chi Lan xấu hổ chạy nhanh vào phòng bếp.
Trong phòng chỉ còn lại có cha con hai người, mắt to nhìn chằm chằm đôi mắt ti hí.
Triệu Hiền Văn khoanh tay trước ngực, tỉnh táo xem kỹ con của mình, đối với Hạc Nhi cũng không phải là huyết thống của mình, cho nên cũng không có vẻ gì là kích động. Nhưng ngược lại Hạc Nhi đối với vị nam tử trước mắt, mà mẫu thân nói là cha của nó thì lại tràn ngập tò mò “Người, người thật sự là cha của con sao?”
Triệu Hiền Văn gật đầu, tâm tư chuyển đến nơi khác.
“Mẹ nói… Người rất lợi hại.”
“Ừ.” Hắn lại là gật đầu, đứng dậy đi tới phía trước cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài tối đen như mực, ngón tay thật giống như vô ý thức nhẹ gõ gõ vào cạnh cửa sổ, chân mày khẽ chau lại, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
“Cha, phía ngoài có cái gì a?” Hạc Nhi chạy lại gần hắn, gương mặt hơi hơi ửng hồng, hiển nhiên đối với lần đầu tiên mở miệng gọi là cha, có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
“Không có gì.” Triệu Hiền Văn cạch một tiếng, đem cửa sổ đóng kín. Xoay người ngồi lên trên chiếc ghế duy nhất ở trong phòng, tiếp tục cau mày trầm tư.
Hạc Nhi thương tâm cúi đầu, nhạy cảm phát giác phụ thân thật giống như không thích nó.
Lúc này Chi Lan vén rèm đi ra “Hạc Nhi, sáng nay vẫn còn thừa một chút cháo, con đói bụng trước ăn tạm, đợi mẹ lập tức nấu cơm cho hai cha con ăn. Ơ! Hạc Nhi, con…”
*********
Thứ 5 lễ: Xà Lang Quân (5)
Hạc Nhi trong nháy mắt nhào vào trong lòng mẫu thân “Mẹ, phụ thân không thích con.” Trước tiên tố cáo.
Chi Lan cười nói “Làm sao có thể như vậy được?” Vừa ngẩng đầu thấy Hiền Văn ngồi ở trên ghế một bộ dáng vừa kinh ngạc, vừa khiếp sợ, thằng bé trai này thế nhưng lại tố cáo hắn.
“Không phải là phụ thân không thích con, là do phụ thân đang xấu hổ a~.” Chi Lan nhẹ nhàng dụ dỗ Hạc Nhi đang giấu mặt ở trong lòng nàng. “Thời gian lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên phụ thân nhìn thấy con a~. Hạc Nhi lần đầu tiên thấy người xa lạ, cũng rất xấu hổ đúng không.”
“Dạ.” Hạc Nhi cảm thấy mẫu thân nói có chút đạo lý, quay đầu nhìn lại “Mẹ, phụ thân thật giống như có chút đỏ mặt.”
Triệu Hiền Văn vội vàng đứng lên, trên mặt nặn ra một nụ cười cứng ngắc “Hạc Nhi, để cho cha ôm một cái.”
“Không cần.” Hạc Nhi cái miệng nhỏ nhắn chu lên, lại nhào vào trong lồng ngực của mẫu thân
Bổ túc thất bại.
Sau khi Chi Lan dụ dỗ Hạc Nhi ngủ say, nhấc y phục, xuống giường. Đi tới phía trước cửa sổ, ngồi xuống bên cạnh Hiền Văn, nhẹ giọng nói: “Hạc Nhi đã ngủ, có chuyện gì có thể nói với ta được hay không? Chàng tuy rằng vẫn mạnh khỏe nhưng bộ dạng lại u sầu.”
Hiền Văn một tay ôm lấy nàng “Lan nhi, ta…”
Chi Lan mềm mại tựa vào trong lồng ngực của hắn, ngẩng đầu, tín nhiệm nhìn hắn “Nói đi.”
“Ta…” Triệu Hiền Văn cắn răng một cái, quyết định nói “Ta là đào binh.”
Ai ngờ Chi Lan cũng chỉ là thở phào nhẹ nhõm “Thì ra là như vậy a~.” Nàng còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, làm hại tướng công ngay cả đứa con yêu mến nhất cũng hờ hững.
“Chi Lan, nàng có xem thường ta hay không?”
“Không có đâu! Chàng là tướng công của ta, chàng sống sót trở về bên cạnh ta. Chàng tuân thủ lời hứa của chàng, điều này mới là trọng yếu nhất.”
“Ta… Ta, trận chiến cuối cùng kia không có tham gia, ta chạy trốn, Chi Lan, nàng không biết, trên chiến trường chỉ có chém giết lẫn nhau, chỉ có máu chảy đầu rơi, ta chịu không được, ta thật sự chịu không được.”
Chi Lan ôm chặt lấy Triệu Hiền Văn, bọn họ vốn là thanh mai trúc mã. Phụ thân của Chi Lan là một thầy dạy học, Hiền Văn từ nhỏ chính là cô nhi, được phụ thân thu dưỡng. Phụ thân thân thể không tốt, lúc bệnh nặng, muốn bọn họ thành hôn. Không lâu sau, phụ thân bệnh qua đời, bọn họ liền quay lại ở tại nhà của phụ thân, ai ngờ ngày vui ngắn ngủi, Hạc Nhi chưa đầy một tuổi, Hiền Văn liền bị xung quân bắt gia nhập quân ngũ làm lính.
