Tôi lại một lần nữa nghe thấy những lời nhận xét như này, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Nơi Lão Chu thần toán thiên nhãn chết là ở ngoài gian nhà chính.
Ông ta liều mạng muốn giết tôi, vì bây giờ tôi đang mang thai rắn nên ông ta đột nhiên trở mặt.
Khi Lão Chu đến muốn giết tôi là vì tôi vẫn chưa mang thai, hay là vì chỉ nhìn thấy một nửa của ông Hồ? Ba con Trần Toàn bị quan tài rắn khống chế, Mặc Dạ vẫn luôn đề nghị thiêu.
Nhưng ông Hồ lại cứ giữ lại...!
Có vẻ như Vấn Thiên Tông cũng muốn thăm dò bí mật về quan tài rắn, còn ông Hồ chỉ là bàn đạp để họ trà trộn vào thôi.
Tôi đưa tay vuốt ve bụng dưới, ngước mắt lên nhìn Hà Cực: “Vậy mọi người có tin của ba mẹ tôi không?” Theo những gì tôi biết, những người sống ở thôn Hồi Long chỉ còn lại ba người nhà chúng tôi và Cốc Phùng Xuân.
Vấn Thiên Tông muốn biết chuyện về quan tài rắn, ngoài việc bắt đầu từ tôi, hỏi ba mẹ tôi sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng rõ ràng ba mẹ tôi đã liên lạc với nhà họ Vu khống chế rắn, là tin tưởng hay vì tin nhà họ Vu khống chế rắn có thể
lấy được huyết và ra?
Hà Cực lắc đầu, trầm giọng đáp: “Quan tài rắn có vẻ chỉ có ở thị trấn các cô, nhưng rõ ràng có tác dụng rất lớn với thế giới bên ngoài, bằng không cũng không thể tự di chuyển đến Ba Sơn.
Bây giờ quan tài rắn đã bị khống chế, sợ rằng ngoài kia đã hỗn loạn, bắt đầu không còn yên ổn nữa”
“Vậy nên tôi mong cô có thể bình tĩnh lại, tìm mễ bà Tần vấn miễ, xem rốt cuộc thải rắn là gì?” Hà Cực nói rồi nhìn vào chiếc vòng rắn trên cổ tay tôi.
“Nếu kết quả không tốt, có phải anh cũng sẽ giết tôi như giết Lão Chu không?” Tôi nhìn Hà Cực.
Ánh mắt anh ta thâm trầm, anh ta không trả lời.
Cũng có nghĩa là, có khả năng này! Hà Ca vội vàng đứng dậy: “Long Duy, trên lầu có một phòng, cô lên đó nghỉ ngơi trước đi.” Tôi đã thức cả đêm, đúng là không thể gồng thêm được nữa, hơn nữa tôi không muốn tốn thời gian với Hà Cực.
Người lái xe trẻ tuổi đưa tôi lên lầu, khi tôi lên lầu loáng thoáng nghe thấy Hà Cực nói: “Cứu sư đệ, cuối cùng em vẫn mềm lòng.
Anh nhớ sự phụ từng nói nhân dân Hà Ca, phải lấy nhân dân làm trọng, chứ không phải tình cảm cá nhân”
Với năng lực của Hà Cực, sao lại không biết tôi có thể nghe thấy.
Có lẽ họ làm việc như vậy, theo Hà Cực thì đó được coi là công bằng.
Ít nhất anh ta sẽ nói trước với tôi, nếu tình hình như thế nào thì sẽ giết tôi.
Chứ không như Cốc Phùng Xuân, dẫn binh trước rồi mới nói, trực tiếp tấn công.
Người tài xế liếc nhìn tôi rồi đưa tôi lên lầu.
Căn phòng trên lầu hai đã được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng, còn có chút hương.
Tôi nằm trên giường cố gắng thả lỏng, không nghĩ về bất cứ điều gì.
Rõ ràng trong hương đã trộn lẫn gì đó, có mùi rất dễ chịu.
Tôi nhắm mắt lại ngủ rất sâu.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy căn phòng đã chuyển sang màu cam bởi ánh tịch dương chiếu vào, trong phòng có mùi rượu thuốc quen thuộc.
Tôi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Vu Thi Mạn đang vừa xem điện thoại vừa uống rượu rắn.
Thấy tôi đã dậy, cô ta cười bảo: “Cô cũng thật vô tư, bây giờ mà vẫn ngủ được” “Lại có chuyện gì rồi?” Tôi chống người đứng dậy, đầu hơi choáng.
Có vẻ Vấn Thiên Tông đã trộn gì đó trong hương, mùi hương dễ chịu nhưng cũng khiến người ta váng đầu.
Vu Thi Mạn chơi trò chơi, nghiêng người tới trước mặt tôi: “Thi thể Nguy Xương Thuận mang thai, đã sinh ra một em bé”
111
Tôi cau mày: “Là chồng của Cốc Tiểu Lan?” Nguy Xương Thuận là con trai mà? Hơn nữa đã chết rồi, bây giờ cô ta lại nói với tôi ông ta mang thai, còn sinh con nữa?
Quan tài rắn này còn có thể làm gì nữa?
“Nói ra thì chuyện này khá thú vị” Vu Thi Mạn đã chơi game xong.
Lúc này cô ta mới nhìn tôi: “Cô có biết thuốc chuyển thai không?” Cái tên này nghe có vẻ giống viên thuốc trong Huyền Môn, hơn nữa có vẻ rất mạnh.
Tôi không khỏi nhìn ra ngoài cửa, lắc đầu đáp: “Là thuốc để đầu thai chuyển thế à?” “Không phải!” Vu Thi Mạn xua tay, thấp giọng cười: “Là thuốc cầu có con, thật ra tôi cũng vừa mới biết” “Người ra khỏi thôn Hồi Long?” Tôi nghe thế không khỏi ngồi dậy.
“Cũng không phải, là thuốc trước đây bà Nguy tìm lang băm sau đó uống” Vẻ mặt Vu Thi Mạn mang theo vẻ giễu cợt: “Đây là quả báo, bây giờ xảy ra chuyện rồi, cả nhà họ Nguy muốn sống muốn chết, sợ bị trả thù”
Nguy Xương Thuận là con một, trên có hai chị gái, bà Nguy vẫn luôn mong muốn có con trai nên sau khi sinh hai cô con gái nhỏ ra đã đưa cho người khác.
Khi mang thai Nguy Xương Thuận, bà ta tìm bác sĩ trung y già để bắt mạch, nghe nói lại là con gái nên bà ta tìm tới một ông thầy lang băm, uống thuốc chuyển thai, nói là có thể chuyển con gái thành con trai.
Sau khi sinh Nguy Xương Thuận ra, quả nhiên là con trai, bà Nguy rất vui mừng, giới thiệu rất nhiều người tới ông lang băm kia.
Theo kết quả điều tra của Vụ Thi Mạn, viên thuốc chuyển thai đó có một số loại thuốc kích thích hốc-môn nam, rất nhiều người uống vào không có tác dụng, có người uống xong sinh ra còn là song tính.
“Giờ thì cô đã biết vì sao mãi Cốc Tiểu Lan không mang thai rồi đúng không? Đó là vấn đề của Nguy Xương Thuận!” Vụ Thi Mạn lắc đầu chép miệng.
“Thế sao Nguy Xương Thuận lại mang thai? Không phải mễ bà Tần đã bảo nhà họ Nguỵ mang đi thiêu rồi sao?” Tôi nhíu mày, luôn cảm thấy phát triển kinh doanh hoả táng thật sự rất quan trọng.
“Nhà họ Nguy là dòng độc định, phải lập đàn ba ngày mới mang đi hoả táng.
Không phải tối qua hai bà chị kia đến tìm cô gây sự sao? Nhà họ Nguy không có ai thấy quan tài.” Vu Thi Mạn nhìn tôi.
Sau đó thấp giọng bảo: “Cô đoán xem sao?” Tôi liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ta: “Cô uống say rồi đúng không?” Lúc này tôi vẫn còn tâm tư để đoán.
Vu Thi Mạn cười khúc khích: “Bọn họ làm ầm lên rồi bị mễ bà Tần quát lại.
Khi về đến nhà, một đứa bé đã chui ra từ trong bụng Nguy Xương Thuận, nghe nói lớn chừng một con mèo, nằm trong quan tài khóc, dây rốn vẫn còn dính vào người
Nguy Xương Thuận, người nhà họ Nguy sợ chết khiếp, vội vàng đóng nắp quan tài”
“Kết quả là quá nhiều người, tất cả lại đều lớn tiếng kêu gào khiến cho con quỷ kia sợ quá cắn đứt dây rốn bỏ chạy rồi” Vu Thi Mạn có chút sung sướng khi có người gặp hoạ.
Cô ta nháy mắt với tôi: “Bây giờ mễ bà Tần đang dẫn người đi tìm con quỷ đó khắp thôn đây.” “Thai quỷ đó có liên quan gì đến quan tài rắn không?” Đây là điều tôi lo lắng nhất lúc này.
Vu Thi Mạn xoè hai tay ra, nhìn vào bụng dưới tôi rồi bảo: “Quan tài rắn bị khống chế rồi, ít nhiều cũng có liên quan.
