Xa Gần Cao Thấp

Duyên vợ chồng dài

......

Phượng Tường từng đảm bảo với Triệu Lan qua điện thoại: "Mão Sinh lái xe giỏi hơn em, đi qua đi lại giữa Bách Châu và Ninh Ba không có vấn đề gì." Chỉ khi đó Triệu Lan mới yên tâm đồng ý cho Mão Sinh lái xe trên đường cao tốc về nhà đón Tết.

Phượng Tường không về Bách Châu đón Tết, nói rằng muốn nghỉ ngơi trong yên bình vài ngày trước khi quay lại kiếm tiền vào tháng Giêng. Thực ra, Vương Lê hiểu suy nghĩ của Phượng Tường: phụ nữ đã ly hôn không muốn về nhà cha mẹ đẻ đón Tết, cũng không muốn xuất hiện trước mặt mình và Triệu Lan, thà trốn thanh tịnh ở nhà một mình còn hơn.

Vương Lê từng thì thầm hỏi Mão Sinh xem Phượng Tường thế nào? Mão Sinh nói cô Phượng Tường rất tốt. Thật sự rất tốt, kể từ lần trước Vương Lê và Triệu Lan đến thăm, Phượng Tường bỗng thay đổi thói quen tiết kiệm thường ngày, thường đưa Mão Sinh đi ăn uống và mua sắm khắp nơi, mua đâu đó chừng 10 bộ quần áo và 5 bộ mỹ phẩm mới toanh. Phượng Tường nói không phải chị phung phí tiền bừa bãi, chị đang tự thưởng cho mình.

Phượng Tường lên đồ hát kịch không bộ nào trùng bộ nào, trông rất xinh đẹp và quyến rũ, trong đoàn ai cũng đoán già đoán non: "Trần Phượng Tường đang yêu à?" Hỏi Mão Sinh, Mão Sinh lắc đầu: "Sao có thể?"

Phong độ hát kịch của Phượng Tường cũng tốt, càng ngày càng bán vé đắt khách, khiến vợ chồng trưởng đoàn nghe mà mừng vui hớn hở, nhiều người chỉ biết Trần Phượng Tường và Bạch Mão Sinh, còn cô em vợ đang ăn kiêng nằm cữ và nàng hoa đán mang danh đứng đầu địa phương lại chẳng ai hay.

Vương Lê nghe học trò nói vậy, đành nuốt lại nửa câu nói dở chừng: "Vậy, vậy con để ý đến cô Phượng Tường một chút, cô ấy hay ăn uống bừa bãi, đừng để cô ấy đau bụng."

Mão Sinh nói con nấu cơm và mua đồ ăn vặt, cô ấy không thể đau bụng được. Bây giờ cô Phượng Tường nhìn thấy kem bán bên ngoài cũng phải hỏi con có được ăn không, ngoan lắm.

Trong mắt Vương Lê lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ồ?"

Mão Sinh lại nói, trước khi rời Ninh Ba, con nấu cho cô ấy mười món chống đói, mua rất nhiều sủi cảo và mì, để sẵn bảy, tám loại trái cây, khỏi lo không có gì ăn những ngày tiếp theo.

Vương Lê thở hắt ra: "Ồ..."


Đứa trẻ lại khuyên Vương Lê: "Hãy giao cho con chăm sóc cô Phượng Tường, còn sư phụ tập trung chăm sóc mẹ con." Lại còn bịt miệng thầm thì hỏi: "Mẹ con ghen lắm phải không?"

Vương Lê mặt đỏ tía tai: "Ồ."

Mão Sinh phải lên sân khấu ngay mùng 2, chất đầy cốp xe những món đặc sản được mẹ chuẩn bị rồi nói với Triệu Lan và Vương Lê: "Mẹ và sư phụ quay về đi, trên đường con sẽ lái xe cẩn thận mà."

Vương Lê nắm bắt cơ hội cuối cùng, kéo Mão Sinh sang một bên: "Con và Phượng Tường?"

Lúc này đôi mắt sáng ngời của Mão Sinh mới lộ ra nội dung khác, cô mím môi cười: "Sư phụ, sư phụ yên tâm, con và cô Phượng Tường đều là người biết nghĩ." Vương Lê gật đầu cười: "Được."

Về nhà, kệ cho bị Triệu Lan nhéo tay, véo tai hay cắn mặt cũng không tiết lộ nửa chữ, Triệu Lan nói: "Họ Vương kia, chị lén lút lập mặt trận thống nhất với họ nhằm cô lập em à?"

