Xa Gần Gang Tấc

Một màn kịch liệt qua đi, hai người đều không thấy được bản thân mình hỗn độn đến mức nào, hai cơ thể trần trụi cùng nhau ngã ra giường, lồng ngực không ngừng phập phồng. Chân Nhạc Minh Tâm vẫn đi đôi bít tất màu trắng, hai bên đùi dường như không khép lại được chỉ có thể mở ra, nằm một lát cậu vùng vẫy bò dậy mới tới cửa sổ sát đất để kéo rèm lại.

Hạ Thành An mang theo ý cười trêu ghẹo: “Cửa này là thủy tinh một chiều.”

“…….” Nhạc Minh Tâm thu tay, lại quay về giường, trên mặt có chút đỏ.

“Tôi đi tắm một chút.”

Hạ Thành An xoay người ngồi dậy, để thân trần xuống lầu, Nhạc Minh Tâm nằm trên giường ngẩn người, cậu tiến vào khoảng thời gian hiền giả (*) sau cao trào, trong đầu lại bất chợt có cảm giác mất mát. Cậu chôn mặt mình trong gối của Hạ Thành An, trong lòng ngổn ngang. So với lần trước dây dưa vì say rượu, lần này, thái độ của Hạ Thành An đã mềm mỏng hơn rất nhiều, khi môi lưỡi quấn quít da thịt kề cận dường như còn chứa cả chân tình như có như không.

(*) Thời gian hiền giả ‘贤者时间’: Xuất phát từ tiếng Nhật còn có tên gọi khác là ‘Kenja Time’, là cảm giác trống rỗng do não bộ tạo ra sau một sự kiện nào đó thường để nói về việc sau khi đàn ông làm tình hoặc thủ dâm.

Đợi đến khi cả hai đã tắm xong, cũng đã quá trưa. Nửa người dưới của Nhạc Minh Tâm vẫn đang quấn khăn, tóc còn hơi ướt, cậu phiền não nhìn cái quần lót của mình bị ném ở một góc, rách tung tóe còn bị ẩm cả rồi. Hạ Thành An nhìn cậu một cái rồi lục ra cái quần lót Nhạc Minh Tâm cho hắn mượn trước đó, nói: “Tôi đã giặt sạch rồi, nếu em không ngại.”

Nhạc Minh Tâm mặc cái quần lót vốn dĩ là của mình nhưng lại từng được Hạ Thành An sử dụng qua, mảng hồng trên khuôn mặt mãi chẳng tan.

Hạ Thành An nhìn đồng hồ treo trên tường, hỏi: “Ăn cơm không?”

Nhạc Minh Tâm nhớ tới lời cự tuyệt lần trước của Hạ Thành An, liền đáp lại theo bản năng: “Không được, tôi còn có việc.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng đã liền thấy hối hận, vất vả lắm mới kéo lại gần được khoảng cách giữa hai người, giờ lại muốn kéo nó ra. Ai ngờ vẻ mặt của Hạ Thành An không tỏ ra tức giận cũng không thấy mất mát, hắn tùy tay cầm một thứ trên bàn rồi ném về phía Nhạc Minh Tâm.

Thứ đồ ấy bay một đường cong trên không trung, rơi chuẩn xác vào lòng bàn tay Nhạc Minh Tâm.


Cậu mở tay ra, là một viên kẹo chocolate Lindt & Sprüngli.

Học kì 1 vô kinh vô hiểm (*) của năm lớp 11 cứ thế mà qua đi, không bao lâu nữa là sẽ tới học kì tiếp theo, trước khi vào học kì mới thì sẽ một buổi họp phụ huynh, cũng vừa đúng là lễ Valentine trắng. Trước lễ tình nhân một tuần, các nữ sinh đã tụ lại với nhau, líu rĩu bàn tán, đến khi các nam sinh đến gần thì lại cười trộm rồi tản hết đi. Các nam sinh lén lút thảo luận, rốt cuộc là có thể nhận được chocolate của các bạn nữ sinh hay không?

(*) Vô kinh vô hiểm ‘有惊无险’: Nghe có vẻ ly kì nhưng không nguy hiểm.

“Cậu nói xem?” Lý Khải đẩy Nhạc Minh Tâm đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ.

“A, nói gì cơ?” Ban nãy Nhạc Minh Tâm vừa mới nhìn thấy Hạ Thành An đi từ dãy học dưới đi ngang qua.

“Mấy ngày nữa là tới Valentine trắng rồi, cậu để ý một chút đi chứ.” Lý Khải ở chung phòng kí túc với Hạ Thành An, cậu ta cũng có quan hệ không tồi với Nhạc Minh Tâm, cậu ta thích một nữ sinh cùng lớp tên là Khiếu Phương Bình.

