Có lẽ Mặc Dạ cũng không biết nói gì, nặng nề đối mặt với tôi một lúc lâu, rồi vẫn đưa tôi về.
Khi đến nhà mễ bà Tần thì đã yên tĩnh rồi, có lẽ người của thôn Lý Gia và thôn Trần Gia đã đi cả rồi.
Mặc Dạ đưa tôi vào trong phòng, nặng nề nhìn tôi, lấy một cái bình sứ từ trong ngực ra đưa cho tôi: “Đan dược của Vấn Thiên Tông, bôi lên vết thương rất tốt."
"Cảm ơn." Tôi giơ tay ra cầm lấy bình sứ, nhìn Mặc Dạ nói: “Bây giờ vẫn không thể lấy số kim đá đó sao?" Ngón tay cầm bình của Mặc Dạ siết chặt, gật đầu rồi xoay người rời đi.
Tôi đổ thuốc trong bình sứ ra, bóp ra thành bột rồi bôi lên vết thương trên tay trái.
Lúc này chắc A Bảo lại đói rồi nên thử đi ra ngoài.
Mới đi tới cửa thì thấy mễ bà Tần đi vào.
Bà ấy nhìn tôi, cười khổ đi tới.
Cầm đan dược của tôi và giúp tôi bóp ra và bôi lên, nhìn tay trái của tôi: “Đây là bắt nhím? Hay là nhặt vỏ hạt dẻ? Sắp bị đâm thành cái sàng ấy nhỉ?"
Tay trái của tôi đúng là khá thảm, vết thương này chồng lên vết thương khác, may mà tôi uống số thuốc của Mặc Dạ nên khả năng lành rất tốt, nếu không tay trái đã gãy từ lâu rồi.
"Thi thể của Lý Thiến đã bị kéo về rồi?" Tôi thấy bên ngoài rất yên lặng, than thở hỏi: “Giải quyết rồi sao?" "Ừ, bà đã siêu độ và tiễn âm hồn của nó đi rồi." Mễ bà Tần thở dài Bôi thuốc bột xong: “Tiêu Tinh Diệp đưa thi thể của Lý Thiển đến nhà hỏa táng rồi, sợ trên đường thi thể lại có chuyện nên nó di chuyển rất là chậm" "Nó sắp về rồi, cháu và nó đi thôn Trần Gia một chuyến đi." Mễ bà Tân đứng dậy, nặng nề nhìn tôi nói: “Chuyện của thôn Trần Gia, sợ rằng không đơn giản thể đâu."
Lục súc cũng có Súc Thần, phụ nữ có thai cũng có Thai Thần bảo vệ, thi thể của Lý Thiển chỉ nhằm vào quan tài rắn thì sao lại có công kích không phân biệt mạnh như thế.
Chuyện của thôn Trần Gia, khả năng là xảy ra ngay trong thôn họ.
"Bà đã nói với Trần Tân Bình rồi, nếu lần này cháu giải quyết chuyện này, vậy chuyện của một nhà bốn người Trần Toàn coi như xong, chuyện tiền nong đó cũng thôi." Mễ bà Tần nhìn tôi với sắc mặt nặng nề, chưa nói được mấy câu lại bắt đầu ho khan rồi.
Tôi cúi đầu nhìn thuốc bột trên vết thương ở tay trái, dần dà bị máu thấm ướt, nhìn sang mễ bà Tần: “Chuyện của tà quan, bà biết đúng không?" Mễ bà Tần ho khan mãi, chỉ khoát tay với tôi rồi đứng dậy đi ra ngoài, thở hổn hển: “Bà...!khụ...!đi nấu cơm." Hai hôm nay A Bảo cũng không sợ người lắm nữa, nghe thấy đi nấu cơm bèn theo mễ bà Tân vào phòng bếp.
Người tôi như nhũn ra, nằm trên giường, nhìn trần nhà suy nghĩ một lúc.
Lấy điện thoại ra, gọi cho Thi Mạn.
Nếu ba nhà Huyền Môn họ phải trông coi bào thai rắn xuất thế, vậy chắc đang ở ngoài trấn.
Thi Mạn vừa nghe điện thoại, dường như hơi đau đớn nên liên tục hít hơi lạnh vào: “Sao thế? Bạn học của cô, tôi đã đưa người ta về nhà rồi, yên tâm đi, cổ thuật sẽ giải được, bạn học đó của cô cũng không sao đâu."
"Nghe nói cô lại làm ra một cỗ quan tài rất tà môn? Được đó Long Duy, càng ngày càng giỏi" Vu Thi Mạn nói chuyện như mang theo tiếng gió.
Tôi cầm điện thoại, trầm tư một lúc lâu mới ngập ngừng nói: "Có phải ba mẹ tôi rất giỏi không?" Hình như Thi Mạn kêu lên một tiếng thê thảm: “Được rồi được rồi, cứ nhổ hết là được.
Số tóc đó mọc ra từ trong tay tôi, lần này nhổ từng sợi cho hết."
"Long Duy à, cô không biết số tóc này phiền phức nhiều thế nào đâu, cắt đi chẳng có ích gì, đến tối lại tự mọc dài ra.
Ui chao, trước đây tôi còn muốn có một mái tóc dày, giờ lại khao khát có đầu tóc bị cạo trọc như cô.
Hơn nữa số tóc này...!"Cô ta liên tục nói.
Cách đổi chủ đề này của cô ta chẳng hề giỏi giang tí nào.
"Thi Mạn!" Tôi nặng nề hét lên: “Nhà họ Vụ các cô bắt rắn được ba mẹ tôi ủy thác mới vào được trấn, có phải là vì ba mẹ tôi rất giỏi không? Nằm trong tay bí mật của quan tài rắn?"
Đáng ra tôi nên nghĩ đến từ lâu, nhà Xạ Ngư Ba có ý thức của quan tài rắn truyền lệnh nên mới đi vào trấn.
Vấn Thiên Tông thì vì Hà Ca có lệnh bài rắn mà Mặc Dạ đưa cho nên mới có thể vào trấn.
Tuy Mặc Dạ không phải là cái tên "Mặc Dạ" trong quan tài rắn, nhưng cũng là một thể với quan tài rắn.
Còn nhà họ Vụ bắt rắn, vì ba mẹ tôi giao phó nên cũng có thể đi vào.
Chứng minh rằng, trong chuyện quan tài rắn, ít nhất thì ba mẹ tôi, Mặc Dạ và quan tài rắn có cấp bậc không khác nhau lắm.
Hình như Thi Mạn im lặng rồi, mà cũng như là điện thoại bị che lại, bên đó rõ ràng có tiếng nói chuyện thấp thoáng, nhưng tôi nghe không rõ lắm.
Tôi cầm điện thoại, rất kiên nhẫn chờ.
Chừng một hai phút sau, Thi Mạn mới trầm giọng nói: “Long Duy, họ vì tốt cho cô thôi.
Trong quan tài rắn trần giữ một vài thứ rất nguy hiểm, cô nhìn dáng vẻ của Phù Ngàn là biết.
Thế nên họ buộc phải..."
Cô ta nói, rồi lại im lặng.
"Tôi biết rồi, cảm ơn." Tôi kết thúc cuộc gọi.
Mặc Dạ và Liễu Đông Phương thì vì phục sinh Long Duy, ba mẹ tôi thì có chuyện càng "vĩ đại” hơn.
Dù họ làm gì tôi thì họ đều có nỗi khổ bất đắc dĩ, cũng vì tốt cho tôi, vì "Long Duy".
Thì ra cái tên, thật sự rất quan trọng.
Chỉ có tôi, chẳng có mục đích gì.
Lúc Tiêu Tinh Diệp trở lại còn lại chiếc xe bán tải của bác Lý.
A
Mễ bà Tần vừa nấu cơm xong, gọi tôi cùng ăn cơm rồi đi thôn Trần Gia.
Đến khi tôi tỉnh dậy, thì thấy cằm của Tiêu Tinh Diệp bầm tím, má trái còn bị mấy trầy mấy chỗ.
Thấy tôi nhìn, anh ta cầm chén ăn một ngụm canh, nặng nề thở dài: “Cằm bị một tên Trần Gia không chịu nhận tội đánh, vết trầy thị bị vợ của lão Lý cào, vì tối ngăn bà ta, không cho bà ta ôm thi thể của Lý Thiên"
"Tôi không có bản lĩnh dẫn lôi nhiễm điện như cô để trấn áp người, chỉ đành bị đánh" Sắc mặt Tiêu Tinh Diệp đầy đau khổ căm phẫn.
Loại tranh chấp này, đúng là khó xử lí.
Ăn cơm, mễ bà Tần đưa túi vải của bà ấy cho tôi, cũng không nói gì, mà chỉ ho khan thở hổn hển.
Tôi nhận lấy túi vải, nhìn đồ bên trong, cần có đều có cả.
Vươn tay định ôm A Bảo, nhưng mễ bà Tân lại ngăn tôi, lắc đầu nói: “Nếu thôn Trần Gia xảy ra chuyện thì tà khí nặng, A Bảo nên ở nhà thì hơn." Dù sao thì thân thể A Bảo khác biệt, đúng là không thể đi ra ngoài nhiễm mấy thứ tà khí nặng.
"Vậy bà tắm cho nó, rồi bảo nó đi ngủ sớm một chút." Tôi ngồi xổm xuống, dỗ A Bảo mấy câu.
Mễ bà Tần dỗ nó vào làm bánh gạo nếp, A Bảo tức khắc chẳng nhìn tôi nữa, cầm tay mễ bà Tần rồi đi vào trong rồi.
Đúng là với "con nhỏ", dù là người hay gì cũng không thay đổi bản tính tham ăn.
Nhìn sang Tiêu Tinh Diệp, tôi không hiểu tại sao mễ bà Tần lại tin tưởng anh ta như thế.
Cầm túi vải rồi lên xe, tôi đeo dây an toàn: “Rốt cuộc Lý Thiến chết như thế nào, hỏi rõ rồi chứ?" Trần Tân Bình chỉ nói Lý Thiển chạy khỏi đập chứa nước trong hòn đảo nhỏ, nhưng chết thế nào thì họ thật sự không biết.
Tiêu Tinh Diệp cũng lắc đầu: “Người thôn Trần Gia đúng là không biết thật."
Thôn Trần Gia và thôn Hồi Long ở hướng ngược nhau, thôn Hồi Long ít nhất còn gần tỉnh lộ, chứ thôn Trần Gia thật sự là vùng núi hẻo lánh.
Trong thôn toàn là đường nhỏ, đường xi măng cũng chưa xây.
Mấy năm nay vẫn chưa xây hệ thống cung cấp nước, nhà nào cũng không đào giếng, tất cả đều dựa vào cái giếng cổ giữa thôn mà uống nước.
Từ thôn Hồi Long lên trên trần phải đi xe một tiếng, đi từ thôn Trần Gia thì phải gần hai tiếng, thế nên rất nhiều người của thôn Trần Gia thuê phòng trên trấn, trong thôn càng hoang vắng hơn.
Khi Tiêu Tinh Diệp lái xe đến cổng thôn, Trần Tân Bình đã dẫn theo mấy thanh niên trai tráng đứng chờ rồi.
Khi thấy chúng tôi tới, sắc mặt người thôn Trần Gia cũng chẳng tốt đẹp gì, nhất là khi nhìn tôi, dường như trong mắt có sợ hãi.
"Đến giếng cổ luôn đi." Sắc mặt của Trần Tân Bình lúc này vẫn kiểu xám xanh đó, sắc mặt của mấy người trong thôn Trần Gia bên cạnh ông ta cũng như thế.
Khi đi bộ cứ như không bước đi nổi.
Đến gần mùa hè, có người xỏ tay vào túi quần, cứ như trong túi đang đựng gì đó.
Tiêu Tinh Diệp thấy họ như thế thì ho khan hai tiếng, dáng vẻ giống như rất buồn cười nhưng phải cố nhịn.
Giểng cổ trong thôn không phải là giếng khoan bơm tay, mà là loại ném thùng xuống rồi kéo thùng nước lên, hơn nữa miệng giếng cũng không to lắm, ngay cả rào chắn bên cạnh cũng không xây.
Lúc này một con trâu ngã xuống ngay miệng giếng, chỉ còn đít trâu ở ngoài, hình như là bị kẹt, mấy trai tráng đang đỡ chiếc khung gỗ, chuẩn bị kéo trâu lên.
Xung quanh một đám đông vây lại hóng hớt, thấy tôi, dường như đều rất sợ, tụm lại một chỗ Xì xào bàn tán, chắc chẳng phải lời hay gì.
Con trâu đó dù gì cũng phải năm tạ, họ kéo như thế, chẳng biết kéo đến lúc nào đây.
Chuyện của thôn Trần Gia bắt đầu từ khi gia súc nhảy xuống giếng.
Phụ nữ có thai sinh non, đàn ông đau chỗ đó, khả năng đều liên quan đến nước.
Thế nên trên đường đi tôi và Tiêu Tinh Diệp suy đoán, khả năng có liên quan đến nước giếng.
Nhìn khi thôn Trần Gia vây công tôi bên bờ sông và đòi tiền, đúng là rất đồng lòng.
Nhưng lúc này số người tụm lại bên giếng cũng chưa đến mấy chục người.
Xem ra, trừ số người ở lại trong thôn thì những người đi thuê phòng chẳng thèm để ý có gia súc chết trong cái giếng này hay không, về thôn có nước uống hay không, thế nên không hề trở về giúp đỡ.
Mấy trai tráng đó, vừa dựng khung để kéo vừa hét to, làm một lúc lâu cũng không kéo con trâu bị kẹt nơi miệng giếng đó ra được.
Tôi thấy trời đã ngã về tây, nháy mắt ra hiệu với Tiêu Tinh Diệp.
Đi lên với anh ta, tay trái tôi bị thương nên đành giơ tay phải ra Hai tay Tiêu Tinh Diệp kéo chặt, hộ khẩu hiệu: “Một, hai, ba, dùng sức!" Tay phải của tôi bỗng dùng sức kéo ra sau, sợi dây trên khung gỗ kêu vang.
Con trâu chết kẹt miệng giếng bị kéo lên, nhưng khi hơn nửa thân trâu chôn trong giếng bị người ta kéo lên, một mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn lập tức bốc ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...