"Không phải cô lập em, là do ban đầu chị nghĩ nhiều, nhưng bây giờ đã yên tâm." Vương Lê nói em đừng lo lắng về Mão Sinh và Phượng Tường, Mão Sinh nói con bé biết nghĩ.

Con bé biết nghĩ gì? Triệu Lan nói con bé nó yêu sớm, kinh nguyệt chưa có đã thích cô bé Du Nhậm, chưa tròn 18 tuổi đã lại thích Tiểu Ấn, mới năm ngoái còn dây dưa với Tiểu Tôn. Chị thử đếm xem, những cô bé đó ai mà không xinh xắn, thanh tú và tươi tắn? Con bé đúng là chỉ biết mê cái đẹp, em sợ sau này nếu con bé bung bét với Phượng Tường, sẽ rất ngại.

Vương Lê hiểu tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ, nhưng cũng bất lực: "A Lan, còn chưa bắt đầu, em đã nghĩ đến kết thúc sao? Với chị cũng như vậy?" Lúc này mới khiến Triệu Lan cắn lưỡi không suy nghĩ lung tung nữa. Một ngày sau, Triệu Lan lại nói, em muốn ở bên chị cả đời.

Đêm mùng một tháng Giêng, Phượng Tường ở nhà ôm gói khoai tây chiên xem TV. Không có Mão Sinh, không cần lo giữ hình tượng hoa đán trên sân khấu, cũng không mặc nội y, chỉ mặc bộ đồ ngủ bằng nhung và đội chiếc mũ gấu trúc ngộ nghĩnh nằm trên ghế sofa, một chân vắt qua lưng ghế, chân còn lại kê lên chiếc ghế gấp - nơi Mão Sinh thường ngồi ủi quần áo.

Bật nhiệt độ điều hòa cao, Phượng Tường ăn được nửa gói đã mơ màng thiếp đi, tay buông lỏng gói khoai tây chiên trượt trên ghế sofa, mặt mộc hoa đán Trần Phượng Tường ngửa lên trời phì phò ngủ say.


Mão Sinh chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng TV trong nhà, cô nhẹ nhàng vặn khoá mở cửa, định lên tiếng thì thấy Phượng Tường nằm tênh hênh ngủ ngon lành. Liếc nhìn quanh phòng, quả nhiên trên bàn vẫn còn đồ ăn thừa chưa dọn, trên sàn vương ít vụn thức ăn. Về sớm một đêm đúng là không tránh khỏi đụng độ bộ mặt thật của Trần Phượng Tường.

Phượng Tường nói cô rất thích sạch sẽ, trong nhà chỉ cần hơi bừa bộn cũng ngứa cả mắt. Thế mà từ phòng bếp đến phòng khách bừa bãi nào là nồi niêu xoong chảo. Phượng Tường cũng nói cô là một người phụ nữ lịch sự, không bao giờ có chuyện mặt mộc ngửa lên trời, trừ phi đang đắp mặt nạ. Thế mà Phượng Tường đang mặt mộc ngủ như chết với đôi lông mày khẽ cau, khóe miệng dính ít vụn bim bim, vả lại không hề đắp mặt nạ.

Phụ nữ đẹp sẵn nào có cần trang điểm? Ngũ quan của Phượng Tường vốn đã là cảnh đẹp với điều kiện bỏ qua mái tóc rối bù và bộ đồ ngủ trên người. Mão Sinh cười, lau khóe miệng cho cô, bỗng nhìn chăm chú Phượng Tường một lúc lâu, cho đến khi hơi thở quét qua khuôn mặt Phượng Tường, cho đến khi Phượng Tường cũng cảm nhận được hơi thở của cô. Đôi ngươi nhanh chóng chuyển động dưới mí mắt, Phượng Tường không giả vờ tiếp được nữa, mở mắt ra nhìn Mão Sinh: "Một năm hiếm lắm mới có dịp nghỉ ngơi, nhìn cái gì mà nhìn?"

Mão Sinh cười: "Sư tỷ, em mang đồ ăn ngon về cho chị, em hâm nóng cho chị một ít nhé?"

Nhóc lại hại chị. Chẳng phải đã nói sẽ về trước buổi trưa mùng 2 Tết sao? Vội vàng về sớm để hại chị ăn nhiều chứ gì, ngày mai béo lên mặc không vừa trang phục thì sao? Phượng Tường nói.

Mão Sinh mở túi và vali: "Đúng là em vội về vì muốn chị ăn nhiều hơn." Không màng mệt mỏi vì lái xe, cô đứng dậy xoa bóp eo: "Mới đầu năm mới, sao không ăn món gì ngon hơn?" Thật ra là cô không an tâm Phượng Tường ở nhà một mình, muốn cùng Phượng Tường đón một cái Tết không trọn vẹn. 30 tết không kịp, đến mùng 1 không thể bỏ lỡ.

Đổ thức ăn được Triệu Lan chuẩn bị ra đĩa, Mão Sinh quay đầu lại, thấy Phượng Tường đang dựa vào cửa bếp dán mắt nhìn mình. "Em không hâm nhiều, mỗi món ăn một miếng nhé?" Mão Sinh hỏi ý kiến.

"Được." Phượng Tường lại uể oải quay về phòng, đóng cửa thay quần áo lịch sự, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách, sau đó là tiếng Phượng Tường vỗ mặt thấm kem dưỡng da. Đang chải đầu trước gương, Phượng Tường chợt nghĩ đến điều gì đó, hướng về phía bếp mà hét lên: "Một miếng đủ thế nào được? Nhóc là loại người nhẫn tâm gì vậy?"

Mão Sinh đương nhiên nói "một miếng" chỉ để an ủi Phượng Tường. Sau khi cho Phượng Tường ăn no nê mọi món mình có, Phượng Tường không dám ngồi xuống, chỉ ôm bụng kêu: "Ranh con, nhóc hại chết chị, chị phải ra ngoài đi bộ tiêu hoá." Mão Sinh về thì cô vui, vui thì lại ăn nhiều, ăn nhiều thì không chịu nổi.

Đêm mùng một Tết, Phượng Tường nói muốn đi bộ trên phố Cổ Lâu, Phượng Tường đi đằng trước, Mão Sinh bước theo sau, trên cổ đeo túi của Phượng Tường.

Phượng Tường nấc cụt, nói nhóc muốn gì cứ nói với chị, chị mua cho, tiện thể cảm ơn nhóc, hấc, giữa mùng một Tết còn vội vàng mang đồ ăn ngon về cho chị, hấc.


"Vậy sư tỷ muốn gì? Em có rất nhiều điều cần cảm ơn chị." Mão Sinh nói, cảm ơn chị đã giới thiệu công việc cho em, cho em mượn xe, cảm ơn chị đã đào tạo em trở thành chuyên gia việc nhà, cũng cảm ơn chị đã đi mua sắm cùng em đầu xuân năm mới. Thực ra cô không thiếu gì, chỉ muốn đi dạo hóng vui, tiện thể ngắm người đẹp.

Phượng Tường quá xinh đẹp, trước khi ra khỏi nhà cũng trang điểm rất lâu, mặc chiếc áo khoác phối cùng váy len dài thoải mái, đường cong từ bắp chân đến mắt cá vừa mảnh mai vừa khoẻ khoắn. Mão Sinh nhìn có chút lâu, sau đó thu hồi lại nhìn vào mắt Phượng Tường nói, hay là mỗi người chúng ta mua cho nhau một thẻ cào?

Phượng Tường đồng ý, cùng Mão Sinh mỗi người mua một thẻ.

Mão Sinh không trúng giải, Phượng Tường trúng 100 tệ, vui vẻ nhảy lên khoác cánh tay Mão Sinh: "Đi! 100 tệ này chúng ta sẽ ăn gì?"

"Ăn gì cũng được." Mão Sinh liếc qua tay của Phượng Tường, tim bỗng đập nhanh vì cảm giác hoảng loạn đã lâu chưa gặp. Mão Sinh đi được vài bước, đợi Phượng Tường tự buông tay ra mới thở phào, Phượng Tường nói trên đường nhiều người quá, bí bách khó thở, chúng ta đến nơi ít người đi dạo đi.

Ra khỏi phố đi bộ, bỗng Phượng Tường nhìn Mão Sinh, ánh mắt đó rất sâu, Mão Sinh đã từng thấy ánh mắt như vậy ở Ấn Tú giữa đêm, và cũng thấy Tôn Điềm như vậy trước đầu giường. Hai tai cô nóng bừng, cởi chiếc mũ len trên đầu ra cho bớt nóng.

"Nhìn nhóc nóng quá kìa," Phượng Tường nói, chỉnh lại mái tóc có hơi rối của Mão Sinh, Mão Sinh quay đầu lánh đi, tay gạt xuống.

Thế là Phượng Tường hơi cách xa Mão Sinh một khoảng, nói ban đầu định đến ngắm Hồ Trăng, nhưng hôm nay là đêm mùng một, chắc hẳn sẽ không mở cửa, thôi vậy, về thôi.

"Chúng ta lái xe, có thể lượn một vòng quanh đây ngắm." Mão Sinh đề nghị

Phượng Tường nói dẹp đi, ngày thường ngồi xe chưa đủ à? Cô nói về nhà đi, sau đó tháo túi xách của mình trên cổ Mão Sinh xuống, khoác lên.

Vì đã nói với sư phụ rằng họ "đều là người biết nghĩ", Mão Sinh đã quyết tâm tập trung hát thật hay, sẽ không động lòng với Phượng Tường. Trong lòng cô vẫn còn Ấn Tú, nhưng vừa rồi lại bị Phượng Tường đưa mắt nhìn, Mão Sinh thầm cười khổ, bước lên theo kịp Phượng Tường đang đi càng lúc càng nhanh.

Rất nhanh đã đến bãi đỗ xe, Phượng Tường ngồi vào ghế lái, gọi Mão Sinh ở bên ngoài: "Mau lên."

Mão Sinh lên xe, có chút ngẩn ngơ, Phượng Tường liếc: "Dây an toàn."

Thắt chặt dây an toàn, Mão Sinh nhìn Phượng Tường khởi động xe, đột nhiên giữ lại đầu ngón tay của Phượng Tường ngay trước khi lái đi, Phượng Tường kéo phanh tay lại: "Muốn chết à..." chợt im bặt, cố gắng nuốt lại lời nói gở ngay mùng một đầu năm.


Mão Sinh lại cởi mũ ra, mắt long lanh sáng ngời: "Sư tỷ... chị đừng giận."

Phượng Tường nói giận cái gì? Không phải muốn về nhà sớm sao? Ngày mai phải hát, phải nghỉ ngơi đủ.

"Chị đang giận đấy thôi." Mão Sinh nói: "Đừng cho rằng em không hiểu, em quá hiểu." Lời cô nói khiến đôi má Phượng Tường đỏ bừng: "Hiểu cái gì? Chị đã làm gì nhóc?" Đừng nói cứ như chị muốn ve vãn nhóc.

Phượng Tường cắn chặt đôi môi khô khốc, lồng ngực phập phồng lên xuống vì nhịp thở bất thường. Mão Sinh nói không phải ve vãn, là em hiểu cảm giác đó, em cũng có nó.

Đôi mắt của Phượng Tường dịu lại, ẩn hiện mặt nước diễm lệ hoà cùng ánh sáng đung đưa: "Là chị nghĩ nhiều, mấy ngày nay nhóc không ở đây." Phượng Tường liếm môi: "Cô là cô của nhóc."

Có lẽ được gọi chị nhiều, đâm ra dần dần quen, đâm ra dần dần ỷ lại, khi không có Mão Sinh ở nhà, cô lại trầm lặng, và rồi lại nhớ. Ánh trăng trong đêm rất đẹp, nhà nhà ấm cúng rộn ràng, 30 Tết Phượng Tường xem TV đến nửa đêm mà chẳng nhớ nổi chương trình đón xuân năm mới nó thế nào, chốc thì nghĩ đến Vương Lê, nhiều chốc lại nghĩ về Mão Sinh.

Cô nói hôm nay thực sự rất vui, nhưng lại vui đến mức vượt qua ranh giới mà hai người đã ngầm che giấu nhiều ngày, xui xẻo hơn cả, là bị tên nhóc ngốc nghếch này trực tiếp chỉ ra.

Mão Sinh nói sư tỷ, trong lòng em vẫn còn chị ấy, em không muốn... em không muốn một phút bốc đồng mà làm hại chị.

Phượng Tường liếc mắt, hại gì? Nhóc nghĩ nhóc quyến rũ thật sao.

Đôi mắt của cô gái thực sự rất quyến rũ, long lanh sáng ngời, đẹp gây sát thương, Phượng Tường cũng bị xao xuyến. Không biết đã qua bao lâu, cô tháo dây an toàn, nghiêng người cạy mở môi Mão Sinh bằng đầu lưỡi mềm mại của mình. Sau khi chấp nhận, Mão Sinh trôi theo dòng chảy, vòng qua rồi lại rút về. Phượng Tường giữ đầu Mão Sinh lại, bỗng mãnh liệt hơn, hầm hập nóng chảy Mão Sinh, cuối cùng lưu luyến hôn lên đầu môi Mão Sinh: "Không tệ." Cô che môi, như thể đang trấn tĩnh nhìn về phía trước: "Nhưng, chị không có cảm giác gì cả."

Phượng Tường quay đầu lại, nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mão Sinh: "Cô có làm nhóc sợ không?"

Đừng sợ, chúng ta ấy mà, duyên phận vợ chồng trên sân khấu còn dài. Phượng Tường thầm thở dài, mình bị sao thế này? Cô đơn quá sâu, có lẽ đã quét sạch não.

......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận