Không nói tiếng người
......
Du Nhậm tìm Mão Sinh đúng lúc Mão Sinh đang ghé qua vô số quán trà trên đường, khi chiếc xe lái đến trước cửa chỗ làm của Du Nhậm đã quá giờ hẹn mười phút: "Cậu đi mua trà ở đâu vậy?" Du Nhậm bước vào xe hỏi.
"Mình đến hơn 20 cửa hàng, mua từ tây sang đông", Mão Sinh nói vấn đề không phải đã chạy bao nhiêu nơi, quan trọng là mình không hiểu trà, cũng không giỏi mặc cả, không biết bị mua đắt bao nhiêu.
"Du Nhậm, ở nhà cậu có rất nhiều đúng không? Hay là cho mình mỗi loại một ít nhé? Vừa hay đợi Ấn Tú về sẽ cùng thử sự khác biệt." Mão Sinh đã đến nhà Du Nhậm nhiều lần, nhớ ra Viện trưởng Du có một tủ đông nhỏ chuyên dụng bảo quản trà.
Du Nhậm nói, cậu đây là đang ăn cây táo, rào cây sung đấy, có hiểu không? Uống trà của nhà mình, mà quay đi bán đứng mình cho Tiểu Liễu.
Gần đây Du Nhậm và cô gái nhỏ có vẻ hơi lục đục, Du Nhậm bảo Viên Liễu "Quan tâm bản thân", vậy là Viên Liễu thậm chí còn không gửi tin nhắn cho cô.
"Haha, là tại mình." Mão Sinh nói chỉ là mình thấy Tiểu Liễu... cũng không phải mình thấy, là Ấn Tú nói Tiểu Liễu đối xử với cậu không bình thường. Minh nghĩ, thay vì để cậu tiếp tục một mình tu hành kham khổ, thà rằng nhìn ra xung quanh xem có khả năng nào không. Mão Sinh giơ một tay lên kính lễ: "Lần sau không dám nữa." Vậy, Tiểu Liễu làm phiền đến cậu à?
Ánh mắt Du Nhậm bất lực đành chịu, đứa nhỏ này sẽ không bao giờ làm phiền mình. Nhưng sau màn hội thoại trước trường Số 8 lần trước, giai đoạn nguội lạnh xảy đến chỉ là lẽ thường tình. Một tuần sau đó, Viên Liễu vẫn chẳng nói chẳng rằng, Mão Sinh mời cô gái nhỏ đi chơi: "Uống trà đi, chị Du Nhậm cũng tới." Đây mới là nội dung chính.
"Nhà cậu trang trí đến đâu rồi?" Mão Sinh vừa lái xe vừa hỏi: "Nhà của Ấn Tú đã hoàn tất, bây giờ chỉ cần mua đồ dùng trong nhà và máy thông gió." Mão Sinh nói thật tuyệt, bốn nhà chúng ta đều nằm trong một tiểu khu, sau này nấu cơm cũng tiện, thay phiên sang nhà nhau ăn. Mỗi tuần chỉ cần nấu 1-2 bữa là được.
"Cũng sắp xong, đều do mẹ mình lao tâm khổ trí." Còn tâm trí Du Nhậm đang ở nơi khác, Mão Sinh hỏi cậu có chuyện gì phiền lòng trong công việc à?
Chuyện phiền lòng trong công việc không là gì, chúng đều có thể giải quyết bằng cách điều chỉnh các phương pháp và trình tự: "Mình đang phiền chuyện xem mắt." Du Nhậm nói, cậu vẫn nhớ Tả Hạc Minh chứ? Cậu ta cũng về Bách Châu phát triển, gia đình cậu ấy nhờ người làm mối cho mình với cậu ấy.
Nhưng người làm mối này rất thông minh, không nói rõ mục đích, chỉ mời hai người trẻ đi ăn một bữa cùng nhau, sự thật về việc mai mối không hề lộ đuôi. Nếu thành, cô ấy là người giới thiệu. Nếu không thành, cũng không phải việc của cô ấy.
"Cái khó là không thể chối hẹn." Du Nhậm nói: "Ban đầu mình muốn lấy lý do vô sinh để trực tiếp lịch sự từ chối."
