Sâu và rộng lượng
......
Sau khi chuẩn bị bữa trưa cho Phượng Tường, Mão Sinh nói sư tỷ, buổi chiều chị đói cũng đừng cắn hạt dưa nữa, bao năm qua răng của chị có sức chịu đựng tốt thế sao? Trong tủ lạnh có trái cây và sữa chua, chị ngâm hạt cứng vào sữa chua ăn đi.
Phượng Tường nói, người yêu cũ số 1 của nhóc bảo hai tuần nữa mới đến cơ mà? Hiếm lắm mới có một ngày thứ Bảy nghỉ ngơi, lại đến chỗ của số 2 làm bốc vác à?
"Hôm nay không cần chuyển hàng, chỉ đến giúp đóng gói và gửi đi, hiện nay cửa hàng của chị ấy đang thiếu nhân lực." Mão Sinh mang theo hộp cơm khi rời đi: "Chắc chắn chị ấy không được ăn đúng bữa."
Phượng Tường bĩu môi: "Số 4 như chị vẫn được đãi ngộ tốt, được chuẩn bị đồ ăn vặt, được nhóc bóc sẵn hạt dưa." Cô nhìn Mão Sinh đang thay giày: "Nhóc cứ chu đáo như thế, số 5, 6, 7 sắp không còn là tương lai xa đâu."
Ôi trời sư tỷ, đừng trêu em nữa, em nghỉ việc ở đoàn Việt kịch Lũng Tây chính vì khó giữ biên chế sự nghiệp, giờ đây đến cả biên chế tình yêu cũng không có. Nếu tòi thêm vài số nữa, sẽ chẳng có đãi ngộ nhân viên hợp đồng nào nữa đâu, mà sẽ bị đuổi việc ngay tức thì.
Phượng Tường cúi người nhìn Mão Sinh, ánh mắt rất nghiêm túc: "Thích số 2 đến vậy à?"
Thích, thích không chịu được. Mão Sinh buộc dây giày xong xuôi, đứng dậy: "Tuy là nhân viên hợp đồng, nhưng em... khá mãn nguyện." Vẫn tốt hơn không được gặp phải không? Một giờ đêm Mão Sinh đến gõ cửa, Ấn Tú cũng mở cho vào nhà, tìm đâu ra một bà chủ nhân từ đến vậy?
Phượng Tường đưa chìa khóa xe cho Mão Sinh: "Lái xe đi."
Mão Sinh nói đi taxi cũng được, biết đâu còn có những "quyền lợi" khác. Phượng Tường cười châm biếm: "Liêm sỉ."
Nhìn khuôn mặt gầy gò nhưng tràn đầy sức sống của Mão Sinh, Phượng Tường đứng trên ban công nhìn Mão Sinh rời đi: "Đi đứng hấp ta hấp tấp, chẳng học được tinh hoa gì cả, hừ." Nhưng vào khoảnh khắc đó trái tim cô ngừng trong giây lát, chỉ chờ lệnh của Phượng Tường cho phép trở về quỹ đạo thông thường. Phượng Tường nhìn những bông hoa nhài trên ban công, ngửi chúng như chưa có chuyện gì xảy ra, nhịp tim đã trở lại bình thường.
Mão Sinh đã thân thiết với hai cô gái trong cửa hàng Ấn Tú, cả hai đều khoảng hơn 20 tuổi, một người tên Tiểu Mao, người còn lại là Tiểu Tống, kể từ lần đầu tiên gặp Mão Sinh họ đã vô cùng nhiệt tình, nói đây chính là khuôn mặt người mẫu rất bắt mắt. Ấy lạ rằng bà chủ Ấn Tú không quá khách sáo với Mão Sinh, họ thì thầm to nhỏ với nhau, chắc là Tiểu Bạch nợ tiền sếp Ấn.
"Sếp Ấn đâu?" Trên trán Mão Sinh lấm tấm mồ hôi, vừa vào cửa hàng đã ngồi xuống hưởng gió điều hòa.
"Vừa đi công xưởng." Tiểu Mao bưng nước cho Mão Sinh: "Này, cậu không liên lạc với chị ấy à?"
Tiểu Bạch nói chị ấy thường ở trong cửa hàng, không cần liên lạc. Thôi vậy, các cậu đều đang bận phải không? Có việc gì cứ giao cho mình làm.