Từ trước đến giờ Hiền Văn là người kiên cường độc lập, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn có bộ dáng sợ hãi đến như vậy. Nghĩ đến chắc do chiến tranh quá tàn khốc, đã hành hạ biến hắn thành như thế này, Chi Lan chỉ cảm thấy tâm nhói đau
***************
Thứ 6 lễ: Xà Lang Quân (6)
Nàng mới không cần biết cái gì gọi là bảo vệ quốc gia, cái gì mà nam tử tốt là phải hi sinh ở trên sa trường. Nàng trước kia từng đối với những nhân vật đại anh hùng trong lịch sử, thông qua lời kể của phụ thân rất là ngưỡng mộ. Trong lòng cô bé đơn thuần, trong suy nghĩ cũng hy vọng lớn lên có thể yêu được một binh sĩ, cũng có thể trở thành đại anh hùng lưu danh muôn đời. Nhưng bây giờ đã trải qua một mình chịu đựng gian khổ, nuôi nấng Hạc Nhi, cả ngày lẫn đêm lo lắng hãi hùng, nỗi khổ tương tư, tâm nguyện của nàng đã trở nên rất nhỏ, cũng rất thực tế.
Nàng chẳng qua bây giờ chỉ là hy vọng, tướng công của mình bình an mà sống sót quay trở về bên cạnh nàng, hai người cùng nhau nuôi nấng Hạc Nhi trưởng thành, cưới vợ sinh con cho nó. Về phần tướng công của nàng có hay không sẽ trở thành nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, căn bản không còn trọng yếu nữa, ở trong lòng của nàng, Hiền Văn chính là ông trời của nàng, nàng từng một lần cho là ông trời của nàng đã sụp. Nhưng là nay Hiền Văn đã trở lại, phụ thân của Hạc Nhi đã trở lại, đào binh thì đã làm sao? Tướng công trở lại bên cạnh nàng mới là trọng yếu nhất.
“Chi Lan, ta không thể khiến người khác biết ta còn sống. Nếu không ta sẽ bị…”
“Chúng ta đi thôi, chúng ta lúc này phải rời đi thôi, đến một nơi không ai biết chúng ta là ai: chỗ một lần nữa chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới.” Chi Lan đột nhiên nói, thanh âm vừa dồn dập, vừa kiên định. “Như vậy chàng sẽ không cần phải lo lắng bị bắt trở lại quân ngũ.”
“Chi Lan, nàng thật sự nguyện ý bỏ lại cái nhà này, cho dù có gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không chùn bước chứ?”
“Hiền Văn, chàng đang nói ngu ngốc gì vậy ? Nơi nào có chàng nơi đó chính là nhà của ta a~.”
Cho nên hai người lên một kế hoạch, màn đêm buông xuống liền nhanh chóng thu thập mọi thứ. Trong nhà vốn cũng không có thứ đáng giá. Vài bộ quần áo để thay, đồ dùng hằng ngày, bao hết thành hai bao lớn, cũng coi như là toàn bộ gia sản. Tảng sáng, Hạc Nhi đang ngủ mơ mơ màng màng liền bị đánh thức, một nhà ba người im ắng rời khỏi thôn.
Đi tới đầu thôn, Triệu Hiền Văn nói: “Hai mẹ con chờ ở đây, ta đi tìm xe.” Nói xong, thân ảnh chợt lóe lên chạy về phiá bên tay phải bìa rừng tối đen.
“A…” Chi Lan vẻ mặt sợ run lên, như có điều suy nghĩ nhìn phương hướng Hiền Văn biến mất.
“Mẹ, mẹ, chúng ta muốn đi đâu a?”
“A…à, nghĩ đi nơi nào liền đi đến nơi đó có được không?” Chi Lan cười nói với con.
“Có thật không?” Hạc Nhi còn buồn ngủ, trong nháy mắt liền có tinh thần “Vậy chúng ta đi đến nơi có biển có được hay không? Chính là nơi mà trong sách miêu tả biển rộng mênh mông không thấy bờ.”
Chi Lan cười cười “Có thể, bất quá một mình mẹ không thể quyết định được, cần phải thương lượng một chút với cha của con mới được.”
“Nha.” Hạc Nhi đầu nhỏ cúi xuống, nó vẫn cảm thấy bộ dáng phụ thân mới vừa quen biết nhau, không giống như người dễ nói chuyện.
***************
Thứ 7 lễ: Xà Lang Quân (7)
Nhìn con trong nháy mắt trở nên ỉu xìu, Chi Lan bất đắc dĩ cười cười, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa, xoay người lại liền nhìn thấy, chính là Triệu Hiền Văn đang điều khiển một chiếc xe ngựa nào đó, từ đường nhỏ trong rừng đi ra.
“Mau lên xe! Trời sắp sáng rồi, nếu gặp phải người trong thôn dậy sớm thì sẽ phiền toái.” Triệu Hiền Văn nói. Đem bọc đồ đạc ném lên xe, Chi Lan cùng Hạc Nhi sau đó cũng ngồi lên.
Triệu Hiền Văn đánh xe ngựa. Roi da vung lên, xe ngựa chạy thật nhanh, từ từ biến mất ở bên trong sương mù của buổi sáng sớm.
Hạc Nhi tựa tại bên người Chi Lan, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng khả ái ngáp một cái.