Bây giờ thì sao? Mão Sinh nói Du Nhậm, theo những gì mình biết về cậu, cậu sẽ không dễ dàng cam chịu. Nhưng bây giờ do tính chất công việc của cậu, sợ rằng không thể nói chuyện như vậy với lãnh đạo.
Du Nhậm hừ: "Nói cách khác, điều gì nên nói mình vẫn sẽ nói." Công việc chữ nghĩa trong phòng nghiên cứu mài mòn tính cách cô trở nên thận trọng và khiêm nhường, nhưng chuyện này Du Nhậm không thể ỡm ờ.
Thực ra cậu rất cứng rắn, Mão Sinh nói. Nghĩ đến cách Ấn Tú đánh giá Du Nhậm: "Ấn Tú nói cậu thật giống chị ấy, đều cứng đầu."
Du Nhậm gật đầu: "Thế nên, mình cảm thấy mình và Ấn Tú rất xứng đôi, liên minh cường-cường." Quả nhiên thấy Mão Sinh mắc nghẹn, Du Nhậm cười, vỗ vai bạn: "Cậu phải cẩn thận đấy."
Mão Sinh vừa lái xe xuống tầng nhà Viên Liễu đã thấy cô gái nhỏ xách túi đợi ở đó. Nhìn thấy Du Nhậm, đôi mắt to của Viên Liễu lóe lên, chào chị, giơ túi nói: "Em làm món sườn." Sau đó ngồi vào ghế sau, quay trái nhìn Mão Sinh, quay phải nhìn Du Nhậm chằm chằm: "Hôm nay Tiểu Hải có nhiều khách, bảo bận quá nên nhờ em chuyển lời xin lỗi."
"Không sao, hôm nay có em là được." Nói xong, Mão Sinh lè lưỡi, vừa nhìn sang Du Nhậm lại nín thinh. Du Nhậm cúi đầu nhắn tin, không nhìn Viên Liễu cũng như không nói gì, trong xe yên tĩnh đến mức có hơi khó xử.
"Ấn Tú về nhà lúc tám giờ, nói bà ngoại cậu làm ngỗng tương, nhờ chị ấy mang cho cậu." Mão Sinh tìm chủ đề nói với Du Nhậm.
"Vừa hay chúng ta cùng nhau ăn, mẹ mình không ăn ngỗng." Du Nhậm vẫn không ngẩng đầu lên, không thấy ánh mắt hướng đến của Viên Liễu phía sau.
Khụ, Mão Sinh ho nhẹ: "Tiểu Liễu, em chưa được thử đồ ăn chị nấu nhỉ?" Hôm nay ngày lành tháng tốt, chị muốn cảm ơn em vì đã nhiều lần mời chị ăn cơm.
"Sao lại là ngày lành tháng tốt?" Viên Liễu nói hôm nay là ngày 2 tháng 6, không phải ngày lễ gì, ai có sinh nhật à?
Không nhất thiết phải chọn ngày sinh nhật để tụ tập ăn uống, hôm nay còn cần nếm trà, chị Du Nhậm của em nói em có vị giác rất nhạy bén, có thể nhận xét dăm ba câu về trà. Không như chị, Ấn Tú bảo chị uống, chị chỉ biết nói "ngon" hoặc "bình thường". À, cây hoa nhài em trồng cho chị của em hình như sắp nở hoa nhỉ?
"Nở ba nụ hoa." Viên Liễu hào hứng hẳn lên khi nhắc đến hoa, lại liếc nhìn Du Nhậm, chị vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại. Cô bé chỉ đành trò chuyện về vấn đề hoa lá với Mão Sinh suốt chặng đường đến Cận Hy. Mão Sinh nói đến đằng trước tìm chỗ đậu xe, Du Nhậm, cậu và Tiểu Liễu xuống xe trước đợi một lát nhé.
Du Nhậm đồng ý, vẫn làm việc trên điện thoại. Viên Liễu cúi đầu đứng cạnh Du Nhậm, nhích lại gần chị một chút nhưng chị vẫn không phản ứng, lại dịch thêm một bước, chỉ cách Du Nhậm một nắm tay. Vô tình liếc qua điện thoại của Du Nhậm, Viên Liễu nhìn thấy đó không phải giao diện nhắn tin, mà là trang đối thoại phục vụ trách hàng taobao nào đó, hóa ra suốt dọc đường chị bận mua sắm.