Mấy nam sinh đang tụ tập một chỗ đều cười to. Nhạc Minh Tâm từ trước đến nay luôn khá thờ ơ với mọi chuyện, nhưng lại rất có duyên với mọi người, lớn lên cũng đẹp trai, nam nữ sinh đều thích cậu, cũng từng có vài nữ sinh tới bày tỏ với cậu, nhưng cậu đều rất uyển chuyển lịch sự từ chối. Mọi người cũng biết Nhạc Minh Tâm không để ý lắm đến ngày lễ tình nhân, mà chỉ có Lý Khải là để tâm chuyện ấy.

Một nam sinh khác nháy mắt rồi nói: “Hình như Phương Bình tự mình làm chocolate đấy, muốn tặng cho người đó đó.”

Lý Khải gấp gáp: “Tặng cho ai!

Người nam sinh kia chỉ xuống hàng ghế phía sau, đáp: “Cho cậu ta.”

Nhạc Minh Tâm quay lại nhìn, đó là chỗ của Hạ Thành An.


Ngày họp phụ huynh cũng vừa đúng vào ngày Valentine trắng, cả ba và mẹ của cậu đều tới. Ba ngồi trong phòng học để dự họp, còn cầm theo một cuốn sổ nhỏ rất chăm chú mà ghi chép, dù sao cậu cũng sắp lên lớp 12 rồi. Mẹ Nhạc thì kéo con trai đi dạo quanh trường vừa tán gẫu, quan hệ giữa ba mẹ và cậu vẫn luôn rất tốt đẹp, có gì nói nấy, mẹ Nhạc nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay là cái ngày gì ấy nhỉ … à Valentine trắng phải không?”

Nhạc Minh Tâm đáp: “Vâng.”

Mẹ Nhạc cười nói: “Con trai mẹ có nhận được hộp chocolate nào không?”

Nhạc Minh Tâm bĩu môi: “Không có đâu ạ, mẹ đừng nói nhắc mấy chuyện vô nghĩa ấy với con nữa mà.”

“Ai da nào có,” Mẹ Nhạc nói, “Con mẹ đẹp trai như vậy, có bạn nữ thích cũng rất là bình thường nha. Nhưng mà con cũng sắp lên lớp 12 rồi, có thích ai thì cứ lặng lẽ thích thôi, để khi nào tốt nghiệp rồi lại nói sau.”

Nhạc Minh Tâm sờ sờ tai, đáp: “Cái gì mà có với không có chứ mẹ …”

Kết thúc buổi họp phụ huynh, các phụ huynh cũng lần lượt đi ra khỏi phòng học, mẹ Nhạc mở xem cuốn sổ ghi chép của chồng, còn đang cằn nhằn ông viết ngoáy quá, còn ba Nhạc thì kêu oan, bảo rằng thầy nói nhiều lại nhanh. Nhạc Minh Tâm ở bên cạnh tay đút túi quần nghe câu được câu không, cậu thấy Hạ Thành An đang theo sau một người đàn ông đi về hướng cổng trường, vẻ mặt của cả người đó lẫn Hạ Thành An đều thối hệt nhau, hai người họ cũng chẳng nói một lời nào.

Sắc trời âm đảm, mây đèn ở chân trời ùn ùn kéo tới, Nhạc Minh Tâm liền nói với ba mẹ là mau đi về.

Quả nhiên, khi hai ông bà vừa mới lên xe, một tiếng sầm rền vang, vài giọt mưa bắt đầu rơi xuống trên đầu Nhạc Minh Tâm, cậu vội vã chạy về, lại thấy Hạ Thành An đứng trước cửa trường, một chiếc xe đang đỗ trước mặt hắn. Phụ huynh của Hạ Thành An ngồi ở ghế lái, hạ cửa kính xe xuống nói chuyện với hắn.

Nhạc Minh Tâm cũng không dám quấy rầy, cậu đi vòng qua bên cạnh, lại có mấy câu mắng rất nghiêm khắc truyền vào trong tai.


“Tao cho mày vào đây là để đi học, mà mày xem thành tích của mày đi.”

“Tao đã phải nhờ quan hệ để mày được học ban khoa học tự nhiên, vậy mà môn hóa với môn toán của mày lại là mớ hỗn độn thế à.”

“Tao thấy trong ngăn kéo của mày chỉ toàn có mấy bức tranh, đầu óc không để vào học hành, mày định làm gì hả?”

“Mày xem cái vẻ mặt của mày đi, đây là thái độ gì hả?”

Mưa ngày càng to hơn, từ những hạt mưa nhỏ dần thành những dải mưa dài, xung quanh đều là bụi nước trắng xóa một khoảng trời. Nhạc Minh Tâm quay đầu nhìn thoáng qua, Hạ Thành An vẫn đứng ở nơi đó, tắm lưng thẳng tắp, chẳng một tiếng cãi lại. Còn chưa đợi cậu nhìn thêm, mưa đã rơi xuống như trút, ngơ như trên bầu trời bị thủng mất một lỗ, nước cứ thế ào ào chảy.

Nhạc Minh Tâm chạy, giày thể thao giẫm trên đất, bọt nước văng lên, chẳng bao lâu mà người đã ướt hơn phân nửa, cậu đứng ở phòng thể chất cách cổng trường không xa. Khi không có tiết phòng thể chất sẽ được khóa lại, trước cửa cũng có một khu nhỏ đủ để che mưa, cậu liền vội vàng chạy vào đó trú, vò mái tóc ướt đẫm, đầu lắc giũ mưa.

Cậu chỉ vừa đứng vững, liền có một người từ trong mưa chạy tới, là Hạ Thành An.

Nhạc Minh Tâm nhanh chóng đứng gọn sang một bên nhường chỗ cho hắn. Trên người Hạ Thành An ướt hơn cậu rất nhiều, áo sơ-mi trắng đồng phục dính cả lên người, từng giọt nước cứ theo đó mà chảy xuống.

“Hi.” Nhạc Minh Tâm chào hắn.

Hạ Thành An không nói chuyện, chỉ khẽ ừ một tiếng, hắn nhíu mày, nhìn qua có vẻ tâm tình cũng không tốt. Mưa tới rất đột ngột, cái nóng hừng hực cũng vị thế mà giảm bớt, cảnh sắc bên ngoài dù cách năm bước chân cũng trở nên mông lung. Nơi trú mưa cũng không lớn, vì để tránh cho mưa theo gió hắt lên người, hai người đứng rất gần nhau, hai cánh tay gần kề, trong lúc nhất thời chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi.

“Cái đó …” Nhạc Minh Tâm do dự mở lời, “Lần trước, cảm ơn cậu.”

Hạ Thành An xoay đầu lại nhìn cậu, khóe miệng chỉ vừa hơi câu lên lại nhanh đè xuống, đáp: “Không cần cảm ơn.”

Cơn mưa tầm tã giống như đã ngăn ra được một thế giới nhỏ, mắt thấy đối thoại tạm thời trầm lại, ngay sau đó Nhạc Minh Tâm liền tìm ngay một đề tài khác: “Cậu có biết hôm nay là ngày Valentine trắng không?”


Hạ Thành An vẫn đang nhìn cậu, hắn thu vào mắt toàn bộ nét mặt vò đầu bứt tai tìm đề tài của cậu vào trong mắt, tâm tình khá hơn nhiều, đáp: “Có biết.”

Nhạc Minh Tâm: “….”

Hạ Thành An: “Vậy thì sao?”

Nhạc Minh Tâm lại vội vàng nói tiếp: “Nghe nói có người định tặng chocolate cho cậu.”

Hạ Thành An: “À.”

Nhạc Minh Tâm xấu hổ, tròng mắt đảo quanh, không biết phải nói tiếp cái gì, vừa lúc ấy mưa cũng ngớt dần, chỉ cần đội mưa chạy hai phút là đã tới kí túc xá, cậu liền khẩn trương nói: “Quay về kí túc à?”

Hạ Thành An đáp: “Tôi quay lại lớp lấy ít đồ.”

Hai người phải chia hai đường đi, thế nhưng cả hai đều không nhúc nhích, vẫn cứ lẳng lặng đứng đó một hồi. Mưa tới nhanh, đi cũng rất mau, cũng chỉ còn lại lác đác vài hạt mưa, rơi trên mặt đất tạo thành vũng nước động, đôi lúc khi hạt mưa nhỏ xuống lại tạo một vòng rung động. Sau cơn mưa tươi mát, ngay cả hoa lá cũng đẹp một cách vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Lúc này thì phải đi thật rồi, Nhạc Minh Tâm và Hạ Thành An nói lời tạm biệt.

“Chờ một chút.”

Nhạc Minh Tâm dừng bước, cậu quay đầu lại nhìn thì thấy Hạ Thành An ném cho mình một thứ, cậu vô thức bắt lấy, nắm trong lòng bàn tay, đến khi mở ra xem, thì đó là một viên chocolate Lindt & Sprüngli. Cậu vội vã ngẩng đầu lên nhìn thì Hạ Thành An đã quay người đi về phía dãy phòng học.

Cậu cầm viên kẹo trong tay, suốt dọc đường cũng không buông, về kí túc xá cũng chỉ còn mình cậu. Nhạc Minh Tâm mở bàn tay, cứ nhìn chăm chăm viên kẹo chocolate, nhìn rồi lại nhìn, mãi mới bóc ra ăn. Khe khẽ cắn một miếng, nhân chocolate mềm ngọt chảy ra, toàn bộ khoang miệng đều là vị mềm ngọt ấy.

Nhạc Minh Tâm đặt giấy gói kẹo lên bàn, nghĩ một chút lại thấy bản thân có hơi kì quái, liền vo nó lại rồi ném vào thùng rác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui