Vừa nghe đến cha mẹ mình, tôi chỉ cảm thấy có cái gì từ lòng bàn chân dâng lên.
Vu Thi Mạn lấy điện thoại trong ngực đưa cho tôi: “Tự mình xem đi” Trên màn hình điện thoại di động, là một đoạn video, là ba mẹ tôi quay.
Bọn họ hình như ở trong xe, mẹ tôi mặt mang mỏi mệt, ba tôi râu ria lôi thôi.
Tôi đưa tay đang muốn ấn mở, thì Thi Mạn lại đoạt lấy điện thoại: “Nhiều người ở đây phức tạp về hãy coi” Cô ta mang theo đầu rắn hổ mang kia, như là giẫm lên, đi đến trước bình rượu pha lê, bỏ rắn ném vào, sau đó đắp kín.
Lúc ôm bình rượu rắn, còn cúi đầu xuống dưới nặn ra uống một ngụm, chép miệng: “Đậm đà, chuẩn vị, cha cô không hổ danh xưng Long rượu rắn !” Cô ta rất quen thuộc thì phải, quay đầu nhìn thoáng qua bên cạnh phòng bệnh: “Đây là cha con Trần Toàn?”
Mắt thấy người đến tụ tập ở hành lang càng đến càng nhiều, tôi vội vàng đi tới, lôi kéo Thi Mạn vào phòng bệnh: “Trước tiên cho tôi xem video đã”
Gần đây, có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi rất không yên lòng, vẫn phải xác định lại rồi nói.
“Cũng không giống ba mẹ cô nói không biết chuyện gì!” Thi Mạn đưa điện thoại di động cho tôi.
Điện thoại di động của cô ta không có cái màn hình khóa, nhưng vỏ điện thoại là hai đầu rắn uốn lượn.
Tiện tay mở ra, thấy cha mẹ tôi ngồi ở trong xe, mẹ tôi ánh mắt né tránh, giống như không giám nhìn ống kính.
Cha tôi hình như hít một hơi, toét miệng muốn cười, nhưng ánh mắt lóe lên cái gì đó, gian nan mím môi một cái nói: “Long Duy a, chuyện gần đây, ba cũng không tiện giải thích với con.
Không phải ba mẹ không muốn với con, mà là.....”
Ông nói, giọng như nghẹn lại, đưa tay chà xát mặt, giống như đang nghĩ làm sao dùng từ uyển chuyển.
Lúc này xe hình như lung lay một chút, theo đó có một giọng khác thường truyền đến, la hét mờ nhạt.
Mẹ tôi quay đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, đoạt lấy điện thoại: “Long Duy, chúng ta đã nhờ người khống chế rắn nhà họ Vu qua đó, nếu như các cô ta giải huyết và xương quai xanh trong người con, các cô ta sẽ dẫn con ra trấn.
Đến lúc đó.....”
Bà còn muốn nói gì nữa, xe giống như lại lung lay hai bên trái phải.
Lái xe phía trước hình như gầm nhẹ, đi theo ba tôi đẩy cửa xe ra, thả người nhảy xuống.
Bên cạnh cửa sổ xe chỗ mẹ tôi có cái gì đen nhánh chợt lóe lên, sau đó cô ta cầm điện thoại rơi xuống, video dừng lại, quay lại màn hình chờ.
Một đoạn video cứ như vậy không đầu không đuôi kết thúc.
Tôi nhìn trên màn hình, mẹ tôi dáng vẻ mệt mỏi, còn có ba tôi......!
Mũi hơi mỏi nhừ, hít vào một hơi, quay đầu nhìn Thi Mạn: “Có cái gì đang đuổi bọn họ ?” “Ừ, chúng tôi cũng không biết là cái gì.” Lúc Thi Mạn nhận điện thoại, lại uống một ngụm rượu rắn: “Người của Thôn Hồi Long à, nếu như quan tài rắn không che chở, chỉ có một con đường chết”
“Có ý gì?” Tôi nhìn chằm chằm Thi Mạn, trầm giọng nói: “Vì sao người thôn Hồi Long muốn quan tài rắn che chở?”
Quan tài rắn rốt cuộc là cái gì? Người thôn Hồi Long một bên hiến tế, một bên muốn thoát ra, bây giờ lại còn phải quan tài rắn che chở?
Thi Mạn nhún vai, con mắt nháy nháy, nhìn vào vòng ngọc hắc và trên cổ tay tôi: “Cô là người thôn Hồi Long, Xà quân cũng đây, chắc hẳn là biết nhiều hơn tôi chứ?”