Thấy Viên Liễu ỉu xìu suốt cả tuần, Túc Hải nói cậu làm gì thì làm, nhưng đừng chiến tranh lạnh. Viên Liễu không muốn lạnh, chỉ là cô bé không biết nên làm gì, nên nói gì, sợ vượt qua đường ranh giới Du Nhậm vạch ra: "Hãy lo việc của mình đi."
Màn đôi co giữa Du Nhậm và nhân viên phục vụ cuối cùng cũng kết thúc, cô ôm cổ, xoa bóp nhẹ: "Hôm nay chịu để ý chị rồi à?"
Trong lòng Viên Liễu nhanh chóng dâng lên nỗi tủi thân, một lúc sau chuyển thành niềm vui bất ngờ: "Em không có ngó lơ chị."
Chị cảm ơn em vì những cuốn sách, sao em không trả lời? Ít nhất cũng phải nói "không có gì" chứ? Du Nhậm chán không muốn lạnh nhạt với Viên Liễu nữa, quay sang nhìn cô gái nhỏ cao hơn mình nửa cái đầu, nói em đứng xuống bên dưới đi. Hóa ra Viên Liễu cũng đang đứng trên ven đường giống Du Nhậm.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn bước xuống, khiến chiều cao hai người trông có vẻ ngang nhau: "Không... không có gì đâu... chị."
Chỉ khi đó Du Nhậm mới cười, xoa đầu Viên Liễu: "Đừng khéo quá hoá vụng." Viên Liễu nghe giọng chị đã lại thân thiết như xưa, suýt nữa bật khóc.
Chờ thêm một lúc, Du Nhậm lẩm bẩm nói: "Sao Mão Sinh dừng xe lâu thế?"
Viên Liễu thầm nói dừng thêm một tiếng nữa cũng được. Cô cảm thấy không khí ở riêng với chị có chút thay đổi, vừa không quen vừa thoải mái không thể nói thành lời. Có tình cảm nào đó kỳ lạ len lỏi giữa hai người, cô thích cảm giác riêng tư phần nhiều này, nhưng cũng lo rằng chỉ ngay giây sau sẽ bị Du Nhậm ngắt đoạn. Cô gái nhỏ nhìn chị, Du Nhậm cũng cười: "Nhìn gì?"
Cô gái nhỏ quay đầu đi, Du Nhậm cũng âm thầm thở dài.
Cuối cùng cũng đợi được Mão Sinh, Mão Sinh xách túi lớn túi nhỏ toàn là trà đi trước dẫn đường, Du Nhậm bước tới xách giúp bạn, Viên Liễu đi theo phía sau.
Lên cầu thang, đầu gối gập lại khiến chiếc quần đi làm bó sát của Du Nhậm tôn lên rõ đường cong đôi chân mềm mại, tầm mắt Viên Liễu dán vào đó một lúc, sau đó bất giác đáp lên mông Du Nhậm.
Du Nhậm cảm thấy đằng sau quá yên tĩnh, quay đầu thấy Viên Liễu đang nhìn chỗ đó của mình, cô cau mày: Tiểu Liễu, nhanh lên. Ánh mắt đó lại khiến trái tim Viên Liễu rơi xuống đáy.
Cách chiêu đãi khách của Mão Sinh là đích thân nấu nướng và mang ra những món ăn vặt tiếp hai vị khách ngồi xem TV trong phòng khách. Du Nhậm ngồi một lát, cảm thấy sốt ruột, bèn đi vào bếp giúp Mão Sinh. "Hai chị em cậu đi nói chuyện đi. Đừng lãng phí cơ hội làm lành mà mình tạo cho các cậu." Mão Sinh nói.
Bạch Mão Sinh, cậu muốn làm trò quái gì vậy? Du Nhậm thấp giọng hỏi.
"Tờ giấy trắng như mình có thể làm ra trò gì? Du Nhậm, không phải cậu than thở với mình rằng cô bé đã lớn, tính tình sáng nắng chiều mưa không quan tâm đến cậu nữa sao? Cậu cần quan tâm đến sự trưởng thành của cô bé, hỏi thăm chuyện học tập, cần tìm hiểu rõ xem mối quan hệ của cô bé với thầy cô và các bạn cùng lớp như thế nào... Mình đã nuôi trẻ con 4 năm, cậu nuôi 11 năm, cậu còn cần mình dạy sao?" Mão Sinh nhìn thì ngốc nghếch, nhưng ánh mắt quay lại nhìn Du Nhậm lại tháo vát không tưởng: "Hay là, cậu nấu cơm?"
