Tôn Kiệt Khắc cuối cùng cũng hiểu ra tất cả.
Tại sao trên trần và sàn nhà lại có cửa, và tại sao những bức tường đó lại được làm bằng kim loại.
Bởi vì, đó căn bản không phải là cửa, mà là khoang tàu vũ trụ.
Hoá ra, từ lúc tỉnh dậy đến giờ, hắn vẫn luôn đi ngang trên tường!
Vẫn còn choáng váng, Tôn Kiệt Khắc áp mặt vào tấm kính, cẩn thận quan sát.
Mặc dù có màu xám xịt, nhưng hắn có thể chắc chắn đó chính là Trái Đất.
Chỉ có điều, so với trước đây, hành tinh xanh trong trí nhớ kia nay đã bị bao phủ bởi một lớp rác thải kim loại màu xám, trông như một tấm vải voan u ám.
Số rác thải kim loại đó chính là vệ tinh, vô số vệ tinh rác với đủ hình dạng, kích cỡ đang bao phủ toàn bộ hành tinh.
Một số vệ tinh có kích thước lớn đến mức Tôn Kiệt Khắc có thể nhìn thấy rõ hình dạng của chúng bằng mắt thường.
“Sao lại có nhiều vệ tinh đến vậy? Bây giờ là năm bao nhiêu?”.
Tôn Kiệt Khắc chắc chắn rằng, với trình độ khoa học công nghệ trong ký ức của mình, con người không thể nào tạo ra được thứ như vậy, ngay cả khi cộng thêm năm năm hắn đã mất trí nhớ.
Khi Tôn Kiệt Khắc rời mắt khỏi Trái Đất, nhìn về phía bên trái, hắn lập tức sững sờ, có một vành đai hành tinh màu xám bạc, giống như một chiếc thắt lưng, đang bao quanh eo Trái Đất.
Còn Mặt Trăng, đáng lẽ phải ở đó, đã biến mất.
Vành đai hành tinh chủ yếu bao gồm đá, mảnh vỡ tàu vũ trụ và trạm vũ trụ.
Và vị trí hiện tại của hắn đang nằm ngay trong đó.
Lúc này, Tôn Kiệt Khắc cuối cùng cũng tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đã ám ảnh hắn từ khi tỉnh dậy: Mình đang ở đâu? - Hắn đang ở trong một trạm vũ trụ khổng lồ bị vành đai hành tinh bao quanh.
Nhưng ngay sau đó, một câu hỏi khác lại xuất hiện: Làm thế nào để trở về?
Một trạm vũ trụ đang trôi dạt trong không gian, và có vẻ như nó đã bị bỏ hoang một nửa.
Muốn từ trên trời trở về mặt đất, quả thực còn khó hơn lên trời.
Tuy nhiên, Tôn Kiệt Khắc không cần phải giải quyết vấn đề này, bởi vì hiện thực tàn khốc đã giải quyết nó thay hắn.
Cả trạm vũ trụ rung chuyển ngày càng dữ dội, màn hình phía sau cũng nhấp nháy liên tục, thậm chí còn hơi nóng.
Tôn Kiệt Khắc kinh ngạc nhận ra rằng, hành động vừa rồi của mình dường như đã phá vỡ sự cân bằng mong manh vốn có của nơi này.
Cùng với những thay đổi đó, Tôn Kiệt Khắc nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng bên ngoài lớp kính.
Trạm vũ trụ hình con quay mà hắn đang ở đang dần dần tách khỏi vành đai hành tinh, lao xuống bầu khí quyển Trái Đất.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Tôn Kiệt Khắc:
- Khốn kiếp!! Cái thứ này định rơi thẳng xuống luôn sao! Tao muốn trở về, nhưng không phải theo cách này!
“Phải làm gì đó! Phải làm gì đó!”
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, Tôn Kiệt Khắc nhanh chóng chạy đến trước màn hình nhấp nháy.
Sau khi nhận ra dù mình có làm gì cũng vô ích, hắn đẩy hai tay lên tấm kính, nhanh chóng bơi ra khỏi đó, hướng đến những căn phòng khác.
Có lẽ do Tôn Kiệt Khắc đã kích hoạt thứ gì đó, một số khoang trước đây bị khóa giờ đã có thể mở được.
Tôn Kiệt Khắc hốt hoảng, mồ hôi túa ra như tắm, luồn lách qua các khoang tàu, tìm kiếm tia hy vọng sống sót cuối cùng.
Dù là tàu cứu hộ hay bất cứ thứ gì, chỉ cần có thể sống sót là được.
“Nhanh lên! Nhanh lên!!”.
Tôn Kiệt Khắc đã cảm nhận được lực ly tâm ngày càng mạnh do trạm vũ trụ xoay chuyển.
Hắn biết thời gian của mình không còn nhiều nữa.
Khoang chở hàng, khoang vận động, đủ loại khoang tàu đều bị Tôn Kiệt Khắc lục soát.
“Rầm!”
Tôn Kiệt Khắc đẩy mạnh một cánh cửa khoang đang hé mở.
Một hàng robot, được cố định trên tường, trần nhà và sàn nhà, xuất hiện trước mặt hắn.
Ngoại trừ đôi chân là móng guốc sắt có khớp ngược và đôi mắt là một dãy màn hình, những robot này nhìn chung khá giống con người.
Hắn không còn thời gian để kinh ngạc trước trình độ công nghệ của những con robot này nữa.
Giờ đây, hắn chỉ muốn hỏi chúng có biết tàu cứu hộ ở đâu không.
Nhìn thấy chúng, Tôn Kiệt Khắc như nhìn thấy tia hy vọng cuối cùng.