Cô ta cũng không biết, tôi cầm di động: “Vậy ba mẹ tôi có nói với cô hay không, mật mã của thẻ ngân hàng nhà tôi, hoặc là tôi làm sao lấy tiền của bọn họ ?”
Thi Mạn uống rượu sặc một ngụm, nhanh chóng lắc đầu: “Tôi sao biết được, các người là người thôn Hồi Long, còn thiếu tiền sao?”
Cô ta hình như nghĩ đến cái gì, một tay lấy điện thoại di động của cô ta: “Ba mẹ cô không đưa tiền, cô cũng đừng suy nghĩ nữa”
Hình như sợ tôi tìm cô ta đòi tiền, cô ta duỗi ngón tay đụng trán Trần Toàn: “Trong thân thể của anh ta có rắn” “Ừ, dù sao muốn đem đi đốt.” Tôi lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho nhà hỏa táng.
Chờ tôi nói chuyện điện thoại xong, chỗ lỗ mũi hai cha con Trần Toàn, đã thăm dò được đầu con rắn.
Loại rắn này hình như không giống rắn hổ mang sợ Vu Thi Mạn, mà phun lưỡi rắn khò khè với cô ta.
Vu Thi Mạn hình như hơi sợ, hai tay mười ngón búng ra, cũng không dám đưa tay bắt, mà quay đầu nhìn tôi: “Loại rắn này chính là từ quan tài rắn ra, quả nhiên lợi hại”
“Không phải” Nhìn thấy hai đầu Tể Xà kia, tôi nghĩ đến Liễu Đông Phương, cũng không biết hắn rốt cuộc sao rồi.
Vu Thi Mạn phất phất tay chỉ, hai đầu Tể Xà kia vội lại rụt trở về.
Nói với tôi: “Tôi còn chưa thấy thân thể người có rắn bốc cháy sẽ như thế nào đâu, tôi lát nữa đi theo cô xem”
Cô ta người này quá mức quen thuộc, chỉ là tôi bây giờ cũng không có ý gì, càng không cái gì tốt để cho người ta ngấp nghé.
Để cô ta ở trước phòng bệnh, tôi đi làm thủ tục xuất viện.
Chờ tôi mang số tiền nằm viện còn thừa ra ngoài, tính lấy đủ tiền nhà hỏa táng, nghĩ một hồi ghi tên Mễ bà Tần, mua cho bà ta chút thuốc khỏi họ.
Coi như không thể trị tận gốc, uống thuốc, không ho nặng như vậy nữa, cũng tốt.
Lại trở về phòng bệnh, Vu Thi Mạn đã uống bình rắn kia sắp hết rồi, hình như đang nói chuyện với con rắn trong bình.
Tay cô ta chỉ điểm tại bình thủy tinh chỗ đó, chậm rãi xê dịch, rắn hổ mang bên trong cũng xê dịch tay cô ta, thật giống như sắt nam châm vậy.
Thấy cô ta toàn thân mùi rượu, và hộ lý bệnh viện muốn đổi giường cho thi thể, tôi đành phải tùy ý cô ta chơi.
Chờ ngừoi của nhà hỏa táng đến, tôi cùng cô ta lên xe, Vu Thi Mạn còn ôm bình rượu rắn kia, say khướt tựa ở trên người tôi: “Lâu lắm rồi không uống rượu rắn ngon như vậy?
Nhân viên công tác nhà hoả táng hiếu kỳ và ghét bỏ nhìn bọn tôi.
Chuyện của cha con Trần Toàn, bọn họ cũng biết, cho nên vừa đặt người để xuống, cũng chỉ còn lại một nhân viên kia.
Hắn ngược lại rất thuần thục đem thi thể vào bên trong lò thiêu, lần này lại đóng cửa lại.
Ngay sau lúc châm lửa, tôi đột nhiên cảm giác bả vai đau xót, và dường như có một cái gì đó đập mạnh vào cửa lò đốt.
Cánh cửa thép dường như bị gì đó quất một cú rồi một cú, từng dấu hằn lần lượt xuất hiện Bả vai tôi đau dữ dội, quần áo phía dưới mơ hồ có thể trông thấy huyết và cử động.
“Haiii, bây giờ bắt đầu” Vu Thi Mạn đang say, nhún vai, bẻ cổ răng rắc.
Một phát bắt được tôi, hai tay nâng lên dùng sức vỗ hai bả vai tôi.