Du Nhậm nói Bạch Mão Sinh, mình không thể nói rõ quá nhiều. Cô bé vẫn là một đứa trẻ, mình phải chừa đường lui cho cô bé. Tránh việc trong tương lai cô bé sẽ cảm thấy khó xử mỗi khi nghĩ đến chuyện này, cậu hiểu không?
Mão Sinh nói không hiểu lắm, chuyện gì? Cánh tay cô bị Du Nhậm véo thật mạnh: "Tên Bạch kia, cậu chứ chờ đấy."
Cô gái nhỏ trong bộ đồng phục học sinh đang ngồi trên ghế sofa so sánh các loại lá trà trên bàn, Du Nhậm bước tới, cô bé ngẩng đầu lên một cách mất tự nhiên: "Chị, ban nãy không phải em cố ý nhìn mông chị."
Du Nhậm nghẹn một ngụm trà, cảm thấy con bé này là cá mè một lứa với Tề Dịch Quả, một người thẳng thắn nói đã nhìn mông mình, một người nằm trong hiệu sách lật album ảnh mông.
"Ừ." Du Nhậm nhận khăn giấy được Viên Liễu đưa cho, lau mũi.
"Đây là nhà của chị Bạch và chị Ấn Tú sao?" Viên Liễu tò mò về cuộc sống của Mão Sinh và Ấn Tú, nghĩ như thể họ đã kết hôn.
Du Nhậm nói họ tạm thời sống ở đây, một tháng sau sẽ chuyển đến nhà mới.
"Thật tốt." Trong mắt Viên Liễu tràn đầy ngưỡng mộ: "Họ rất xứng đôi."
Du Nhậm nắm bắt cơ hội hỏi Viên Liễu, xứng đôi là thế nào?
"Thì... ngoại hình, chiều cao, tính cách, công việc, tuổi tác đều rất xứng đôi." Viên Liễu nói, có thể thấy trong hai chị ấy, Ấn Tú là người nói chuyện còn Bạch Mão Sinh là người lắng nghe nhiều hơn. Ấn Tú khá hướng nội và mạnh mẽ, Bạch Mão Sinh thì rất ấm áp.
Du Nhậm cho rằng, chủ yếu vì tuổi họ gần ngang nhau, chỉ cách hai tuổi, cũng coi như quen nhau từ nhỏ, cùng nhau trải qua nhiều điều, hiểu nhau sâu sắc.
"Ồ." Viên Liễu chà tay lên đầu gối, nâng tách trà lên uống cạn: "Chị, chị và chị tiến sĩ chênh nhau bảy tuổi."
Bảy tuổi không tính là khoảng cách lớn. Nụ cười Du Nhậm nở rộ: "Sao vậy, vẫn muốn kiểm tra hộ khẩu của chị? Hôm nay chị sẽ phá lệ nói cho em biết một chuyện."
Viên Liễu gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng vâng."
"Đúng là chị từng có mối tình với Tiểu Tề, nhưng đã chia tay do một số vấn đề nảy sinh khi yêu xa. Ngoài điều đó ra, chị ấy là một người yêu tốt." Thế thôi, hãy nói về vấn đề chính của em, sao em quan tâm đến đời sống riêng tư của chị đến vậy?
Quả nhiên, Viên Liễu đỏ mặt tía tai không dám nói ra, lòng cô rối bời, không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu, vì cô không muốn nói dối. Lồng ngực cô gái nhỏ đập liên hồi: "Em... em tò mò." Du Nhậm thở phào, đã đánh cược đúng.
"Du Nhậm, mình cho một ít ớt xanh và ớt đỏ vào lát thịt bò được không? Cậu có ăn được không?" Giọng Mão Sinh vang lên từ trong bếp, ánh mắt Viên Liễu mờ đi, trầm ngâm ngồi đó, nghe Du Nhậm trao đổi ý kiến về món ăn với Mão Sinh.
Du Nhậm đồng ý, rồi quay đầu lại: "Tò mò à, chị cũng vừa vặn khai báo, em không cần lo nữa."