“Hạc Nhi, nếu như mệt nhọc, ngủ thêm một lát nữa đi.”
“Vâng.” Hạc Nhi nhắm mắt lại, nằm xuống, đầu nhỏ gối lên trên đùi của Chi Lan, tìm vị trí thật thoải mái, một lát liền ngủ thiếp đi. Chi Lan từ trong bao quần áo lấy ra một bộ y phục hơi dầy một chút, nhẹ nhàng đắp lên trên thân thể nhỏ bé của con trai.
Vén rèm xe lên, nàng nói với Triệu Hiền Văn đang đánh xe ở phía trước: “Đi chậm một chút, Hạc Nhi đã ngủ thiếp đi, vào giờ này, trên đường cũng không gặp phải người quen đâu.”
“Ừm.” Triệu Hiền Văn gật đầu một cái, tốc độ xe ngựa chậm lại.
“Hiền Văn, xe ngựa này ở đâu ra?” Chi Lan hỏi vấn đề trong lòng nàng vẫn nghi ngờ, nàng mặc dù chưa được đi xe ngựa bao giờ, nhưng nàng là nhìn ra được chiếc xe ngựa này ít ra cũng có giá trị trăm lượng bạc …. nhìn lướt qua thiết kế của xe ngựa không nói, chỉ cần nhìn qua con ngựa toàn thân trắng như tuyết kia, liền biết được giá trị của nó không phải ai cũng mua được. Hiền Văn rõ ràng là trốn về, trên người làm sao có nhiều bạc như vậy.
Triệu Hiền Văn ngơ ngác một chút, sau đó nói: “Là bằng hữu cho ta mượn, chúng ta bây giờ chính là đang đi tạm lánh.”
“Bằng hữu?”
“Nàng yên tâm, vị bằng hữu kia của ta, cùng ta vào sinh ra tử, sẽ không bán đứng ta…sao vậy? Sắc mặt của nàng lại kém thế kia. Không cần lo lắng, vị bằng hữu kia…”
“Hiền Văn, chàng hiểu lầm rồi.” Chi Lan cười nói “Chàng có thể kết giao với bằng hữu vào sinh ra tử, ta cao hứng còn không kịp, như thế nào ta lại lo lắng chứ, có thể là do tối hôm qua không có nghỉ ngơi, cho nên sắc mặt mới kém đi một chút.”
“Vậy nàng cũng nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Triệu Hiền Văn nhẹ nhàng nói.
Chi Lan khẽ lắc đầu, “Ngủ không được.” Nàng sợ sau khi ngủ dậy, Hiền Văn sẽ biến mất, nàng sợ đây chỉ là một giấc mộng. Si ngốc nhìn bóng lưng Hiền Văn đánh xe “Hiền Văn, một nhà ba người chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau không tách rời, có đúng hay không?”
Triệu Hiền Văn quay đầu lại, cười với nàng, bảo đảm nói: “Dĩ nhiên… Nhìn nàng, ánh mắt rất mệt mỏi, nằm nghỉ một lát đi.”
**********
Thứ 8 lễ: Xà Lang Quân (8)
Chi Lan chẳng qua là chỉ mỉm cười lắc đầu.
Thấy xa xa đối diện có người đi tới, Triệu Hiền Văn lập tức cúi thấp đầu xuống, rồi hướng Chi Lan nói: “Trước nàng trốn đi đã, có người tới.”
Chi Lan đem rèm xe hạ xuống, lẳng lặng ngồi vào trong xe ngựa. Sau khi xe ngựa đã đi qua người nọ, Chi Lan cẩn thận vén rèm cửa sổ xe lên, hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, hàng xóm trong thôn là thợ săn, sớm như vậy đã ra cửa, hẳn là lên núi để săn thú.
Trên đường vừa lục tục có người đi qua, có người Chi Lan quen biết, cũng có người nàng không biết. May mắn là bọn họ đối với xe ngựa phía ngoài mộc mạc này, hơi nhìn thoáng qua, cũng không để ý thêm.
Mới đi được một thời gian ngắn, trời đã sáng choang, Hạc Nhi thân lưng mỏi, dụi dụi mắt, tỉnh lại “Mẹ, con đói bụng.”
Chi Lan khẽ mỉm cười “Đã tỉnh, thật nên gọi con là heo mới đúng, vừa tỉnh liền đòi ăn.” Vừa nói, vừa cho tay vào bao quần áo lấy ra lương khô, một cái bánh bao phía trên có rắc thêm một chút rau ngâm, đưa cho Hạc Nhi, Hạc Nhi gặm lấy gặm để, ăn như hổ đói.
“Chậm thôi, ăn từ từ thôi, ăn ít rau ngâm thôi, nếu không một lát lại ho khan.”
“Mẹ, con đói bụng.”
Chi Lan bất đắc dĩ cười cười, tiếp theo xoay người vén rèm xe lên, nói với Hiền Văn: “Dừng lại ăn một chút lương khô đã.”
“Được.” Triệu Hiền Văn gật đầu, đem xe ngựa đánh vào rìa đường trong rừng, nhảy xuống xe, rèm xe vén lên, cười nói “Hai mẹ con cũng xuống đây đi, nơi này sẽ không có người nào đi qua, ở trong xe thời gian dài như vậy cũng cảm thấy buồn bực đi.”
Hạc Nhi hoan hô một tiếng, động tác linh hoạt nhảy xuống.
“Hạc Nhi, chậm một chút, cẩn thận bị té.” Chi Lan nói.