Hai chưởng giáng xuống, tôi chỉ cảm thấy đầu gối mình mềm nhũn, xương cốt cả người hình như đều rụt lại, sau đó quỳ trên mặt đất.
Vu Thi Mạn quay đầu nhìn lò thiêu, con mắt say giống như nhuộm hơi nước nhìn tôi chớp chớp: “Thấy chưa, đây chính là rắn trong người bọn họ, cũng không phải là con rắn kia mà cô nhìn thấy.”
Cô ta sải bước đi đến trước lò thiêu, hà hơi vào hai tay, sau đó hướng phía lò thiêu kia chắp tay lên đánh qua vết hằn nọ.
Bên trong có cái gì rút đến trên cửa, cô ta lập tức một chưởng đánh.
Âm thanh kịch liệt, cùng tiếng đập " rầm rầm” của cô ta vọng vang vọng khắp lò thiêu.
Bả vai tôi mặc dù đã hết đau, nhưng toàn thân xương cốt hình như cũng đang kêu gào.
Thật giống như một trận sốt cao qua đi, trong xương đều đau nhức.
Nhân viên nhà hoả táng kia, hình như nhìn không thấy, cũng không nghe gì, tự lo ngồi ở một bên gấp tiền vàng mã, vừa gấp vừa đốt.
Không biết qua bao lâu, Vu Thi Mạn hình như ợ rượu, phun ra miệng rượu trên cửa sắt, toàn bộ lò thiêu mới yên tĩnh trở lại.
Tôi chống đỡ đứng lên, thấy cô ta vung hai tay, vừa vung vừa thổi: “Đau chết ta rồi” Đôi tay mảnh mai kia, lại trở nên đỏ bừng.
“Tôi đi rửa tay” Vu Thi Mạn đau quá, nhe răng nhếch miệng đi luôn.
Tôi thấy bên trong lò thiêu không có động tĩnh, nhìn thoáng qua ngay lúc nhân viên công tác gấp vàng mã, biết đã xong việc, còn lại giao cho anh ta là được rồi.
Trong toilet chỉ có Vu Thi Mạn, cô ta đưa tay dưới nước lạnh.
Tôi đi qua, nói khẽ: “Cảm ơn.”
Vốn tôi nghi ngờ cô ta vô căn cứ, chính là cô ta tại sao lại vừa vặn xuất hiện, xem ra cô ta đã sớm biết bên trong thi thể Trần Toàn có rắn.
Vu Thi Mạn lại cho cái miệng anh đào nhỏ nhắn, huýt sáo với tôi: “Bây giờ biết tôi không phải gạt cô hả?
Tôi trở tay sờ lên bả vai, nhìn Vu Thi Mạn: “Con rắn xương quai xanh này hình như trốn trong máu thịt và xương, cô dự định làm sao lấy?”
Vu Thi Mạn lại đăm chiêu nhìn vòng ngọc hắc xà trên cổ tay tôi: “Huyết xà xương quai xanh, hóa cốt bất diệt, cô biết là có ý gì nhỉ?”
Câu này Mặc Dạ nói qua, nhưng lại không biết là có ý gì.
Thành thật lắc đầu với Vu Thi Mạn.
Vu Thi Mạn đưa bàn tay đến phía dưới vòi nước, để nước lạnh chảy qua: “Ý là, cho dù cô chết, xương cốt tiêu huỷ, con rắn xương quai xanh này vẫn tồn tại trong xương vụn, chùy xương, dính với linh hồn, luân hồi bất diệt, chuyển sinh không thôi.”
Mỗi câu nói của cô ta, tim tôi lạnh lẽo hai phần: “Cho nên không có cách nào khác lấy ra đúng không?” Cho nên cái gọi là lấy huyết xà, chỉ là một cái ý nghĩ......!“Không thể lấy ra, có thể dẫn” Ánh mắt Vu Thi Mạn rơi vòng ngọc hắc và trên tay tôi.
Cười nhạo nói: “Cô cho rằng chỉ bằng Mễ bà Tân có thể đụng đến người khống chế rắn nhà họ Vu à?”
“Là cách mà cha mẹ cô và Xà quân thương lượng, Xà quân và cô thành hôn, cốt nhục tương hợp, vợ chồng một thể, hắn lấy thân tướng dẫn, có thể dẫn huyết và xương quai xanh ra, dẫn hai đầu huyết xà dẫn tới trong cơ thể của hắn” Vu Thi Mạn chậc
lưỡi lắc đầu, cười nhẹ ha ha: “Xà quân quả nhiên là yêu không hối tiếc mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...