Viên Liễu nói "Vâng", mắt đờ đẫn nhìn màn hình TV. Thấy cô bé như vậy, Du Nhậm nghĩ ý tưởng của Mão Sinh hôm nay thật không tốt, hôm nay cô và Tiểu Liễu không ăn khớp với nhau, chưa nói được vài câu mà bầu không khí đã kỳ quái hẳn.
Cô như chú rể đi nhầm phòng tân hôn, do dự có nên vén khăn trùm đầu màu đỏ trên đầu cô dâu và nói rằng mình không thể hay không. Nếu vén lên, cô dâu chắc chắn sẽ khóc. Nếu không vén lên, phải mất một thời gian để bản thân cô ấy có thể hiểu ra.
Du Nhậm đứng dậy, kéo hẳn cửa bếp vào, làm Mão Sinh ở trong ho dữ dội vì sặc, ra hiệu bằng mắt với bạn, chắp tay khom lưng xin lỗi. Sau đó lại ngồi xuống cạnh cô gái nhỏ, Du Nhậm nói chúng ta có thể tắt TV không?
Viên Liễu làm theo như được bảo, Du Nhậm nghiêng người gần cô gái nhỏ hơn một chút: "Tiểu Liễu," môi cô run rẩy: "Chị không muốn giấu giếm hay lừa gạt em. Có vài điều, chúng ta hãy để chúng dừng ở lại ở giai đoạn mơ hồ đó. Vài năm nữa nếu nhìn lại, em sẽ biết rằng sự trẻ dại và bốc đồng trước đây chỉ là tọa độ tuổi thanh xuân. Có thể sẽ hơi chua chát, hơi buồn rầu, nhưng chúng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của em." Em có hiểu không?
Đôi mắt cô gái nhỏ lấp lánh áng sáng thông minh: "Em hiểu."
Hai người nhìn nhau, Du Nhậm khẽ cười: "Chị biết Tiểu Liễu trời sinh thông minh."
"Chị," Viên Liễu cũng đối mặt với Du Nhậm, lồng ngực phập phồng, lại nuốt nước bọt: "Chị và chị Bạch Mão Sinh là tọa độ tuổi thanh xuân à?"
Du Nhậm chậm rãi đáp: "Đúng vậy."
"Các chị từ năm 15-16 tuổi đã yêu nhau phải không? Hồi đó chị và chị Bạch cùng đến nhà em ở làng trong thành đã yêu nhau rồi phải không?" Tốc độ nói của Viên Liễu tăng lên, phát ngôn vô cùng lưu loát. Du Nhậm nói phải, sao vậy?
"Tọa độ của các chị có thể bắt đầu bằng tình yêu, tại sao toạ độ của em không thể?" Mắt Viên Liễu đỏ lên: "Em có thể có cơ hội này không?"
Đâm thẳng vào tim, đúng là một con bê mới sinh. Sau đó thì sao? Du Nhậm cảm thấy cô gái nhỏ đây quả là đối thủ khó nhằn hơn Mão Sinh rất nhiều, mười con thỏ trắng cũng không thể lợi hại bằng một con hồ ly nhỏ. Cô nói, tình yêu cũng phải xuất phát từ hai phía, đúng không?
Đúng, nhưng chị ơi, trên mặt phẳng tọa độ chúng ta đã học cũng có hai con số (a, b) biểu thị vị trí, em chắc chắn đó không phải gốc tọa độ, em có vị trí của em, đối phương cũng có vị trí tương ứng của họ. Không thể kiểm soát nó sẽ đặt nơi đâu, ít nhất, con số đại diện cho bản thân em không thể ước tính được.
Do đó, em sẽ định vị điểm còn lại dựa trên phán đoán vị trí của mình? Muốn tìm hiểu về quá khứ của người ta, sau đó thì sao? Quá khứ không đại diện cho toàn bộ một con người. Du Nhậm tán thưởng nhìn cô gái nhỏ.
Còn có hiện tại và tương lai. Viên Liễu nói điểm đó rất khó tìm, như con cá chạch ẩn mình dưới rong nước trên mặt suối Du Trang, nhìn thấy nhưng chưa chắc có thể chạm vào. Nhưng em sẵn sàng thử, em sẽ ngồi xổm canh lúc nó ra khỏi hang. Nếu không ra, trời tối em sẽ về nhà. Nhưng em sẽ đánh dấu đại khái, hôm sau tan học sẽ quay lại.
Nhưng, chị à, điểm đó có tâm hồn, có cảm xúc, chắc chắn phải đi tìm thức ăn và bơi lội ở đâu đó khác ngoài hang. Em không phải thợ săn của nó, em chỉ muốn đến gần tâm hồn mà em thích, muốn cùng người ta cảm nhận mưa, tuyết, gió, sương. Em không làm phiền, và cũng đủ để hiểu những lời nói bóng gió của người ta nếu bị em làm phiền.
Cô gái nhỏ nói xong, nước mắt chảy thành dòng trên mặt, lúc này cô mới nhận ra những uất ức phải nhẫn nhịn từ bé đến lớn chẳng là gì so với cảm giác nhỏ bé giờ đây. Chị dạy cô làm người phải thẳng lưng, nhưng cô lại cúi đầu trước người mình thích.
Du Nhậm thở dài, lau nước mắt cho Viên Liễu: "Em còn quá nhỏ, chị thậm chí còn không dám nghĩ." Du Nhậm tự thôi miên bản thân: Tiểu Liễu đang trong độ tuổi non trẻ tò mò, chỉ nhất thời gần gũi quá mức với mình. Khi còn nhỏ, Du Nhậm từng ghét bị người lớn quyết định thay mình và kết luận thô thiển về cảm xúc của mình. Bây giờ cô đã trưởng thành, đã đi làm và mở mang nhiều kiến thức, không thể không nắm bắt mẹo này.
"Em không biết nên làm gì, nên nói gì, chị, em vẫn chưa biết thước đo ra sao?" Viên Liễu mát-xa cho mẹ cũng phải mất một tháng mới tìm ra các huyệt vị, từ lực tay không nặng không nhẹ cho đến mức độ vừa phải. Với chị thì không có cơ hội như vậy, tình yêu không phải luyện tập mát-xa, không phải giải toán làm đề, tỷ lệ cho phép sai lầm trong tình yêu quá thấp. Nếu không cẩn thận sẽ bị đánh bật trở lại - "hãy lo việc của mình đi".
Đôi mắt của chị cũng đỏ: "Tiểu Liễu, chị hiểu tâm ý của em, thực sự hiểu." Du Nhậm mở miệng lấy hơi: "Hay là, đợi đến khi trưởng thành hẵng nghĩ về chuyện này được không?"
Viên Liễu kinh ngạc ngẩng đầu lên, nụ cười của chị không hề miễn cưỡng qua loa: "Đúng là em không còn là một đứa trẻ, khả năng kìm nén cảm xúc của em tốt hơn nhiều người lớn." Du Nhậm ôm Viên Liễu vào lòng: "Chị mong em cho bản thân nhiều thời gian hơn, đợi đến khi lớn hơn, vào đại học, ra xã hội, gặp gỡ nhiều người hơn rồi hãy quyết định."
Nhưng, chị cần nói rõ với em, Du Nhậm nói, chị không đảm bảo tọa độ được hình thành bởi điểm b và điểm a sẽ rơi vào "tình yêu". Đây là lời hồi đáp trung thực nhất mà chị có thể đưa ra.
Mão Sinh cong mông dán tai vào cửa kéo nhà bếp, nghe điểm a điểm b hay tọa độ linh hồn gì đó, bèn lắc đầu gửi tin nhắn cho Ấn Tú: "Ấn Tú, em thấy có vẻ họ nói rất hay, nhưng em nghe không hiểu."
May mà có chị cần em, em không dám tưởng tượng cảnh hẹn hò với Du Nhậm đến tận bây giờ sẽ như thế nào? Bạn ấy không nói tiếng người. Mão Sinh cất điện thoại vào túi, lại nhìn ra phòng khách. Chỉ thấy Viên Liễu gật đầu, Du Nhậm đưa tay sờ lên gáy cô gái nhỏ trông như người mẹ hiền đang an ủi con, giống Triệu Lan hoặc Vương Lê an ủi mình.
Điện thoại của Mão Sinh rung lên, Ấn Tú nói: "Em không hiểu cũng không sao, quan trọng là họ có thể hiểu nhau."
......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...