Prometheus
......
Sau khi gặp Tào Vân, Tề Dịch Quả đã kể cho Du Nhậm nghe về cuộc gặp gỡ tình cờ ấy ngay trong ngày.
Thiếu nữ nói, à, trong đầu em đã tưởng tượng ra rất nhiều kịch bản cẩu huyết. Nào là lưu luyến không quên tình cũ, suốt ngày tìm mọi lý do muốn kéo gần khoảng cách với Tề Dịch Quả hơn, bây giờ là đủ loại buồn bã và ghen tuông, ba ngày cãi nhau một trận nặng, hai ngày chất vấn một trận nhẹ. Tốt nhất nên có một trận mưa lớn, chị, bác sĩ Tề, ôm chặt em và hôn em mãnh liệt trong mưa, cuối cùng thề rằng sẽ không bao giờ liên lạc với cô ấy nữa, kiếp này chỉ yêu một mình em.
Tiểu Tề nói Thái Thái, thảo nào người ta nói khoa tiếng Trung không đào tạo tác giả văn học. Nếu em viết tiểu thuyết mạng, chắc chắn chỉ có học sinh tiểu học mới thèm đọc. Cô lại hỏi, người yêu cũ lấy lý do gì để hâm nóng lại tình xưa với chị?
Du Nhậm dựa vào lòng Tiểu Tề, kéo ngón tay của bác sĩ: "Ăn uống mặc ở, cay đắng ngọt bùi, sinh lão bệnh tử." Sau đó giơ hai ngón tay của mình lên, như vậy là mười hai ngón.
Tiểu Tề nói Tào Vân không phải loại người như vậy, dứt lời, cô nghĩ, nếu Tào Vân đúng là loại người như vậy, chị đương nhiên sẽ... báo cáo cho em.
"Báo cáo cái gì? Đợi em ký 'phê duyệt' à?" Du Nhậm nói các chị sau khi chia tay vẫn là bạn. Lần trước em gặp Mão Sinh, không phải chị cũng rộng lượng yên tâm cho em đi sao, ngay cả khi Mão Sinh xinh đẹp đến vậy.
Thế cục làm người vẫn có chút phân biệt trên dưới, Du Nhậm quay người ôm chặt Tiểu Tề: "Em không giống vị bác sĩ nào đó ôm eo người ta kêu khóc 'Đừng đi.' Em sẽ vui vẻ tiễn chị ra ngoài, còn em sẽ đi tự học."
Tự học có gì thú vị? Tiểu Tề nói, không phải em nên đổ đầy xăng cho chị sao? Khỏi lo chị ra ngoài bụng đói chọn bừa?
"Tự học rất thú vị, bản chất tập trung học tập đã là một niềm vui." Du Nhậm nói, Dịch Quả, chị thật là kém sâu sắc, lại còn ra ngoài bụng đói chọn bừa. Những người chọn đồ ăn không quan tâm dù họ đói khát hay ấm no, vốn dĩ họ đã ăn no rửng mỡ.
"Tại sao lại rửng mỡ?" Tề Dịch Quả thích đấu khẩu với Du Nhậm, đồng thời phát hiện miệng lưỡi cô bé này thật không phải dạng vừa, đành phải giở trò không đứng đắn, cắn cắn cọ cọ môi Du Nhậm: "Ồ, chủ đề này rất thú vị."
Đối với một số người, tình dục và tình yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Thảo nào có nhiều người đàn ông ngoại tình về khóc lóc với vợ: "Anh và cô ấy chỉ là gặp dịp thì chơi, trong trái tim anh chỉ có duy nhất mình em."
"Thật ra rất không thú vị." Du Nhậm nói, những người như vậy chỉ yêu bản thân họ, vừa nuông chiều cám dỗ xác thịt vừa viện một cái cớ mang danh đạo đức: "Người đó dụ dỗ anh." Ngoại tình là kết quả của việc họ không muốn nhìn thẳng vào trái tim cũng như không muốn chịu thiệt, và cũng là bằng chứng cho tính ái kỷ quá mức của họ.
Vì vậy Dịch Quả, em không thích nghe câu nói của chị rằng phải đổ xăng cho chị để chị khỏi ra ngoài bụng đói chọn bừa, thật là nông cạn, chị xâu chuỗi hai điểm không liên quan với nhau, ngầm chỉ ra hành vi trốn tránh trách nhiệm: Chị bụng đói chọn bừa là tại em không đổ xăng cho chị. Do đó em là người chịu trách nhiệm sao?
Vẻ mặt thiếu nữ sau cặp kính trở nên nghiêm túc hơn: "Thế nên Dịch Quả, em quyết định cả tuần nay ở Bách Châu sẽ không đổ xăng cho chị."
Tiếp đó Du Nhậm cười híp mắt, nhìn sắc mặt Tiểu Tề chuyển từ trắng sang đỏ, cuối cùng nhăn nhó nói: "Thái Thái, chỉ có số xăng mang tên em mới có thể khởi động linh kiện trong cả người chị."
Du Nhậm xoa đầu Tiểu Tề: "Không sao, hãy cố gắng cảm nhận đói khát, cố gắng tìm kiếm ấm no." Sau đó cô xuống giường, cầm sách lên, làm tổ trên ghế sofa bắt đầu đọc.
Sau ba ngày bị đói, Tiểu Tề nói chuyện điện thoại với người yêu cũ nhiều hơn, không liên lạc một năm 1-2 lần sau khi chia tay như người ta, tần suất gọi 3 lần một tuần của cô ấy thường xuyên hơn nhiều. Gần đúng như dự đoán của Du Nhậm, lần đầu gọi điện, cô ấy hỏi Tiểu Tề rằng bệnh thoát vị đĩa đệm của bố cô ấy ngày càng nghiêm trọng, khám ở Bách Châu không ổn, ở Thượng Hải có bệnh viện nào tốt không?
Lần thứ hai, Tiểu Tề mở loa ngoài, Du Nhậm ở bên cạnh nghe rõ ràng: "Bố mẹ giúp chị trông con, một mình chị ở nhà cũng không biết làm gì."
Một ngày trước khi Tiểu Tề rời Bách Châu, Tào Vân hỏi liệu họ có thể gặp nhau thêm một lần nữa, không kể chuyện cũ, chỉ tiễn biệt nhau như những người bạn không?
Đừng cho rằng những cuộc nói chuyện vu vơ là không có mục đích, ý thức bằng ngôn ngữ bộc lộ nhanh và trực tiếp hơn bộ não và trái tim con người. Đừng nghĩ tiễn biệt là kết thúc, nói một cách biện chứng, nó bao hàm diễn biến của chuyển hướng đi đối lập: Gặp lại
Du Nhậm nói không sao, các chị có thể đi nói chuyện, em đến làng trong thành dạy học cho bọn trẻ. Người mẹ 20 tuổi, thường xuyên dạy học cho con gái 10 tuổi.
Nhìn dáng vẻ đoan chính của Du Nhậm khiến Tiểu Tề có chút khô khốc, cúp điện thoại xong, cô ấn thiếu nữ xuống: "Em chọc tức chị đấy."
Dù có nguyên tắc đến đâu, Du Nhậm chỉ có thể thực hiện chính sách bảy ngày không đổ xăng được bốn ngày, dường như cô và Tiểu Tề sở hữu nguồn năng lượng vô tận, một lần, hai lần rồi lại thêm lần nữa, Tiểu Tề nói Thái Thái, em lý trí đến mức quá sức gợi cảm.
Người yêu nâng mặt cô lên và khen: "Dịch Quả, chị đã tiến bộ, thẩm mỹ của chị đã chuyển từ mông đít sang đi sâu vào nội tại." Vừa dứt lời, bánh xèo đã bị Tiểu Tề gặm một cái: "Sơ tâm của chị vẫn còn đó."
Có lẽ sơ tâm đối với tình đầu cũng còn đó. Du Nhậm lại nghĩ, nhưng vẫn vui vẻ tiễn Tiểu Tề ra ngoài dùng bữa chia tay. Tiểu Tề đã 27 tuổi, không cần Du Nhậm truyền dạy cách đối nhân xử thế, Tiểu Tề phải tự mình cởi bỏ nút thắt mơ hồ trong lòng.