Hơn nữa cô còn nhớ Cốc Tiểu Lan về thôn Hồi Long để xin một đứa con không...”
Cô ta nói chuyện cứ thở hổn hển khiến tôi không chịu nổi, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt nghiêm nghị.
“Cô cũng nên thả lỏng đi, đừng lúc nào cũng nghiêm mặt như cha chết, mẹ chết thế” Vu Thi Mạn nói xong thì lại cho một tiếng, có lẽ cũng biết mình lỡ lời.
Cô ta thấp giọng bảo: “Cốc Tiểu Lan về thôn Hồi Long tìm bà nội cô xin hai quả trứng rắn” “Bà nội tôi?” Tôi càng nghe càng không thể tin được: “Tại sao lại tìm bà nội tôi?” Vu Thi Mạn cũng nhún vai: “Bây giờ tôi cũng không rõ.
Nhà họ Nguy đang rối ren, mễ bà Tần mới chỉ hỏi tới đây: “Dù sao thì bà nội cô đã đưa cho họ hai quả trứng rắn, vỏ mềm, cỡ bằng trứng chim bồ câu, nhưng vỏ ngoài hình như là màu xám đen.” Lúc này Vu Thi Mạn cũng trở nên nghiêm túc.
Cô ta nhìn thẳng vào tôi, trầm giọng bảo: “Nói là cầu có con, vợ chồng phải ăn cùng nhau, Nguy Xương Thuận và Cốc Tiểu Lan mỗi người một quả, dùng rượu trắng rửa sạch lớp vỏ mềm bên ngoài rồi ăn sống”
Vu Thi Mạn không còn vẻ không nghiêm túc ban đầu nữa: “Long Duy, tộc rắn có nhiều con trai, lại rất bí ẩn, trước đây là tự sinh sôi nảy nở.
Nhưng tình huống của Nguy Xương Thuận và Cốc Tiểu Lan có vẻ là vì hai quả trứng”
“Cô có thể nghĩ lại xem, có phải bà nội cô.” Vu Thi Mạn nâng cốc lên uống rượu rắn: “Có gì đó không đúng hoặc là đã làm những chuyện gì kỳ lạ không”
Trước mắt tôi cứ hiện lên hình ảnh đêm đó thôn Hồi Long bị chiếm lấy, trong ngọn lửa ngút trời kia, trên gác mái giấu Phù Ngàn có rất nhiều thứ giống quả trứng màu đen, có lớn có nhỏ, dày đặc như côn trùng đứng trước gác mái xếp chồng lên nhau...!
“Long Duy?” Vu Thi Mạn thấy ánh mắt tôi trầm xuống thì lại gọi: “Có phải cô đã nghĩ ra chuyện gì không?”
Cô ta bắt đầu hỏi tôi có phải đã biết chuyện đã trở nên nghiêm trọng không.
Tôi nheo mắt: “Tại sao cô cứ uống rượu rắn vậy?”
Vu Thi Mạn búng vào bình rượu rắn rồi cười khổ với tôi: “Nhà họ Vu khống chế rắn, trời sinh đã khống chế rắn.
Nếu không uống rượu rắn thì tôi còn không vào được trấn của các cô”
“Tôi uống rượu rắn để ngăn chặn hơi thở của mình, không để quan tài rắn cảm nhận được tôi” Vu Thi Mạn nói với giọng
chua chát: “Khi tôi vào trần, ba cô đã đặc biệt dặn dò.”
Tôi còn muốn hỏi thêm về ba tôi, nhưng Vu Thi Mạn đã xua tay: “Ông ấy liên lạc với nhà tôi một lần rồi không liên lạc được nữa.
Cô đừng hỏi tôi!”
“Cô mau nghĩ xem bà nội cô có chuyện gì để giúp mễ bà Tần bắt nhóc quỷ kia lại đi.
Nghe nói miệng con quỷ đó toàn răng bằng định, cắn phát đứt dây rốn, nếu nó chạy thì cũng là một tai hoạ” Giọng Vu Thi Mạn hơi sốt ruột.
Sau đó cô ta lại thở dài: “Ngay cả Hà Cực của Vấn Thiên Tông cũng đi rồi” “Cô đưa tôi đến động phủ của Mặc Dạ đi, tôi hỏi anh ta” Tôi nhớ khi Mặc Dạ ở trong vòng ngọc hắc xà, vẫn luôn là bà nội tôi giữ.
Hơn nữa hôm qua Mặc Dạ đi vội, tôi cũng muốn xem hắn bị thương thế nào.
Chỉ là nghĩ đến những lời Liễu Đông Phương nói, tôi đột nhiên cảm thấy có chút khó khăn khi đối mặt với hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...