Màn đêm dường như trỗi dậy từ mặt đất đen tối, lại như thể có một con quái vật to lớn, thoát ra khỏi bóng tối vô cùng vô tận và nó vươn những xúc tụ của mình ra nhanh chóng cuộn về phía chúng tôi.
Đối mặt với sợi dây đen kia A Bảo lập tức đá chân, dùng hai tay ôm lấy cổ tôi, xoay người trong vòng tay của tôi rồi trèo lên trên vai, quay đầu lại nhìn xung quanh và la hét.
Nhưng âm thanh không hề dữ tợn mà ngược lại giống như một con thú nhỏ đang khiếp đảm, chỉ phát ra âm thanh “hu hu” sợ hãi.
Rõ ràng là đang rất sợ hãi nhưng nó vẫn cố gắng phát ra âm thanh hung dữ để hù dọa đối phương nhưng hoàn toàn vô ích.
Tôi đảo ngược tay trái ôm nó vào lòng an ủi, tay cầm dao đá chuẩn bị tiến lên phía trước.
Nhưng giữa tiếng sột soạt của sợi dây đen, một chút ánh sáng lấp lánh chợt lóe lên xung quanh nhà của mễ bà Tần, vô số hạt gạo từ lầu trên rơi xuống.
Những hạt gạo đó dường như đang mang theo ánh sao lấp lánh rơi xuống ào ào, xuyên qua sợi dây đen như tia lửa buộc nó không thể lại gần.
Mễ bà Tần cười ha ha với tôi: “Căn nhà này của bà không thể đề phòng những con rắn khác, nhưng đề phòng cô ta thì được.
Tôi nghe câu nói này dường như Long Duy mới là thứ mà nhà mễ bà Tần muốn phòng ngừa nhất?
Nhưng sợi dây đen dường như được hình thành bởi bóng tối, ngay khi hạt gạo vừa rơi xuống và khiến cho sợi dây đen cháy sém, ngay lập tức nối liền lại với nhau, điều này sẽ chỉ thu hút thêm nhiều sợi dây đen cuộn về phía căn nhà mà thôi.
Gạo có nhiều đến đâu thì cũng có hạn.
Đừng nói là sợi dây đen của Long Duy vô số kể, cho dù là có sinh mệnh thì cô ta chỉ cần 10% sức mạnh của quan tài rắn cũng có thể khiến người chết sống lại.
Tôi nghe thấy tiếng hạt gạo “lạo xạo” rơi xuống, sau khi xuyên qua dây đen thì tất cả đều mất hết màu sáng như pha lê mà có màu xám xịt giống như phát độc, lòng tôi thắt lại.
Cầm chặt lấy con dao đá, chỉ nghĩ đợi gạo rơi hết thì có lẽ đã đến lúc mở màn thật rồi.
Nhưng gạo còn chưa rơi xuống hết thì Long Duy có vẻ đã mất kiên nhẫn và mỉm cười nói với Liễu Đông Phương: “Đi đi” Hắn nghiêm túc nhìn tôi và đi thẳng về phía chúng tôi từ những sợi dây đen đang trào ra.
“Ha ha.” Con rắn hai đầu quay qua nhìn hắn, đồng thanh cười nói: “Tất cả năng lực của người đều dùng để chống lại linh chủ, nhưng cũng không thể ngăn cản Liễu Đông Phương được nhỉ?
Long Duy lại chỉ nằm trong quan tài gỗ màu trắng vẫy tay với tôi: “Đến đây đi, dù sao ba mẹ cô cũng có ơn dưỡng dục tôi, tôi sẽ không hại cô đâu, đợi cô hạ sinh bào thai rắn ra, tôi trấn áp được hắc lệ thì cô có thể rời đi”
Giọng điệu của cô ta không còn trong trẻo nhẹ nhàng như lúc Mặc Dạ còn ở đây nữa mà như vị thần cao cao tại thượng cho tôi “rời đi” đã là món quà lớn nhất của cô ta rồi!
Tôi nhìn chằm chằm cô ta, khuôn mặt đó chỗ nào cũng hoàn hảo và ngay cả cơ thể cũng tuyệt vời.
Tôi không hiểu, tại sao ba mẹ lại nuôi cô ta?
Là vì cô ta có thể trấn áp được hắc lệ dưới quan tài rắn? Ôm lấy A Bảo rồi đưa vào vòng tay của mễ bà Tần: “Bà dẫn theo A Bảo đi ạ” Mễ bà Tần còn muốn kéo tôi, tôi dùng con dao đá kia cắt qua lòng bàn tay trái, đi về phía Liễu Đông Phương.
Pháp trận rơi gạo trước cửa nhà mễ bà Tần thật sự chỉ ngăn được sợi dây đen, cho nên hắn đã đi vào xuyên qua giữa sợi dây đen và cơn mưa gạo.
Tôi cầm dao đá đi tới chỗ hắn, vẩy vẩy vết máu trên tay trái: “Ngươi biết đấy, ta chỉ có hai chiều hạ gục kẻ thù này.
Đây là chiêu thứ nhất, nếu ngươi không rút lui, ta sẽ dùng chiêu thứ hai”
Để đối phó với Liễu Đông Phương thì hai chiều này là đủ.
Hắc lệ ở trong máu của tôi, Liễu Đông Phương không dám động vào.
Cho dù bây giờ Long Duy sống lại, Liễu Đông Phương cũng hy vọng cô ta có thể trấn áp được hắc lệ không còn sợ máu của tôi nữa.
Nhưng tôi vẫn còn một chiêu lợi hại, cùng lắm thì mê đắm loại sát khí từ tóc như rắn đó.
Liễu Đông Phương nghiêm mặt lại nhìn tôi chằm chằm và nói: “Ngươi và Long Duy mới là một, mễ bà Tần chỉ là một tài quan trấn áp quan tài rắn mà thôi, bà ta luôn hấp thu sức mạnh của quan tài rắn nên mười tám năm nay mới khiến quan tài rắn ngày càng yếu đi.”
“Tà quan thì luôn đi hại người khác, bà ta có thể đã giết rất nhiều người trong những năm qua” Giọng Liễu Đông Phương trở nên lạnh lùng hét vào mặt tôi: “Ba mẹ ngươi hồi sinh Long Duy chính là để có thể khống chế những tà quan đó và trấn áp
hắc lệ, đừng u mê không chịu tỉnh ngộ!”
Tôi chỉ ôm lấy vết thương ở trên tay trái và liếc nhìn Long Duy đang nằm trong quan tài gỗ màu trắng cười nhẹ nhàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...