“Mẹ, không có chuyện gì.” Hạc Nhi thân thể tuy nhỏ, nhưng rất nhanh nhẹn, mới vừa nhảy xuống liền tò mò ở bốn phía chạy tới chạy lui.
“Con trai, nếu buồn thì đi giải quyết đi, không sao đâu.” Triệu Hiền Văn giúp con nói chuyện.
“Đúng vậy a~, con khi còn bé cũng rất hay tè dầm.” Chi Lan sẳng giọng.
“A, là sao?”
“Con lại còn không dám thừa nhận, mẫu thân nhưng là mỗi chuyện nhớ được rất rõ ràng … Ai ui~!” Đang muốn đứng dậy xuống xe ngựa, Chi Lan kêu đau một tiếng, ngã ngồi vào trong xe.
“Sao vậy?”
Chi Lan cười khổ “Chân đã tê rần. Mới vừa bị Hạc Nhi gối lên cũng không có cảm thấy gì, bây giờ… Ai ui!” Vừa tê dại, vừa cứng ngắc, vừa đau.
“Ta ôm nàng xuống, đi lại một chút là tốt ngay thôi.” Hiền Văn thân thể đi lên phía trước tìm tòi, vươn ra hai cánh tay, đem Chi Lan ôm xuống xe ngựa, nhưng không có dấu hiệu đem nàng đặt xuống đất.
*********
Thứ 9 lễ: Xà Lang Quân (9)
“Hiền Văn, chàng thả ta xuống a~.” Chi Lan khẽ đỏ mặt nói. Mặc dù bọn họ đã có Hạc Nhi, nhưng dù sao cũng đã tách ra bốn năm, tối hôm qua mới gặp lại nhau, tâm tình kích động, mới có thể không để ý cảm thấy thẹn, vừa khóc vừa ôm, mà bây giờ, ban ngày ban mặt, như thế thân mật, thân thể dán thân thể, hô hấp của Hiền Văn phả nhẹ nhàng làm lọn tóc của nàng bay bay, nhất là nàng cảm thấy ánh mắt của Hiền Văn chính trực nhìn chăm chú nàng, liền càng làm cho nàng thêm chân tay luống cuống.
Hiền Văn nhẹ nhàng mà đem nàng đặt xuống đất, sau đó ngồi xổm xuống “Là cái chân này tê dại sao? Ta giúp nàng xoa bóp một chút là sẽ tốt ngay.”
“Ai ui~!” Hiền Văn hai tay vừa đụng, Chi Lan cảm thấy chân càng thêm nhức mỏi, suýt nữa đứng không vững.
“Ôm lấy vai của ta.” Hiền Văn nói.
Chi Lan hai tay vịn lên bả vai của Hiền Văn, vừa xấu hổ vừa cảm động, cúi đầu nhìn nam nhân vì mình xoa chân, không hiểu được tại sao, mặc dù bốn năm sau gặp lại nhau, cảm thấy Hiền Văn có một chút ít xa lạ, so với dĩ vãng càng thêm tỉ mỉ ôn nhu.
“Bây giờ có phải đã khá hơn một chút phải không?”
“Ừ.” Chi Lan ửng đỏ mặt cười gật đầu.
Triệu Hiền Văn đứng lên, đột nhiên cúi đầu, nhẹ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Chi Lan một cái.
“Hiền Văn!” Chi Lan kinh ngạc há to mồm, đây là ban ngày a! Hơn nữa còn là ở bên ngoài, hắn thế nhưng lại hôn nàng, biến hóa của hắn thật đúng là rất lớn nha~. Trong lúc bất chợt như nghĩ đến cái gì đó, nàng bối rối nhìn chung quanh.
Hạc Nhi ở phía ngoài không xa, đưa lưng về phía bọn họ, đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, không biết được nó đang đùa cái gì. Phù! May là, không có bị con nhìn thấy, nếu không mắc cỡ chết được. Không đợi Chi Lan thở phào nhẹ nhõm “Ô …” Trừng to mắt, miệng của nàng lại bị hắn hôn. Hắn thế nhưng…Nàng muốn tránh ra, sau ót lại bị bàn tay to của Hiền Văn bá đạo đè lại, Chi Lan chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, dần dần say mê ở trong nụ hôn của hắn, nhắm hai mắt lại…
Chờ Hiền Văn buông Chi Lan ra, nàng đã trở nên hai gò má đỏ hồng, thân thể mềm mại thở nhẹ “Hiền Văn…”
Triệu Hiền Văn khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia quang mang sâu thẳm “Làm sao?”
Chi Lan hờn dỗi nói: “Chàng…” Đột nhiên nàng lại giậm chân một cái, hận mình tự dưng lại nổi giận vô cớ, ngay cả Hạc Nhi cũng đã có, còn xấu hổ cái gì a~! Chẳng qua là Hiền Văn nhưng là lần đầu tiên có can đảm làm chuyện như vậy, mà lại là ở cánh đồng bát ngát trong rừng, giờ phút này ngay cả hắn cười thoạt nhìn cũng là tà khí vô cùng, thật đối lập với gương mặt đàng hoàng đôn hậu
“Cha, mẹ, hai người đang đang chơi trò hôn nhẹ sao?”
Hạc Nhi chẳng biết lúc nào đã chạy đến trước mặt bọn họ, ngẩng đầu lên, khuôn mặt tò mò nhìn bọn họ.
***********
Thứ 10 lễ: Xà Lang Quân (10)
“A!” Chi Lan mắc cỡ đỏ mặt quay đầu đi, lúng túng hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống. Lại bị con thấy… Giương mắt lại nhìn thấy Hiền Văn gương mặt cười như không cười, càng thêm tức giận, mặt lạnh quay người đi…
“Chi Lan…”
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Cầm lương khô.” Chi Lan cũng không quay đầu lại quát.
Hạc Nhi mới vừa ăn hết một cái bánh bao đã no rồi. Hiền Văn nhìn lương khô mà Chi Lan chuẩn bị, cũng là chau mày “Để ta đi chuẩn bị món vài món ăn dân dã.”
“Chúng ta không phải là muốn lên đường …”
“Không sao, không mất đến một canh giờ là xong.” Triệu Hiền Văn nói, bắt hắn ăn bánh bao cùng rau ngâm, còn không bằng trực tiếp giết hắn đi cho rồi.
“Nhưng là…”
“Không sao, nơi này sẽ không có người qua lại.” Hắn nói sẽ không có người, vậy thì nhất định sẽ không có “Hạc Nhi, ở chỗ này cùng mẹ của con, ta đi tìm chút ít món ăn dân dã sẽ trở lại.” Nói xong, liền hướng chỗ rừng sâu đi tới.
“Cha, con cũng muốn đi” Hạc Nhi hưng phấn mà đuổi tới, kết quả là Hiền Văn đối với nó chau mày, Hạc Nhi liền sợ hãi, dừng lại cước bộ, biết điều một chút đi trở về bên cạnh mẫu thân. Hiền Văn đi xa, Hạc Nhi bỗng dưng đánh một cái rùng mình, ánh mắt của phụ thân thật là đáng sợ a~!
“Hạc Nhi, sao vậy? Lạnh không?”
“Không có, không có.” Hạc Nhi lắc đầu, ngay cả chính đầu nhỏ của nó cũng không giải thích được tại sao lại có cảm giác như thế, an tĩnh sống ở bên cạnh mẫu thân, nhưng nó dù sao chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ, chỉ chốc lát sau: liền lấy lại dáng vẻ hoạt bát, luồn lên nhảy xuống, một khắc cũng không đứng yên, chạy tới chạy lui.
**********
Cũng chính là thời gian một khắc sau: Triệu Hiền Văn liền giơ lên một con gà núi, hai con thỏ hoang đi trở về.
“Nhanh như vậy.” Chi Lan kinh ngạc nhìn Hiền Văn trong tay có con mồi thịnh soạn.
“A! Phải không! Ngẫu nhiên mà thôi, hôm nay vận khí có vẻ tốt hơn một chút.” Triệu Hiền Văn giải thích nói.
“Phụ thân thật là lợi hại!” Hạc Nhi dùng ánh mắt sùng bái nhìn phụ thân, ngay sau đó nước miếng liền không nhịn được nữa liền chảy ra.
Chi Lan buồn cười điểm nhẹ lên trán Hạc Nhi, cười nói, “Tiểu quỷ háu ăn, mới vừa rồi không phải là đã ăn no rồi hay sao.” Tiếp theo quay đầu nói với Hiền Văn “Để ta đi làm.”
Ai ngờ Hiền Văn lại nói: “Không cần, nàng trông coi Hạc Nhi là tốt rồi, những việc nặng này để ta làm.”
Chi Lan vẻ mặt đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo hiểu ý cười một tiếng. Bốn năm chia lìa, Hiền Văn thật là đã thay đổi rất nhiều
Ăn xong những món ăn dân dã do Hiền Văn làm, đã là buổi trưa, nhìn Hạc Nhi cái miệng bóng loáng, thỏa mãn ợ một cái, Chi Lan không khỏi khe khẽ thở dài, dáng vẻ này của bọn họ có giống như là đang chạy nạn hay không đây~! Giống như là một nhà ba người đang đi ra ngoài du ngoạn đạp thanh.
***********
Thứ 11 lễ: Xà Lang Quân (11)
Bất quá nơi bọn họ nghỉ ngơi cũng thật là kỳ quái: chỗ này rõ ràng cách rìa đường không xa, nhưng qua thời gian dài như vậy, cũng không có người qua lại. Mới đầu Chi Lan vẫn còn lo lắng đề phòng, nhưng thấy Hiền Văn vẫn nhàn nhã bình tĩnh, tâm của nàng cũng chầm chậm bình tĩnh trở lại.
Đem thức ăn còn dư gói kỹ lại, dập tắt đống lửa, ba người lại lên xe ngựa, tiếp tục lên đường. Hạc Nhi tinh thần phấn chấn, ở bên trong xe ngựa không lớn lắm, nhảy tới nhảy lui. Ngược lại Chi Lan tựa người vào vách xe, một bộ dạng buồn ngủ.
“Két…t!” Hiền Văn đột nhiên dừng xe ngựa lại, vén rèm xe lên, cười nói với Hạc Nhi đang nhảy tới nhảy lui như một con khỉ nhỏ “Hạc Nhi, có muốn cùng cha học cách đánh xe ngựa hay không?”
“Muốn a~.” Hạc Nhi mắt mở to tràn đầy hưng phấn, lập tức vui mừng nhào tới. Đây là lần đầu tiên phụ thân đối với nó hòa khí nở ra nụ cười!
“Hiền Văn, Hạc Nhi tuổi còn nhỏ…” Chi Lan lo lắng nói.
Hiền Văn cười nói: “Không có chuyện gì, ta sẽ trông chừng nó, nàng trước chợp mắt một chút đi.”
Chi Lan cảm động vì sự quan tâm của Hiền Văn, xuyên thấu qua màn xe nhìn thấy Hạc Nhi đang cười hì hì, ngồi ở trong lòng Hiền Văn, trong tay cầm roi ngựa, học bộ dạng của đại nhân, hét lớn vội vàng đánh xe ngựa, tâm của nàng được an ủi, cảm thấy thật vui vẻ, còn tưởng rằng đứa nhỏ này có một chút ngăn cách với Hiền Văn! Dù sao vẫn là máu mủ tình thâm, nhìn tình cảnh phụ tử hai người bọn hắn chơi đùa, rốt cục nàng cũng cảm thấy yên tâm. Dựa lưng vào vách xe, trong hỗn loạn liền đi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, đã là ban đêm, xe ngựa vẫn còn đang đi trên đường, Chi Lan tự trách bản thân mình, tại sao lại ngủ lâu như vậy, sau khi làm động tác xoay cái cổ tê rần, nàng vén rèm xe lên “Hiền Văn.”
Hiền Văn quay đầu “Nàng đã tỉnh.”
Hạc Nhi ngồi ở trong lòng của Hiền Văn cũng nói: “Mẹ, mẹ đã tỉnh rồi.” Chẳng qua là giọng nói có chút ỉu xìu
“Có chuyện gì vậy?” Chi Lan đưa tay sờ sờ mặt con.
Hiền Văn nói: “Chơi cả buổi trưa, tự nhiên là mệt mỏi, nàng nhìn xem ánh mắt của con cũng không mở ra được nữa rồi.”
Chi Lan khẽ cười cười “Hiền Văn, chúng ta đi đến đâu rồi?”
“Đã ra khỏi tân huyện.” Triệu Hiền Văn nói.
Nghe vậy, Chi Lan vẻ mặt ngơ ngác một chút, trong ánh mắt hiện lên một tia sầu não, thật sự đã rời đi rồi a~! Dù sao cũng là nơi mình đã sinh sống nhiều năm: là quê cha đất tổ, là nơi chôn rau cắt rốn của mình, trong lòng cũng có chút tiếc nuối, Chi Lan nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, đột nhiên, tay trái đang nắm chặt vạt áo, bị bàn tay to ấm áp của Hiền Văn nắm chặt lấy, Chi Lan quay đầu lại nhìn vào cặp ánh mắt đen nhánh ẩn chứa thâm tình, như đang truyền cho nàng tình ý ôn nhu. Hồi lâu sau, trong mắt Chi Lan dần hiện lên một cỗ kiên định, vẻ mặt bình tĩnh, cười một tiếng, một khi có Hiền Văn ở bên cạnh, nàng sẽ không sợ hãi.
************
Thứ 12 lễ: Xà Lang Quân (12)
“Dù đi đến nơi nào, ta cùng Hạc Nhi cũng sẽ ở bên cạnh chàng.” Chi Lan khẽ mỉm cười nói, trong giọng nói ôn nhu, nhưng lại để lộ ra một cỗ kiên định chưa bao giờ có.
“Cha, mẹ, buổi tối chúng ta sẽ ngủ ở chỗ nào a?” Hạc Nhi rúc sâu vào trong lòng Hiền Văn, ngáp một cái, lên tiếng hỏi.
“Vượt qua sườn núi này, hẳn là sẽ có nhà trọ.” Triệu Hiền Văn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé của Hạc Nhi nói “Chờ khi đến đó, trước tắm rửa sạch sẽ một chút, như vậy ngủ mới có cảm giác thư thái, ngủ ngon giấc hơn.”
“Tuyệt quá.” Nghe phụ thân vừa nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạc Nhi vốn đang là nửa tỉnh nửa mê, lập tức khôi phục một lại một nửa tinh thần “Cha, buổi tối chúng ta ăn bánh rán hành có được hay không, mẹ mỗi lần đi chợ, cũng sẽ mua bánh rán hành cho con ăn, ăn rất là ngon nha~.”
“Bánh rán hành?” Hiền Văn nhíu mày, thật giống như có chút đang suy nghĩ xem món ăn đó có ăn được hay không, sau đó gật đầu nói “Được chứ.”
Chi Lan khẽ mỉm cười “Lúc trước ta vẫn lo lắng chàng cùng Hạc Nhi ở chung không được hòa thuận cho lắm, bây giờ bản thân ta lại sợ chàng làm hư nó.”
“Làm như thế này được tính là nuông chiều sao?” Triệu Hiền Văn trong miệng lẩm bẩm.
“Cái gì?” Chi Lan nghe không được rõ ràng.
“Không có gì, nàng ngồi vào trong xe đi, Hạc Nhi, con cũng đi vào trong xe đi. Cha muốn ra roi thúc ngựa.” Vung lên roi ngựa đánh vào mông ngựa, con ngựa trắng hí vang một hồi, bốn vó phi thật nhanh về phía trước.
Hạc Nhi gục ở cửa sổ xe cao hứng kêu to “Thật tuyệt! Ngựa phi nhanh như thế này thật thích, cha, nhanh lên chút nữa, nhanh lên chút nữa.”
Chi Lan bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cố gắng nắm chắc eo của Hạc Nhi, để phòng ngừa đang đi đường xóc nảy, sẽ làm cho Hạc Nhi bị ngã.