Hai cô gái cười, không phát lương cũng làm? Hay là cậu nợ tiền bà chủ thật? Mão Sinh cười khiến mặt hai cô gái đều đỏ: "Cũng tính là nợ đi." Cô xem qua rồi làm việc, đi thẳng vào nhà kho nhỏ phía sau phân loại những quần áo trong những bao tải chưa bóc. Bên trong không có điều hòa, Mão Sinh cặm cụi hơn 10 phút lại toát mồ hôi quay về. Phượng Tường nói thể chất dễ toát mồ hôi chứng tỏ nhóc quá yếu, Mão Sinh nói yếu chỗ nào?
"Thận yếu." Phượng Tường xỉ vả: "Nhóc một tuần mấy lần?"
Mão Sinh đỏ mặt, cũng không được mấy lần. Chủ yếu vì cả hai đều quá bận, không có nhiều cơ hội. Cũng có hai lần hiếm hoi gặp nhau vào lúc nửa đêm, Ấn Tú chủ động, Mão Sinh kém tắm lại ngủ quên mất. Ngày hôm sau thức dậy, Mão Sinh liên tục xin lỗi Ấn Tú như một nhân viên hộp đêm "Thiên Đường Nơi Hạ Giới" chưa cung cấp dịch vụ đến nơi đến chốn, lần sau nhất định em sẽ bù.
Mão Sinh thận yếu bắt đầu đóng gói hàng hóa gửi đi sau khi đã phân loại, dù chữ xấu cũng phải viết rõ ràng nắn nót. Khi các đơn hàng chuyển phát nhanh được chất thành đống, Mão Sinh nói, mình sẽ gửi đến trạm chuyển phát nhanh, để chất đống trong cửa hàng trông không đẹp mắt.
Sự nhiệt tình trong công việc của Mão Sinh khiến Tiểu Mao và Tiểu Tống rảnh rang hơn rất nhiều, họ vội vàng đẩy xe kéo đến cho cô. Mão Sinh đẩy xe kéo bước đi chưa được 800 mét dưới ánh mặt trời nắng gắt, chợt nghĩ không biết Ấn Tú đã trải qua bao nhiêu cái nắng thế này? Đã trải qua bao nhiêu ngày mưa lạnh rét mướt? Ấn Tú không đề cập đến chuyện cô đến Ninh Ba để khởi nghiệp thế nào, chỉ nói từng làm việc trong công xưởng với Tiểu Hoài. Dấu chân của Ấn Tú những năm qua càng trở nên bí ẩn trong lòng Mão Sinh.
Chiếc áo phông của Mão Sinh ướt đẫm mồ hôi, dính cả vào người, sau khi giao các gói hàng chuyển phát nhanh, cô đứng nghỉ ngơi ở ngã tư, từ xa xa đã nhìn thấy xe của Ấn Tú đang chạy về phía cổng làng dệt may. Ấn Tú cũng nhìn thấy Mão Sinh, chầm chậm dừng xe lại trước mặt cô, Ấn Tú tháo kính râm ra, cau mày nhìn bộ dạng rũ rượi của Mão Sinh: "Lên xe."
"Lại cướp công việc của hai người họ à?" Ấn Tú nhìn thoáng qua bên tóc mai nhễ nhại của Mão Sinh: "Chị không có lương để trả cho em."
Mão Sinh nói không cần chị trả, em tự nguyện mà. Chỉ là em nghĩ làm việc này thật vất vả, mấy hôm trước Tiểu Mao cãi nhau với khách mà giận đến bật khóc, Tiểu Tống thì ngồi nhìn chằm chằm máy tính suốt cả ngày, đau lưng mỏi vai gáy, khó chịu cột sống cổ.
"Bọn họ trời sinh có em thương xót." Trong mắt Ấn Tú có mang nụ cười, Mão Sinh nghẹn họng, mãi một lúc lâu sau mới nói ý em là nghĩ trước đây chỉ có một mình chị làm những công việc này, thực sự rất vất vả. Ấn Tú mấp máy môi, nhưng không trả lời vấn đề.
Chiếc xe dừng lại, Mão Sinh định xuống thì bị Ấn Tú giữ lại: "Chờ một chút."