Du Nhậm không hiểu được nút thắt trong lòng. Cô cảm thấy mình thật nhỏ nhen, vẫn để bụng bức ảnh của Tề Dịch Quả và Tào Vân lưu lại từ chuyến đi đến Thạch Phố, nếu có thể quên, cớ gì phải cẩn thận cất giữ? Cho dù nó đã bị Tiểu Tề bỏ vào hộp.
Cô cũng không muốn kể chuyện tình cảm của mình với người thứ ba, điều này Phong Niên biết rõ, cũng chưa bao giờ chủ động hỏi han tình hình giữa Du Nhậm và Tề Dịch Quả. Bản thân Phong Niên cũng có phiền não, nửa đêm gửi tin nhắn tới: Tình này chẳng thể nguôi ngoai.
Phong Niên không kìm được mà nói với Du Nhậm rằng mình đã thích một người, kiên cường mà dịu dàng, thế tục mà tao nhã: "Cậu xem, thật mâu thuẫn phải không? Nhưng người ấy rất đặc biệt trong lòng mình."
Giác quan thứ sáu của Du Nhậm thức tỉnh: "Con gái?" Không phải chứ?
"Phải." Phong Niên còn nói, cậu cũng biết, tên là Ấn Tú.
Du Nhậm đột nhiên có tâm trạng như con gái mình nuôi nhiều năm bị hoa dại ven đường thu hút, Ấn Tú à, là Ấn Tú. Năm đó Du Nhậm còn thầm so sánh ai là cô gái có sức hút hơn. Quả nhiên có sức hút, Du Nhậm đếm số đầu người trong vòng tròn nghiệt duyên, mãi không nói nên lời.
Phiền não của Phong Niên là yêu mà không có được, Phong Niên nói, Du Nhậm, cậu thật thoải mái, chỉ khi buông hẳn cậu mới có thể đón nhận người mới.
Du Nhậm nghĩ, người mới mình đón nhận là một người mới 80% và đã hao mòn 20% vì đã từng có tình cũ, như thời gian không thể thay đổi. Cô chua chát, chua chát đến độ bắt đầu phân tâm khi mới dạy Tiểu Liễu được nửa ngày.
Đứa trẻ 10 tuổi sở hữu đôi mắt sáng lấp lánh như thần đồng, đưa cho Du Nhậm miếng dưa hấu đã bỏ vỏ, một que kem đã bóc sẵn và một chiếc kẹp tóc nhỏ mua bằng tiền tiêu vặt đã dành dụm nhiều tháng, nói chị ơi, chị đừng buồn, em nhất định sẽ hoàn thành các câu hỏi Olympic Toán lớp sáu trong kỳ nghỉ hè.
"Không phải chị buồn." Ngón tay Du Nhậm kéo khoé miệng lên, nhưng trông vẫn đượm buồn, đứa trẻ nhỏ như vậy, nhìn mình chằm chằm thật cẩn thận, thật khiến người ta quý mến. Du Nhậm nói không sao đâu Tiểu Liễu, em đã học rất giỏi. Thành tích luôn đứng vững ở vị trí số một, lại phải giúp mẹ làm việc sau giờ học. Tâm lý mẹ già của cô đối với Viên Liễu cũng không khác gì sự nghiêm khắc của Du Hiểu Mẫn, cô nói hôm nay em đừng làm bài nữa, chị đã nhận được học bổng, chị dẫn em đi mua sắm ở hiệu sách."
Đi gọi Gloria, hay còn là trợ lý giám đốc tiệm cắt tóc nhà bên, Túc Hải uốn tóc mái dày, vóc dáng cao to đứng thẳng bên cạnh làm vệ sĩ. Du Nhậm nói, chị mua cho mỗi đứa một đôi giày thể thao nhé? Tiểu Liễu chỉ có đôi giày vải bạt đã tróc keo, được Viên Huệ Phương tiết kiệm dùng keo 502 dán lại.
Bàn chân của Túc Hải phát triển rất nhanh, cứ mỗi hai tháng lại phải đổi giày mới. Du Nhậm mua giày chạy bộ cho người chân nhỏ cỡ 34 và người chân to cỡ 38, Tiểu Liễu vui vẻ hai mắt sáng bừng, Túc Hải xỏ giày mới vào thử nhảy lên: "Chị Du Nhậm, giày này thoải mái quá."
Thấy bọn trẻ vui vẻ, tâm trạng Du Nhậm cũng đỡ hơn, đến hiệu sách mua cho Viên Liễu một bộ sách báo phổ cập khoa học cấp hai, Túc Hải chu đáo, nói em không thích sách, em chỉ thích cuốn tạp chí thời trang kia.
Khi 3 mẹ con cầm suất đậu phụ thối và giơ que thịt xiên ăn trên phố ăn vặt, Du Nhậm đã gác lại chuyện Tề Dịch Quả đi gặp tình cũ sang một bên.
Bách Châu nhiều mưa dầm, Bách Châu cũng không lớn, khi cơn mưa bắt đầu rơi xuống con phố ăn vặt, Túc Hải và Viên Liễu bắt gặp hai người bạn cùng lớp: "Nhìn kìa, họ là bạn cùng lớp của chúng em." Du Nhậm ngồi trước cửa tiệm quay đầu lại, nhìn thấy Tề Dịch Quả kéo Tào Vân giơ áo lên cùng nhau chạy trốn cơn mưa.
Răng xé toạc miếng thịt, khuôn mặt Du Nhậm trở nên hung dữ hơn khi nhìn nụ cười trên miệng Tào Vân, Gloria nói, chị Du Nhậm, đó là chị tiến sĩ à? Thế chị kia là ai?
Du Nhậm nói người kia là một bà cô. Thấy chưa, cô thật nhỏ nhen.
Chọc thêm một miếng đậu phụ thối nữa, ở đằng xa, tay trái của Tiểu Tề và Tào Vân mỗi người nắm một góc áo, tay phải đặt trên eo Tào Vân. Viên Liễu nói: "Bà cô đó là mẹ của chị tiến sĩ à?"
Du Nhậm nói không phải. Trong lòng thầm mắng: Chị tìm đường chết hả, Tề Dịch Quả.
Khi cơn mưa tạnh, Du Nhậm muốn đưa hai đứa trẻ cao hơn mình về nhà, bọn trẻ nhìn Du Nhậm cao 1m59 và nói chị ơi, chúng em tự đi xe buýt về cũng được, giày của chị ướt hết cả, mau về nhà thay đi.
Du Nhậm nhịn cục tức một mình trở về nhà, Du Hiểu Mẫn nói phải cấp cứu khẩn cấp một người phụ nữ sinh 4 trong bệnh viện, dặn Du Nhậm tự giải quyết bữa tối. Du Nhậm tức mà no cả bụng, nhắm mắt làm ngơ, bịt tai làm thinh mọi tin nhắn và cuộc gọi của Tề Dịch Quả.
Tề Dịch Quả cười áy náy với Tào Vân: "Có vẻ như bạn gái nhỏ của em đang bận."
"Em ấy thật sự không đơn giản, nếu là chị, có lẽ không rộng lượng được như vậy." Tào Vân nhấp một ngụm cà phê: "Chị tưởng em và em ấy, sẽ có cảm giác như nuôi con." Giống như cảm giác của cô đối với Tề Dịch Quả ngày xưa. Nhưng Tề Dịch Quả nói không phải, em ấy không cho em vượt quá quyền hạn chỉ bảo trong chuyện của em ấy, cũng như không can thiệp vào chuyện của em.
Không ghen sao? Tào Vân nói, vốn dĩ chị có tâm lý mong chờ vào may mắn, nhưng bây giờ thấy, các em đúng là nước đổ không thành.
Tề Dịch Quả nói, Vân Vân, em đã cảm nhận được, cho nên em mới đến cuộc hẹn, em nghĩ chị đã hiểu những điều em muốn nói.
Cuộc trò chuyện giữa những người lớn cũng có cái dở, vừa hy vọng đối phương sẽ hiểu, vừa nghĩ bản thân nói không rõ ràng là nể mặt tạo đường lui, Tiểu Tề vô tình rơi vào cái bẫy này, còn Tào Vân từ lâu cũng đã nắm trong lòng bàn tay.
"Chúc các em hạnh phúc." Tào Vân nắm tay Tiểu Tề, nhất thời không nỡ buông ra, nhưng Tề Dịch Quả nói em đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, em cảm thấy năm đó chị không phải người có lỗi, mà là mẹ em. Tào Vân chẳng nói đúng sai, cho rằng chuyện này không cần đặt một danh phận phải trái, duyên phận không phân rõ trắng đen.
Sau khi tạm biệt Tào Vân, Tiểu Tề bấm số của Du Nhậm, phát hiện đối phương đã tắt máy. Nguy to, cô bắt taxi chạy thẳng xuống tầng dưới nhà Du Nhậm bất chấp nguy cơ bị cha mẹ phát hiện, một sải bước vượt ba cầu thang, cuối cùng cũng đến trước cửa nhà Du Nhậm, sau tiếng gọi "Thái Thái", là Du Nhậm với đôi mắt đỏ hoe ra mở cửa.
"Đều đã nói rõ." Tề Dịch Quả nói đây vốn dĩ không phải điều chị muốn nói, nhưng việc Tào Vân gọi điện nhiều cuộc liên tiếp trong một tuần đã lộ ý đồ quá rõ, chị biết. Tay của cô bạn gái nhỏ đặt trên tay phải của Tiểu Tề, ánh mắt sắc bén khiến cô bác sĩ phát hoảng, Tiểu Tề giơ tay phải lên: "Có nắm tay lúc tạm biệt, có chạm eo lúc trời mưa." Thầm nghĩ có phải Du Nhậm có "thiên lý nhãn" không?
Không ngờ Du Nhậm lại khóc, Tiểu Tề bước vào nhà ôm chặt cô: "Thái Thái, chị không gặp lại cô ấy nữa, không bao giờ nữa." Tiết mục tình yêu khuôn sáo vẫn cứ diễn ra.
Du Nhậm nói không phải lý do này, chỉ là em nghĩ hoá ra bản thân lại hẹp hòi đến thế: "Tại sao em không thể yêu một cách khoan dung, yêu một cách rộng lượng?"
Khi lý trí trở lại, sinh viên giỏi khoa xã hội nói, mặc dù trong lòng em đồng ý không can thiệp, nhưng lời nói, việc làm và biểu cảm của em đã gián tiếp thúc đẩy quyết định của chị. Dịch Quả, em quá thích chị, nên có chút đánh mất chính mình. Tình yêu bình phàm là vậy, ghen tuông, chua chát, khóc lóc, làm hoà và rồi ngọt ngào. Tại sao lần này em không làm ngơ được? Bố em từng nói, nhìn em có vẻ trầm tĩnh nhưng thực chất bên trong mang tính cách trẻ con, liệu có làm được việc lớn hay không vẫn còn phải xem.
Tề Dịch Quả buồn cười: "Đúng là trẻ con thật này, em muốn làm việc lớn gì?"
Du Nhậm ngượng ngùng không nói nên lời, Tề Dịch Quả nhìn Du Nhậm, thấy như có hoa nở trong lòng: "Thái Thái, đôi khi nên bướng bỉnh một chút, như những cô gái nhỏ vậy, không sao đâu, chị thích." Đôi môi đáp xuống, đầu lưỡi cô bị Du Nhậm cắn mạnh: "Từ sau chị vẫn phải nói rõ ràng cho em!"
Tiểu Tề che miệng lại, kêu lên: "Nói gì?"
"Rốt cuộc trong lòng chị có cô ấy không?" Du Nhậm cảm thấy hôm nay mình tầm thường đến mức hết thuốc chữa. Tình yêu không chỉ là hormone, nó còn đòi hỏi sự xác nhận và thực hiện liên tục, giống như bảng kế hoạch tiến độ hoạt động trong câu lạc bộ của cô.
"Thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới, có... có tính không?" Tiểu Tề rất thành thật.