Trước lúc mặt trời lặn, xe ngựa rốt cục cũng chạy được đến nhà trọ, trong núi trời rất nhanh tối, trước cửa của quán trọ hai đèn lồng màu đỏ, làm nổi bật nhà trọ hai lầu phía sau lộ ra một chút âm trầm, Chi Lan nhíu nhíu mày, nhảy xuống xe ngựa, đi lên phía trước, Hạc Nhi theo sau cũng xuống xe ngựa.
Quán trọ bỗng dưng vang lên tiếng động, tiểu nhị của quán trọ mở ra hai cánh cửa lớn, cười cười ra đón bọn họ: “Mời công tử vào bên trong, tới sớm không bằng tới đúng dịp, các ngươi nếu là chỉ cần chậm thêm một chút nữa thôi, sẽ không còn chỗ ở, chỉ còn lại có một gian phòng hảo hạng, ngươi mang theo nữ quyến, trẻ nhỏ nên có thể ở chung một phòng” tiểu nhị của quán trọ vừa nhìn đã biết là một người khéo léo, giỏi ăn nói, vội cầm lấy dây cương trên tay của Hiền Văn để dắt xe ngựa “Công tử yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho con ngựa này thật tốt. Bảo đảm ngày mai nó có thể chạy hơn ngàn dặm, a~, không đúng, con ngựa này thật đúng một con ngựa tốt ngàn dặm khó có thể tìm được, nhưng lại dùng để kéo xe, thật là đáng tiếc….”
Hiền Văn cắt ngang lời của tiểu nhị: “Quán trọ này rất đông khách nhân hay sao?”
“Đúng a! Vốn quán trọ này nằm ở nơi núi non hoang vu, quanh năm suốt tháng cũng không có mấy khách nhân đến dừng chân nghỉ tạm, nhưng thời gian này không phải là có võ lâm đại hội được tổ chức hay sao? Cứ ba năm lại có một lần, mỗi khi đến thời gian này, là trong quán trọ của chúng tôi rất là bận rộn. Ha hả, tôi nói thật với công tử, ông chủ của chúng tôi phải dựa vào mấy ngày này để kiếm sống trong ba năm đó.”
**********
Thứ 13 lễ: Xà Lang Quân (13)
Tiểu nhị vừa nói, vừa tiến lên phía trước dẫn đường, cửa gỗ vừa được mở ra, thì tiếng động lớn xôn xao cả đại sảnh, trong nháy mắt bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, không một tiếng động, mọi người đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía cửa, thấy chẳng qua chỉ là một gia đình ba người bình thường, liền xoay đầu lại tiếp tục ăn uống, đại sảnh yên tĩnh liền khôi phục tiếng động lớn náo nhiệt như lúc đầu.
Chi Lan bước vào cửa, một mùi kỳ quái, hỗn hợp mồ hôi cùng hương vị rượu thịt xộc vào trong mũi của nàng, ở lầu một, toàn đại hãn thô lỗ ngồi chật kín bàn ăn.
Nàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạc Nhi, trong lòng đập loạn nhịp, đi theo sát phía sau Hiền Văn, đầu cúi thấp xuống, tận lực cùng người giữ vững một khoảng cách xa. Rốt cục xuyên qua tiếng động lớn ầm ĩ ở đại sảnh, theo tiểu nhị lên lầu hai, đi đến trước cửa một gian phòng cuối cùng trên lầu hai mới dừng lại “Công tử, gian phòng này là của các ngươi.” Vừa nói vừa đẩy cửa ra, đem cây nến đang cầm trên tay đặt lên trên bàn ở trong phòng “Công tử, các ngươi muốn dùng cơm luôn ở trong phòng, hay là xuống đại sảnh ở lầu dưới?”
“Trong phòng.”
“Vậy xin đợi ột chút, trong quán của chúng ta có…”
“Ta muốn bánh rán hành.” Hạc Nhi đang rất hưng phấn xen lẫn cùng tò mò, vẫn hết nhìn đông tới nhìn tây, trong lúc bất chợt mở miệng hét lớn.
Hiền Văn đối với tiểu nhị gật đầu một cái, đặt thêm mấy món điểm tâm nhẹ, sau khi tiểu nhị lui ra ngoài, Chi Lan mới thở phào nhẹ nhõm “Những người ở lầu dưới thật là đáng sợ! Trên người mang theo không phải là đao thì cũng là kiếm. Hiền Văn, chàng nói xem chúng ta có gặp phải chuyện gì không?” Chi Lan vỗ vỗ ngực, nàng đã bằng này tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được nhiều người cầm đao kiếm sáng loáng đến như vậy.
Hiền Văn cười nói: “Không có chuyện gì đâu, chúng ta chẳng qua chỉ là ở đây có một buổi tối mà thôi, sáng mai liền lên đường luôn. Vả lại, những người của võ lâm kia cũng không phải là loại người tùy tiện đả thương người.”
Chỉ chốc lát sau, tiểu nhị đem thức ăn lên, đặt ở trên bàn, sau khi một nhà ba người ở trong phòng dùng xong bữa ăn tối, Hiền Văn để cho tiểu nhị dọn dẹp bát đũa, liền phân phó bọn họ mang thùng tắm vào phòng.
Tiểu nhị nói: “Công tử, phía sau quán trọ của chúng tôi có một hồ nước nhỏ, nước rất rất trong xanh, ngươi nếu không ngần ngại buổi tối nước lạnh, thì có thể ra đó tắm rửa a~.”
Hiền Văn gật đầu, liền để cho tiểu nhị chỉ bưng một thùng tắm đi vào, sau đó để hắn đổ nước ấm vào đó. Sau khi tiểu nhị lui ra ngoài, Hiền Văn lấy ra một bộ quần áo, nói: “Chi Lan, ta đi tắm ở hồ nước nhỏ phía sau quán trọ, nàng cùng Hạc Nhi ở trong phòng tắm rửa đi.”
Chi Lan gật đầu, dặn dò: “Chàng nhanh trở lại nha.”
Chỉ còn lại hai mẹ con ở trong phòng, Chi Lan đóng chặt cửa lại. Thử độ ấm của nước để cho hạc Nhi sau khi ăn uống no đủ đang buồn ngủ tắm trước. Còn riêng mình chỉ rửa qua loa mặt mũi một chút cho xong chuyện
Trong phòng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng thét chói tai ở đại sảnh lầu dưới truyền đến. Dưới tình huống này Chi Lan an tâm rửa nặt mới là lạ
***********
Thứ 14 lễ: Xà Lang Quân (14)
Hạc Nhi vừa đặt mình xuống giường đã ngủ thiếp đi, Chi Lan đắp chăn cẩn thận cho nó, sau đó ngồi xuống đầu giường, xõa mái tóc vừa mới rửa mặt bị làm ướt xuống, vừa từ từ lau khô tóc, vừa đợi Hiền Văn trở lại.
Nhíu nhíu mày, Chi Lan có chút lo lắng đi đi lại lại, đầu tóc cũng đã khô, tại sao Hiền Văn vẫn chưa trở lại? Hiền Văn đã đi được hơn một canh giờ rồi.
Chi Lan đứng ngồi không yên, đi tới cạnh cửa nghe một chút động tĩnh ở bên ngoài, đại sảnh lầu dưới vẫn là tiếng động lớn xôn xao như nước thủy triều, có vẻ rất hỗn loạn, nàng vốn muốn đi ra bên ngoài tìm Hiền Văn, nhưng mình dù sao cũng là thân nữ nhi, cho nên vẫn không được ổn cho lắm. Vừa vào trong phòng ngồi yên được một lát, đột nhiên nghe được đại sảnh lầu dưới truyền đến có tiếng kêu thảm thiết, Chi Lan trong lòng cả kinh, vọt đứng dậy, xông về hướng cửa, cẩn thận lắng nghe.
Tiếng quát mắng, tiếng thanh âm bàn ghế bị xô đẩy, còn có thanh âm khuyên can, tiếng cầu xin tha thứ, ngay sau đó là thanh âm đao kiếm chạm nhau, Chi Lan tâm đập loạn khó thở. Trời ạ! Nàng lo lắng, khẩn trương, cắn móng tay, Hiền Văn vẫn còn đang ở bên ngoài! Nàng không thể mất hắn một lần nữa, bỗng dưng, cũng không biết nàng lấy dũng khí từ đâu, thoáng một cái mở cửa ra, xông ra bên ngoài.
Đi hai bước thật nhẹ nhàng để dò xét xung quanh, giương mắt vừa nhìn, bỗng dưng hai tay đưa lên bịt chặt miệng lại, đem tiếng thét chói tai suýt chút nữa là bật thốt ra nuốt xuống.
Trên cửa phòng đối diện, là một người đầm đìa máu tươi bị ghim chặt vào cửa, đó chính là tiểu nhị của quán trọ, là tên tiểu nhị ăn nói khéo léo, tiếp đãi bọn họ rất chu đáo. Hiện tại thân thể hắn bị kiếm xuyên qua, đâm thẳng vào cánh cửa, con ngươi đỏ như máu lồi hẳn ra bên ngoài. Chi Lan một trận chân tay bủn rủn. Đại sảnh lầu dưới giờ phút này đang đánh nhau lộn xộn, đã không còn rõ ai là phe ta, ai là phe địch nữa, ông chủ cùng những tiểu nhị của quán trọ may mắn sống sót cả người run rẩy, trốn ở trong góc tường
Chi Lan ban đầu khiếp sợ, định thần lại một chút, cắn răng một cái, bước tiếp hai bước về phía trước, hai tay vịn chặt lan can, cố gắng tìm kiếm tung tích của Hiền Văn ở trong đám người đang hỗn chiến phía dưới. Hiền Văn, Hiền Văn đang ở chỗ nào?
Trên mặt đất, nằm la liệt những người bị đả thương đang không ngừng rên rỉ, còn lại là có người liều mạng tránh né, có người cầm kiếm chém tứ túng, Chi Lan ánh mắt không chớp ở trên người bọn họ xem xét, Hiền Văn không có ở nơi này, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thấy lão bản cùng mấy tiểu nhị đang núp ở góc tường tay chân run lẩy bẩy không ngừng, khom người, run rẩy nhìn về phía cánh cửa nhỏ lối ra vào ở bên phải.
Đột nhiên, rèm vải của lối ra vào được vén lên, một nam nhân tóc dài ẩm ướt để xõa, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, cất bước đi vào bên trong.
“Hiền Văn!” Chi Lan kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhưng thanh âm của nàng sớm bị tiếng đánh nhau ở lầu dưới bao phủ. Thì ra là vị nam tử một thân nhẹ nhàng khoan khoái kia, chính là Hiền Văn sau khi đi tắm rửa trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...