Mão Sinh nói sao thế? Ấn Tú lấy khăn giấy ra lau qua mặt cho Mão Sinh, sau đó ném cả gói giấy cho cô: "Tự lau đi." Ấn Tú châm một điếu thuốc từ từ hút, Mão Sinh nhỏ nhẹ ngoan ngoãn nói, hút thuốc có hại cho cổ họng.
Nghĩ đến tác hại của khói thuốc, Ấn Tú dập đi: "Em không cần lúc nào cũng đến giúp chị, nếu em chăm chỉ, họ sẽ lười biếng, sẽ cảm thấy mất thăng bằng khi làm những công việc thường ngày." Ấn Tú nói chị giao cho họ công việc 8 tiếng, nếu một ngày nào đó họ bắt đầu quen với lượng công việc của 6 tiếng, dần dần sẽ cảm thấy ngay cả làm 6 tiếng cũng đã mệt, không đáng.
Nếu em đến cửa hàng mà không thấy chị ở đó, thì chờ một lúc, hoặc gọi điện cho chị. Cô biết Mão Sinh muốn nhân cơ hội đến gặp mình, chỉ là không có nhiều lý do chính đáng.
Mão Sinh gật đầu: "Vâng, đúng là em không nghĩ đến điểm này." Cô nói vậy chị làm việc đi, em về trước: "Em để bữa trưa trong tủ lạnh của cửa hàng, đang đến tháng chị đừng ăn lạnh, hâm nóng bằng vi sóng qua một lúc hẵng ăn."
"Mão Sinh..." Ấn Tú gọi cô, lấy chìa khóa từ ngăn xe ra: "Chị chỉ có một cái dự phòng, đừng làm mất." Ấn Tú vén tóc cô: "Hôm nay có người đến giao nội thất, nếu em tiện, giúp chị nhận nhé."
Mão Sinh vui vẻ nhận lấy chìa khóa: "Được." Một chiếc chìa khóa bình thường trong lòng bàn tay cô lấp lánh như báu vật: "Nội thất gì?"
"Tủ quần áo." Ấn Tú nói, cứ để nhân viên đặt vào phòng ngủ thứ hai, Tiểu Hoài sắp đến, lần nào đến em ấy cũng cất quần áo trong vali rất bất tiện.
"Ở... ở cùng chị thật sao?" Mão Sinh có chút buồn: "Ồ." Vậy chúng ta... chúng ta phải làm sao?
Ngón tay của Ấn Tú luồn vào trong mái tóc đẫm mồ hôi của Mão Sinh, rồi lại tỏ vẻ ghét bỏ rụt lại lau lên áo Mão Sinh: "Vào nhà nghỉ. Chút tiền này sếp Bạch vẫn trả nổi đúng không?"
Mão Sinh cười gượng, phải, có thể trả được.
"À, nhận nội thất xong, cứ để chìa khóa ở lối vào là được, cái này là cho Tiểu Hoài." Ấn Tú dặn.
Mão Sinh ngẩn ngơ một lúc, nhưng vẫn nói: "Vâng." Cô xuống xe, vẫy tay với Ấn Tú: "Em đi đây."
Nhìn theo bóng lưng Mão Sinh, Ấn Tú cười trong xe, lập tức bị cơn đau bụng kinh cản lại, cô hít một hơi thật sâu, đợi đỡ hơn một chút mới quay lại cửa hàng.
Ba giờ chiều đồ nội thất mới giao tới cửa, người giao hàng nói họ không chịu trách nhiệm lắp đặt, người lắp đặt thì muốn người nhận hàng tự liên hệ. Chưa kể, Mão Sinh cũng không muốn rời khỏi nhà Ấn Tú ngay, cô đi quanh chiếc hộp các-tông hai vòng, quyết định ra cửa hàng kim khí tổng hợp mua dụng cụ về tự lắp.
Có sách hướng dẫn nhưng đọc rất khó hiểu, Mão Sinh hối hận vì bản thân đã không nghe giảng trong các tiết hình học không gian, tuy vậy cô vẫn kiên nhẫn phân loại đai ốc, đinh thép, mặt bên, ván ép, v.v... được đề cập trong hướng dẫn. May mà mẫu tủ rất đơn giản, không cần dùng đến những thứ như thanh trượt. Mão Sinh lắp ráp ba lần, cuối cùng đã lắp ra được nguyên mẫu. Lúc đó bên ngoài trời bắt đầu tối, Mão Sinh đã cặm cụi được hai tiếng.
Còn có đinh và đai ốc còn thừa không biết lắp thế nào, nhưng khi đẩy tủ thấy rất chắc chắn, sẽ không đè chết Hoài Phong Niên được đâu. Vì thế cô thu dọn đồ đạc vào túi nhỏ, cất vào ngăn tủ, dọn dẹp phòng sau đó ra ngoài vứt rác, cuối cùng nơi ở của Ấn Tú đã ngăn nắp sạch sẽ trở lại.
Mở tủ lạnh của Ấn Tú, Mão Sinh phát hiện bên trong chỉ còn trơ trọi hai đĩa thịt thừa. Mão Sinh lại mang cả thân đầy mồ hôi đi siêu thị mua đồ ăn thức uống nhét đầy tủ lạnh cho Ấn Tú, sau đó làm một món salad đặt lên bàn cho Ấn Tú. Nhìn thời gian thấy sắp đến 6 giờ 30 tối, chắc hẳn Ấn Tú vẫn làm việc một mình trong cửa hàng, Tiểu Tống và Tiểu Mao đã tan làm.
Ấn Tú thường đóng cửa hàng và về nhà sau mười giờ tối, chị ấy đã quen với việc ngồi trước máy tính hạch toán một lượt các loại dữ liệu trong bảng sau một ngày làm việc. Nghe nói Tiểu Hoài là người giúp chị ấy tạo bảng biểu đó: "Làm thế sẽ giúp chị có cơ sở rõ ràng về các sản phẩm mới hoặc giảm giá, thay vì chỉ thử dựa trên phán đoán chủ quan." Ấn Tú nói.
Đúng là sinh viên Đại học Bắc Kinh, Tiểu Hoài rất thông minh, giúp được chị ấy rất nhiều.
Bạch Mão Sinh chỉ được hơn 400 điểm vào cấp 3 chỉ biết hát và làm việc nhà, hoặc ra cửa hàng phụ việc. Mão Sinh nghĩ còn một lúc nữa Ấn Tú mới về nhà nên đã giặt hết quần áo Ấn Tú để trong chậu. Khi bản thân bụng sôi sùng sục vì đói, Mão Sinh bẻ hai miếng bánh mì ra ăn cùng salad.
Đã 9:30 tối, đến cả cửa kính phòng khách của Ấn Tú cũng được Mão Sinh lau qua, chiếc áo trắng trên người Mão Sinh đã sắp không còn ra hình thù cái áo, cô ngửi, tự nhoẻn miệng cười một mình.
Về nhà tắm rửa đi ngủ, ngày mai còn phải làm người mẫu cho Ấn Tú chụp mẫu quần áo mới. Ấn Tú nói tỷ lệ cơ thể của Mão Sinh đẹp, phù hợp với phong cách quần áo OEM của cô: mới lạ, tươi sáng và đơn giản. Mão Sinh trông rất xinh khi mặc váy dài, Ấn Tú nói em gầy, không có nhiều da thịt, mặc váy vào trông khá lạnh lùng. Sau đó yêu cầu nhân viên đo đi đo lại số đo của Mão Sinh, cuối cùng tạo ra mẫu cỡ L dựa trên số liệu này.
Khi một mình bước ra khỏi khu chung cư của Ấn Tú, Mão Sinh quay đầu nhìn lại nơi này một lần nữa, cô thấy như cuộc sống mà mình từng có với Ấn Tú đã quay trở lại, nhưng vẫn lúc ẩn lúc hiện đâu đó rất xa. Vương Lê trở về nhà Triệu Lan gọi đồ đệ: "Mão Sinh, sư phụ có tin vui, sư phụ đã giúp mẹ con thuê luật sư bắt đầu kiện bác con trả lại tiền. Hoá ra bác con không phải kinh doanh thua lỗ, mà đã lấy tiền của nhà đi đánh bạc và bị thua."