Hắn vội vàng cởi dây an toàn, bắt đầu tìm kiếm công tắc của robot.
Khi Tôn Kiệt Khắc lần mò, ngón tay hắn lướt qua một màn hình nhỏ dưới nách robot, màn hình thay thế cho đôi mắt của nó bỗng sáng lên, hiển thị hai biểu tượng đơn giản hình đôi mắt.
- Này? Này này?! Nghe thấy tao nói không? Tàu cứu hộ ở đâu? Tàu cứu hộ ở đâu vậy?!
Tôn Kiệt Khắc túm lấy con robot đang trôi lơ lửng vì mất trọng lực, liên tục hỏi dồn dập.
Robot lập tức phản ứng:
- Kinesiska paketet nedladdning …10% …50% …70% … Dữ liệu tiếng Trung được tải thành công.
Một giọng nói đều đều nhưng cứng nhắc vang lên:
- Xin chào người dùng, chào mừng bạn sử dụng sản phẩm của Tapai Technology.
Vui lòng đặt tên cho sản phẩm này.
- Mẹ nó!! Thật luôn!! Phiền phức thế?!
- Đặt tên thành công: Mẹ Nó Thật Luôn Phiền Phức Thế.
Vui lòng chọn chế độ ban đầu.
Màn hình robot hiện ra ba lựa chọn: Chế độ bảo vệ, Chế độ hỗ trợ lao động, Chế độ giải trí.
Tôn Kiệt Khắc đang như ngồi trên đống lửa, vội vàng nhấp vào “Chế độ bảo vệ”.
Tuy nhiên, sau đó, màn hình lại hiện ra một loạt các tùy chọn khác.
Hắn không ngờ rằng, việc sử dụng một con robot mới lại cần phải cài đặt nhiều thứ đến vậy.
Khi trạm vũ trụ rung chuyển đến mức một số bộ phận của khoang tàu bắt đầu rơi rụng, trôi lơ lửng trong không trung, cuối cùng Tôn Kiệt Khắc cũng cài đặt xong.
- Xin chào Tôn Kiệt Khắc, Mẹ Nó Thật Luôn Phiền Phức Thế rất hân hạnh được phục vụ ngài.
Màn hình robot hiện lên hai con mắt cười.
- Mày có biết đây là đâu không? Nơi này sắp rơi xuống rồi!! Có biết tàu cứu hộ hay tàu vũ trụ nào ở đâu không?
Tôn Kiệt Khắc nói với giọng vô cùng gấp gáp.
Điều khiến người ta không ngờ là con robot này thực sự trả lời lại rằng:
- Mức độ an toàn của người dùng: Đỏ, tự động kích hoạt ghi âm và quay video, khởi động chế độ cứu hộ khẩn cấp...!Định vị vệ tinh không phản hồi, kết nối mạng thất bại, dữ liệu không đủ, không thể tiến hành cứu hộ.
Lúc này, những tiếng kim loại ma sát ghê rợn từ bên ngoài truyền đến, như thể toàn bộ trạm vũ trụ sắp bị xé toạc.
Nỗi sợ hãi trước cái chết khiến cơ thể Tôn Kiệt Khắc run lên bần bật.
Ngay khi hắn định từ bỏ con robot vô dụng này và tìm cách khác, robot bỗng nhiên có động tĩnh mới:
- Kết nối mạng con 12.128.C1, thu thập dữ liệu hoàn tất, lập kế hoạch cứu hộ thất bại.
Nguyên nhân lỗi: Khả năng tư duy logic không đủ, không thể hiểu được logic dữ liệu của mạng con.
Yêu cầu người dùng cấp quyền truy cập ROOT.
Sau khi được chấp thuận, hệ thống AI sẽ được kích hoạt dựa trên dữ liệu mạng con, xác suất giải cứu sẽ tăng 32,3%.
- Đồng ý! Đồng ý!
Mặc dù không hiểu robot đang nói gì, nhưng Tôn Kiệt Khắc vẫn hiểu được ý nghĩa của cái đoạn tăng xác suất giải cứu.
“Bắt đầu nâng cấp hệ thống...” Một thanh tiến trình xuất hiện trên màn hình robot.
Đúng lúc này, toàn bộ khoang tàu bất ngờ bị xé toạc, một tấm kim loại như lưỡi hái lao thẳng về phía đầu robot.
Tôn Kiệt Khắc túm lấy cánh tay kim loại của robot, kéo mạnh về phía mình.
Tuy nhiên, hắn đã quên mất rằng mình đang ở trong trạng thái mất trọng lực.
Khi hắn kéo robot lại, theo quán tính, hắn đã bị kéo đến vị trí của robot.
Nhìn thấy tấm kim loại sắp đâm vào đầu mình, Tôn Kiệt Khắc đạp mạnh vào người robot.
Tấm kim loại sượt qua mặt Tôn Kiệt Khắc trong gang tấc.
Dưới lực đẩy đó, Tôn Kiệt Khắc va vào tường rồi mới dừng lại.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một con ốc vít đang xoay tít như viên đạn bắn về phía cổ hắn.
Ngay khi con ốc vít sắp xuyên thủng cổ Tôn Kiệt Khắc, một bàn tay sắt bất ngờ đưa ra.
"Keeng~!" Hai bên va chạm, tia lửa bắn tung tóe, con ốc vít bị đánh bật ra xa.
Tôn Kiệt Khắc nhìn theo cánh tay kim loại, phát hiện ra con robot mà hắn vừa kích hoạt đã dùng cơ thể kim loại của mình che chắn gần hết bên trái cho hắn.
Robot từ từ ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
- Con mẹ mày, đặt cái tên chó má gì thế này?!
Robot lên tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...