Xà Đại Nhân


Tôi không hiểu, đảo mắt nhìn, lúc này mới phát hiện hình như mũi tên sắt đã bị rỉ sét, bên ngoài có một lớp gì đó màu vàng.

Hà Ca bế A Bảo, cầm một lá bùa, vung lên trên núi: “Tôi gọi người đến đón chúng ta”
Lúc trước bản thân anh ta chịu công kích của tôi và A Vấn, sau đó lại ngăn chặn Hoan Không Môn kia, bây giờ làn da cũng cháy xém sứt sẹo, thoạt nhìn vô cùng chật vật, đoán chừng không có cách nào đưa tôi lên núi.

Tôi ngồi dựa vào cây cổ thụ, giơ tay sờ lên ấn đường, hình như có cái gì hơi lõm xuống, bên cạnh còn có cái gì dính sền sệt, cũng không biết là thứ gì nữa.

“Nhà Xạ Ngư Cốc, mũi tên dài không có độc, mũi tên ngắn có kịch độc.

Xem ra lần này không chỉ có Cốc Phùng Xuân đến, ngay cả Cốc Kiến Minh dựa vào dùng độc mà nổi tiếng cũng đến” Hà Ca đưa túi mứt hoa quả
cho A Bảo: “Cháu sang bên cạnh ăn đồ ăn vặt, được không?”

A Bảo thấy tôi gật đầu, nhận túi mứt hoa quả dựa vào bên cạnh tôi, bắt đầu ăn.

Hà Ca lập tức móc một thanh đao nhỏ từ trong túi áo ra.

Chỉ thấy xung quanh mũi tên ngắn kia đã biến thành màu đen và trở nên cứng.

Lúc này tôi mới phát hiện, căn bản không phải bản thân tôi đau quá nên chết lặng, mà chính là toàn bộ bắp chân đều đã tê rần.

Đưa tay muốn ấn vào nơi trở nên đen cứng kia, Hà Ca lại ngăn cản tay tôi.

Lấy đạo bào quấn quanh tay, lúc này mới khẽ ấn xuống.

Khi ngón tay anh ta ấn xuống, tôi lại không hề cảm thấy đau nhức, nhưng hình như ở giữa chỗ đen cứng này có cái gì xuôi theo bắp chân nổi lên.

Hà Ca thấy vậy, sắc mặt trầm lại: “Thảo nào nhà Xạ Ngư Cốc không đuổi theo sau, đây là Nguyễn Sinh Chi Độc”
Tôi nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Hà Ca: “Độc gì cơ?” “Nguyên Sinh” Hà Ca nặng nề hít vào một hơi, lại móc ra thêm một lá bùa ném lên trên bầu trời.

Thấy ánh bùa lóe lên, lúc này anh ta mới ngồi xổm xuống, nói với tôi: “Chất độc bình thường, liều lượng tiến vào cơ thể là bao nhiêu thì sẽ là bấy nhiêu.

Nhưng Nguyên Sinh Chi Độc này là vật sống, sau khi tiến vào cơ thể
sẽ tự mình nhân giống, càng ngày càng nhiều, mãi đến.”

Hà Ca mấp máy môi: “Mãi đến khi cả người đều bị ăn mòn”
Anh ta hơi bất đắc dĩ nhìn tôi: “Cô và Xà quân quả thật là hai tên bướng bỉnh đến chết, hắn cố nén huyết và xương quai xanh và Thấu Cốt Tinh Đinh, cô thì cố nén đau đớn”
“Hai người mặt ngoài đều tỏ ra nhẹ như gió mây, thực chất bên trong đều đã bị thương thành thế này rồi” Hà Ca khẽ thở dài.

Suy cho cùng bản thân anh ta cũng bị thương nặng, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh tôi: “Nếu như Xà quân ở đây, cô nói cho hắn biết, nói không chừng.”
“Hắn không thể ra khỏi trần” Tôi thu cái chân kia lại, dù sao chính mình cũng không cảm thấy đau, tạm thời cứ vậy đi.

Nhà Xạ Ngư Cốc quả nhiên là cao thủ đi săn, mang theo loại độc này, chỉ cần tôi chạy trốn, nếu không muốn chết, dù thế nào cũng phải quay lại tìm bọn họ để giải độc.

Vì vậy bọn họ chỉ cần chờ tôi tự tìm đến cửa là được rồi! Có lẽ đây chính là nguyên nhân quan tài rắn chắn trúng nhà Xạ Ngư Cốc để bảo vệ quan tài, chuẩn bị di
chuyển đến Ba Sơn.

Dựa vào tính tình của Mặc Dạ, biết tôi trúng độc, chắc chắn sẽ lập tức đến Ba Sơn tìm gia chủ nhà họ Cốc - Cốc Ngộ Thời đòi thuốc giải.

Bây giờ trấn nhỏ có nhiều chuyện, rối loạn không ngừng thì thôi đi.


Hắn còn phải chống lại khống chế của quan tài rắn, càng thêm khó chịu.

Trái lại tôi cảm thấy thật may mắn, chính mình bởi vì vẫn luôn chịu đựng, không muốn tỏ ra yếu ớt trước mặt Mặc Dạ, chịu đựng đến khi hắn rời đi mới ngã xuống.

Dù sao độc này cả một đêm mới phát triển đến bắp chân, trong thời gian ngắn không chết được, chờ A Vấn đến rồi nhờ ông ta giải là được rồi.

“Ăn, ăn..” A Bảo thấy chúng tôi dựa vào cây không nhúc nhích, cầm mứt hoa quả đút vào trong miệng tôi.

Lúc trước buồn nôn rồi nôn ra, trái lại ăn mứt hoa quả ướp muối này vẫn còn tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận