Xà Đại Nhân
Chỉ cần Mặc Dạ đến, hắn có quan hệ khá thân thiết với nhà họ Tần vấn mễ nh chắc sẽ có chút tình cảm.
Liễu Đông Phương đau đến mức cả đầu lẫn đuôi đều cử động, thân người vừa xoay nhất tôi ở bên trong, sau đó thô bạo kéo tôi về phía sợi dây đen trong màn đêm kia.
Nhìn thấy lưỡi rắn của hắn đổi hướng xé rách miếng da rắn mà tôi đang quấn quanh tay trái, sau đó cả người cảm thấy chật ních rồi bị sợi dây đen cuốn đi.
Tiếng cười ha ha” trầm thấp của Long Duy vang lên, sau đó cảm thấy cơ thể mình bị vô số sợi dây đen quấn chặt rồi lập tức nhấn chìm.
Những sợi dây đen này không còn sống nữa, cũng khác sợi tóc, rõ ràng đang quấn quanh thân thể nhưng dùng tay sờ không được giãy dụa chẳng thoát mà ngày càng siết chặt lấy.
Hơn nữa dây đen nhìn từ bên ngoài là một đống đen sì, nhưng ở bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài.
Tôi nhìn thấy Liễu Đông Phương đang nhanh chóng cuộn người về phía mễ bà Tần, A Bảo thấy vậy sợ hãi há hốc miệng nhe răng hét lớn lên.
Nhưng cùng lúc đó, một bóng đen khẽ lóe lên đánh bay Liễu Đông Phương.
- Mặc Dạ đứng ở trước mặt mễ bà Tần, nhìn chằm chằm Long Duy đang nằm trong quan tài gỗ màu trắng: “Ta đã nói sẽ tự mình giải quyết cỗ tà quan cuối cùng này, người quá nóng vội rồi đấy.”
Có thể Mặc Dạ không nắm chắc được chuyện tình cảm, nhưng đối với những việc lớn, thì dựa vào sự hiểu biết của tôi về hắn chắc sẽ không xảy ra sai sót.
Vì vậy khi Liễu Đông Phương tạo ra sấm sét và đánh gục tôi, tôi đã biết là hắn sẽ đến! Đồng thời tôi cũng chẳng hiếu kỳ Mặc Dạ biết mễ bà Tần là cỗ tà quan cuối cùng rồi.
Nếu Long Duy và Liễu Đông Phương đã biết thì hắn không nhắc đến trước mặt tôi chỉ là không vạch trần ra mà thôi.
“Mặc Dạ” Liễu Đông Phương thương tích đầy mình, còn chưa biến thành hình người, cuống quýt “xẹt xẹt” nói hai câu gì đó bằng tiếng rắn.
Hai con mắt tức giận nhìn tôi rồi nhỏ giọng nói: “Ngươi để cho cô ta cứ tiếp tục làm loạn như vậy hay sao?” Ánh mắt của Mặc Dạ như xuyên qua sợi dây đen rơi xuống bụng dưới của tôi và con dao đá kia.
Tôi lập tức hiểu ra chắc chắn Liễu Đông Phương đã nói ra chuyện tôi muốn lấy bào thai rắn đưa cho mễ bà Tần rồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ.
Mặc Dạ chỉ nhìn chằm chằm Long Duy trong quan tài gỗ màu trắng: “Cho dù cô ấy như thế nào cũng nên để ta giải quyết! Còn ngươi không nên tự tiện ra tay như vậy.”
Nói rồi hắn xua tay một cái, từng tia sấm sét chớp nhoáng trước cửa nhà.
Ánh sáng xuyên qua tất cả các sợi dây đen và tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình rã rời rồi ngã xuống ngay lập tức.
Khi bóng đèn trước mặt vút qua, Mặc Dạ ôm tôi vào lòng đi tới bên người mễ bà Tần, ánh mắt nhìn lướt qua bà nhưng không hề nói gì.
Hắn chỉ nhìn Long Duy rồi nói: “Người về trước đi, ta sẽ giải quyết chuyện ở đây”
Tôi đã bị dây đen quấn chặt vào người không thể thở được, cho dù có rơi xuống đất cũng không thể nói được câu nào và lưỡi vẫn tê dại sau cú điện giật.
A Bảo vội vàng chạy đến sau lưng tôi VỖ VỖ.
Long Duy chỉ nằm trong cỗ quan tài gỗ màu trắng mỉm cười, nhưng mở miệng lại không nói tiếng người mà chỉ phát ra tiếng “xẹt xẹt” của loài rắn giống như Liễu Đông Phương.
Tôi nghe còn chưa hiểu gì, vẻ mặt của Mặc Dạ càng ngày càng nghiêm nghị.
Mà vẫn đứng ở trước mặt chúng tôi nhìn Long Duy nói: “Cho dù như vậy thì nếu đã kết hôn với nhau thì cô ấy là vợ của ta, đương nhiên ta sẽ bảo vệ cô ấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...