Một lát sau, Mạn Tâm không cảm thấy đau đớn, chẳng lẽ mình đã chết,
lén mở mắt ra mới phát giác trước mắt chẳng hề có một bóng người, nhưng
cảnh tượng trước mắt làm nàng biết mình còn ở đây, nàng vẫn chưa chết,
sao lại thế này? Không phải có người muốn giết nàng sao? Người đâu?
“Vừa rồi là Tử Vân đùa giỡn với ngươi, bây giờ mau thay y phục, chúng ta rời khỏi nơi này.” Mộ Dung Ưng nói, đưa một bộ y phục màu đen đến
trước mặt nàng, lúc nàyđã gỡ khăn bịt mặt xuống.
“Ngươi?” Mạn Tâm kinh ngạc nhìn hắn, sao lại là hắn? Hắn vào bằng
cách nào? Chỉ có điều nhìn thấy hắn trong khoảnh khắc này, trong lòng
mừng như điên, bởi vì nàng biết mình được cứu, rồi lập tức bổ nhào vào
trong ngực hắn, “Ngươi rốt cuộc đã tới.” Giọng điểu giống làm nũng, lại
vừa trách cứ.
“Không sao rồi, bổn vương đã nói sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện
mà!” Tay của Mộ Dung Trần nhẹ nhàng vỗ về nàng, cảm thấy trong lòng thật sự rất phức tạp.
“Ta biết.” Mạn Tâm ôm chặt lấy hắn, tựa như trong bóng đêm nhìn thấy hào quang.
Dương Tử Vân cứu Mạnh tiểu thư tỉnh dậy, bảo nàng mặc quần áo tử tế,
vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mạn Tâm tựa vào trong lòng đại ca, phẫn
nộ lập tức kéo nàng ra, “Tránh ra, đừng mê hoặc đại ca của ta.”
“Mắc mớ gì tới ngươi, ta thích như vậy!” Mạn Tâm phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, vừa rồi còn chưa tính sổ với hắn.
“Có ta ở đây, ngươi đừng hòng!” Dương Tử Vân đối nghịch cùng nàng,
hắn tuyệt đối không thể để cho giữa đại ca và nàng xảy ra tình cảm không nên có.
“Được rồi, Tử Vân để cô ấy nhanh chóng thay y phục, chúng ta cần mau
rời khỏi đây.” Mộ Dung Ưng nói, nếu bị người ta phát hiện, bọn họ thì có thể thoát thân dễ dàng, nhưng mang theo hai nữ nhân thì không chắc
chắn.
“Ha ha.” Đã thay y phục xong, Mạnh tiểu thư nhịn không được cười khẽ
một chút: “Bộ dáng của các ngươi, làm sao giống huynh muội, mà rõ ràng
là một đôi oan gia.”
“Hả?” Mạn Tâm cùng hắn đều ngây ngẩn cả người, nếu không phải cô ấy
nhắc nhở, bọn họ đã quên điểm này, có chút xấu hổ mà không giải thích
được.
“Đưa ta!” Nàng đoạt lấy y phục, liền thay quần áo rất nhanh, lúc này
mới phát hiện những thi thể nằm trên mặt đất đều không mặc quần áo đen,
mới kinh hãi nhìn hai người, “Quần áo này, các ngươi…. các ngươi… không
phải là cởi trên người bọn họ ra chứ.” Tay khẽ run chỉ vào thi thể.
“Nói nhảm, không của bọn hắn, chẳng lẽ của chúng tôi mang đến? Đừng dài dòng, đi nhanh lên.” Dương Tử Vân không kiên nhẫn nói.
“Oh my god (ôi trời đất ơi)!” Mạn Tâm áp tay lên trán mình, nàng rõ
ràng đã mặc đồ người chết, điều này làm cho lông tóc nàng dứng đứng,
kinh hồn bạt vía.
“Dương tiểu thư, cô đang nói cái gì?” Mạnh tiểu thư kỳ quái hỏi, ngôn ngữ của nàng thật quái lạ.
“Không có gì, chúng ta đi thôi!” Mạn Tâm lắc đầu, mặc cũng mặc rồi, không thể cởi ra.
“Chờ một chút.” Khi Mộ Dung Ưng đi đến cửa đá, đột nhiên dừng bước
quay đầu lại dặn dò: “Tử Vân, đệ mang Mạnh tiểu thư đi trước, chúng ta
đi phía sau, nếu đi chung, mục tiêu quá lớn, sẽ dễ làm người ta hoài
nghi.”
“Dạ, đại ca, huynh cũng cẩn thận một chút.” Dương Tử Vân gật gật đầu, biết đại ca an bài thật chu đáo.
“Ừ, đi thôi, đệ cũng cẩn thận một chút!” Mộ Dung Ưng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Đại ca, đệ ở rừng cây chờ huynh.” Dương Tử Vân nói xong, đến gần Mạnh tiểu thư: “Đi với tôi, bình tĩnh một chút.”
“Vâng.” Cô ta gật gật đầu, sau đó nói với Mạn Tâm: “Bảo trọng.”
“Cô cũng bảo trọng.” Mạn Tâm gật gật đầu với cô.
Thấy bọn họ rời đi, Mộ Dung Ưng lúc này mới dặn dò: “Theo sau bổn
vương, gặp người, không phải sợ cũng không cần hoảng, mọi việc đã có bổn vương.”
“Có ngươi ở đây, ta không sợ cũng không hoảng.” Khóe môi Mạn Tâm lộ
ra nụ cười sáng lạn, nhấc đầu nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực của hắn, bỗng
nhiên cảm giác lồng ngực của hắn thật an toàn, ít nhất làm lòng nàng nhẹ nhõm một cách lạ thường.
Mộ Dung Ưng có chút mất tự nhiên, khẽ đẩy nàng ra, “Chúng ta cũng đi ra ngoài đi!”
“Chờ một chút!” Mạn Tâm đột nhiên gọi hắn lại, nhìn hắn hỏi: “Còn có một tiểu cô nương, các ngươi có tìm được cô ấy không?”
“Không có.” Hắc lắc đầu, “Tìm được các ngươi cũng là cơ duyên xảo
hợp, chúng tôi lén lút lẻn vào, đúng lúc nghe được người đưa cơm đồ ăn
nói với người khác có nữ nhân xinh đẹp ra sao bị giam trong này, bổn
vương đã nghĩ là ngươi, cho nên đi theo vào, bây giờ không phải lúc để
giải thích chuyện này, ra ngoài trước hẵng nói.”
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Mạn Tâm gật gật đầu, không phải không cứu, mà thật sự là bất lực.
Bám theo sát phía sau hắn, mỗi lần nhìn thấy hắc y nhân khác, nàng
đều vô cùng khẩn trương sợ mình có sơ suất, sẽ làm người khác hoài nghi, may thay đều vượt qua hết, cũng may là có che mặt, chứ nếu không nàng
sớm đã bị người ta nhìn ra, chỉ có điều chuyện ngoài ý muốn vẫn cứ xảy
ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...