Du Nhậm suy nghĩ một lúc: "Không tính." Nước trong khăn dù vắt cạn đến đâu vẫn còn ít ẩm ướt sót lại, vắt mạnh quá cũng sẽ làm đau tay.
Có tiếng gõ cửa vang lên, "Ai vậy?" Tề Dịch Quả đang dựa vào cửa ra mở cửa, bắt gặp khuôn mặt kinh ngạc của mẹ mình, trên tay bà Hà là bữa tối mang cho Du Nhậm: "Quả Quả? Con về từ khi nào?"
Bị bà Hà nhìn, Du Nhậm dù đã cố gắng hết sức tỏ ra bình thường nhưng vẫn có thể thấy đôi mắt đỏ hoe. Kết hợp với ánh mắt thoáng qua sợ hãi của con gái, bà Hà nghi hoặc nhìn hai cô gái: "Sao về Bách Châu không chào? Túi của con đâu?"
Tiểu Tề nói túi của con để trong xe, về mang ít đồ cho Viện trưởng Du và Thái Thái trước.
"Ồ." Bà Hà đưa hộp cơm cho Du Nhậm: "Cô làm sủi cảo, ba loại nhân đấy." Bà Hà nói rất thân thiết và ấm áp nhưng sắc mặt lại lạnh đi không ít, Du Nhậm còn nghe ra giọng điệu cứ như đang đi đánh người thứ ba. Sau đó bà lườm Tề Dịch Quả, như tỏ ý, còn chưa về à?
Tiểu Tề chỉ đành đi theo ra khỏi cửa, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn bạn gái nhỏ, giữa cơn bất lực vẫn ngầm ra hiệu Du Nhậm hãy yên tâm. Du Nhậm đột nhiên hiểu ra, trầy trật của tình yêu bình phàm không nằm ở lượng nước vắt khô trong Tề Dịch Quả, mà là lau đi nỗi sợ hãi trong lòng cô, lực cản từ gia đình mới là điều thực tế hơn cả ghen tuông.
Dịch Quả về nhà lại phải trải qua một vòng vặn hỏi và phòng hộ. Ý đồ làm khó, tiêu diệt và dập nát của đối phương đã quá rõ ràng, chẳng lẽ Tề Dịch Quả là Prometheus sao? Lá gan vừa mọc lên đã bị đại bàng ác độc mổ hết ngày này qua năm khác, Prometheus là thần, nhưng còn ý chí con người, sao có thể mạnh mẽ như vậy?
*Prometheus: Prometheus có nghĩa là "người biết trước tương lai", nổi tiếng với trí thông minh và chính ông đã tạo ra loài người, vì giấu thổi linh hồn vào những hình nhân loài người, nên đã bị Zeus trừng phạt bằng cách buộc ông vào một tảng đá để một con đại bàng ăn gan của ông hàng ngày, nhưng lá gan cứ ban ngày bị ăn thì ban đêm lại tái sinh.
Hộp sủi cảo ba loại nhân đó, Du Nhậm nuốt không trôi cái nào, cô ngồi trong phòng chờ tin nhắn của Tiểu Tề, hy vọng nhận được dòng chữ "đã xử lý xong" như những lần đánh úp bất ngờ của bà Hà trước đây.
Rõ ràng, Tiểu Tề không xử lý được, cô nói Thái Thái, mẹ chị khăng khăng muốn chị ở nhà hai ngày hẹn một buổi xem mắt. Ngày mai chị không về Thượng Hải cùng em được nữa.
Tại sao không từ chối? Du Nhậm muốn hỏi, cô nói với Tiểu Tề: "Dịch Quả, từ chối đi. Em quá đau lòng khi chị như vậy."
Đầu bên kia là khoảng im lặng vô tận, đêm đã khuya, Du Nhậm khó có thể hít thở trong bóng tối dày đặc bao trùm, và rồi, tin nhắn được Tề Dịch Quả gửi đến vào lúc nửa đêm khiến không khí u ám càng thấu xương: Bà ta là kẻ điên.
Phía sau Tề Dịch Quả vang lên giọng nói của bà Hà: "Rốt cuộc chúng mày là thế nào?"
......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...