Vừa nghe vậy, Mão Sinh cũng vui mừng, vậy là mẹ con chắc hẳn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Thế bác con có tiền để trả không?
"Có, trước đây công ty thủy sản của ông ấy có doanh thu tốt nhất có thể mua 20 mặt tiền cửa hàng, chỉ riêng việc thu tiền thuê đã tốn không ít. Ông ấy chỉ ghen tị với khoản tiền bồi thường mà mẹ con đã phải đánh đổi cả mạng sống, hấp tấp muốn bù nợ cờ bạc." Một số người là vậy, tiêu tiền của người khác thì dễ dàng như của hời trên trời rơi xuống, tiêu một xu của mình thì đau đớn như cắt da cắt thịt.
Mão Sinh hỏi Triệu Lan đâu? Vương Lê cười: "Vì chuyện này nên sư phụ đến tỉnh lỵ muộn một ngày, ban đầu mẹ con không vui, sau khi nghe xong lại bất chấp giữa đêm giữa hôm đến quán ăn trước cổng tiểu khu mua đồ ăn khuya về cho sư phụ." Vương Lê nói mẹ con sống rất dè sẻn, ở nhà một mình cái gì cũng tuỳ tiện qua loa, sư phụ đột nhiên đến, lại chân tay bận bịu cuống quít. Giọng điệu sư phụ nói lời này tràn đầy tâm trạng vừa hạnh phúc vừa đau lòng, hỏi Mão Sinh, con ở Ninh Ba có ổn không? Phượng Tường thế nào?
Mão Sinh nói cô Phượng Tường cũng là người chỉ ăn uống qua loa, cho nên bây giờ con thường chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cô ấy trước khi ra ngoài. Cô ấy rất khoẻ, vui vẻ hát kịch, chỉ là luôn có người muốn thúc giục cô ấy hẹn hò với ông chủ địa phương, cô ấy không chịu.
Vương Lê cười, Phượng Tường sẽ không chịu đâu. Mão Sinh, còn con thì sao? Đã lại yêu ai chưa?
Không tính là "lại yêu", Mão Sinh nói con đã tìm thấy Tiểu Ấn, hiện tại chúng con không lạnh cũng không nóng, con đến giúp đỡ chị ấy bất cứ khi nào có thời gian. Cũng khá tốt.
Nhưng sư phụ, hôm nay Tiểu Ấn bảo con đừng đến làm việc trong cửa hàng của chị ấy nữa, vì sẽ ảnh hưởng đến thái độ của người khác. Con nghĩ, chị ấy không quá cần con. Con bối rối quá, ban đầu con nghĩ mình sẽ dần dần hiểu về cuộc sống, nhưng hễ khi đối mặt với Tiểu Ấn lại rụt rè quýnh quáng. Mão Sinh nói, thực ra trái tim chị ấy rất thâm sâu, trước đây con không nhận ra là sâu đến thế.
Vương Lê suy nghĩ một lúc: "Con còn thích cô ấy không?"
"Thích chứ." Mão Sinh nói, thích đến nỗi phát đau, chị ấy hết lòng vì cửa hàng, nếu giúp được con sẽ giúp một ít. Nếu trong cửa hàng không cần con, con lại về làm việc nhà.
"Con vẫn cần giao tiếp nhiều hơn, cần cho cô ấy biết con thích và quan tâm nhiều đến mức nào." Vương Lê nói Mão Sinh, trái tim cô ấy thâm sâu, vì vậy con phải có trái tim rộng lượng. Tiểu Ấn không phải là đứa trẻ lớn lên trong vòng tay cưng chiều của A Lan như con, cô ấy phải mạnh mẽ. Những người bị bắt phải mạnh mẽ thường cố chấp để tâm chuyện vụn vặt, họ chật vật vì nghĩ quá nhiều trong những vấn đề con không nhìn thấy được. Nếu từ bé cô ấy không như vậy, sẽ không thể có được ngày hôm nay.
"Trái tim của con phải rộng lượng thế nào?" Mão Sinh không hiểu lời của sư phụ.
Đem tất cả của cô ấy vào bên trong. Vương Lê nói, từ từ thôi, chẳng phải con đã đem vào một phần rồi sao? Giờ thì, con đã biết trái tim của Tiểu Ấn thâm sâu rồi đấy.
......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...