Thấy nàng tỉnh lại, Mộ Dung Ưng thẳng thừng buông nàng ra, chỉ lạnh
lùng thờ ơ nói một câu: “Đi thôi.” Chờ hắn đi được vài bước, phát hiện
nàng ở phía sau không đi theo mới dừng bước xoay người lại nhìn nàng
chằm chằm.
“Ngươi không muốn hỏi ta tại sao à?” Mạn Tâm nhìn trực diện hắn hỏi,
biết trong lòng hắn có rất nhiều nghi hoặc cùng bất mãn với mình.
“Bổn vương hỏi thì ngươi sẽ nói sao?” Khóe môi của Mộ Dung Ưng nhếch
lên, lộ ra đường cong đầy châm chọc, cho dù nói chỉ sợ là chuyện bịa
đặt, cho nên hắn không cần phải hỏi.
“Chỉ cần ngươi hỏi, ta sẽ nói, còn về chuyện có tin hay không, đó là
chuyện của ngươi.” Mạn Tâm nói rất dứt khoát, không muốn có gì ngăn cách với hắn, không muốn vách ngăn giữa mình và hắn lại càng lúc càng lớn.
“Được, vậy bổn vương hỏi ngươi, vì sao ngươi lại giúp hắn?” Mộ Dung Ưng thuận miệng hỏi, cũng không chờ mong nàng sẽ trả lời.
“Bởi vì hắn rất giống một ngưởi quen của ta, cho nên ta muốn giúp hắn.” Mạn Tâm không hế giấu diếm.
“Người quen của ngươi?” Mộ Dung Ưng dừng lại một chút: “Thật ra ta cũng đoán được vài phần là ngươi thích tên nam nhân kia?”
“Phải.” Nàng gật gật đầu, tuy rằng đáp án giống nhau, nhưng sự tình lại thành trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Nghe được đáp án của nàng, trong lòng hắn không biết vì sao lại có
một cảm giác là lạ không thoải mái. Chỉ có điều nếu nàng có thể giúp hắn thì đã nói lên nàng cũng không phải hoàn toàn lãnh huyết, tàn khốc, lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, hằn nhìn chằm chằm nàng, sắc bén hỏi:
“Ngươi không phải bị mất trí nhớ sao? Sao lại nhớ rõ hắn?” Hóa ra nàng
đúng là giả bộ, bây giờ rốt cuộc lại lộ ra sơ hở, buồn cười chính là
mình lại suýt chút nữa liền tin tưởng nàng.
Mạn Tâm ngây ra một lúc, vừa rồi đã xem nhẹ vấn đề này, giờ nên giải
thích làm sao đây? Nhưng nàng nhất định phải giải thích, nếu không hắn
liền cho rằng mình nói dối, nghĩ một lát mới lên tiếng: “Ta bị mất trí
nhớ nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy mặt hắn, có một bóng người liền từ trong đầu ta hiện lên rất rõ ràng, ta nhìn thấy chính mình khóc.” Mặc
dù lý do này có chút không hợp lý, mặc kệ hắn tin hay không, nàng chỉ có thể trả lời như vậy. Kỳ thật nàng cũng không định lừa gạt, trong thời
điểm đó, trong đầu nàng cứ nghĩ là Vân.
“Phải không?” Mộ Dung Ưng hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin lời nàng, nhưng dường như cũng không muốn hỏi tiếp, nên trực tiếp nói: “Trở về thôi.”
“Được.” Mạn Tâm đi nhanh vài bước giữ chặt tay hắn.
Mộ Dung Ưng lại chẳng hề lưu tình, gạt tay nàng ra, ánh mắt khinh
miệt nhìn nàng: “Ngươi không phải thích người khác rồi sao? Ngươi không
phải luôn luôn bài xích bổn vương sao? Nếu như nói ngươi vì mất trí nhớ
mới yêu thương nhung nhớ bổn vương, nhưng bây giờ ngươi đã nhớ lại, tại
sao lại còn quấn quýt lấy bổn vương?”
“Bởi vì ta đã gả cho ngươi nên ta không còn lựa chọn nào khác, ta
không muốn sống với ngươi như vậy suốt đời, ta muốn quên hắn đi, cùng
ngươi bắt đầu lại một lần nữa.” Mạn Tâm nhìn hắn, thật ra mà nói đương
nhiên là vì nhất định phải khiến hắn yêu mình, thì nàng mới có cơ hội về yêu Vân.
“Ngươi tưởng bổn vương sẽ ngu ngốc tin vào chuyện ma quỷ của ngươi
sao?” Mộ Dung Ưng lạnh lùng nói. Hành động ngày hôm nay của nàng đã nói
lên chuyện mất trí nhớ của nàng đều là giả.
“Vàng thật không sợ lửa, ngươi nhất định sẽ tin.” Mạn Tâm cũng không
có hy vọng xa vời là hắn chấp nhận mình nhanh như vậy, nhưng rốt cuộc sẽ có một ngày hắn nhất định yêu mình.
“Bổn vương cũng rất mong chờ ngày đó.” Mộ Dung Ưng nói xong liền đi
nhanh tới phía trước, dạng nữ tữ có tâm kế như vậy, hắn sẽ không thích
nàng.
Mạn Tâm lại không nhanh không chậm đi theo, nàng biết hắn sẽ không bỏ rơi mình. Nhìn về hướng cửa đá, trong lòng nàng vẫn rất nghi hoặc, tại
sao hắn lại giống Vân như vậy? Nếu con người thật sự có kiếp trước kiếp
sau, chẳng lẽ hắn là Vân kiếp trước sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...