Chỉ thấy bên cạnh cửa sổ vừa được đóng chặt, từng sợi từng sợi tóc đen giống như thủy triều tuôn vào bên trong, chui vào trong thi thể Lý Thiến qua mấy cái lỗ do bị Đinh Trấn thi đóng kia.
Mà Lý Thiến bị dán Trấn Hồn Phù lại giống như con rối bị giật dây đứng dậy.
Cả người trần như nhộng muốn đi lên phía trước, lại đúng lúc động vào dây đỏ tôi giăng quanh giường, kéo phải dây đỏ, làm cho lục lạc vang lên không ngừng.
Vừa thấy những sợi tóc từ cửa sổ tràn vào bên trong kia, tôi biết là Phù Ngàn.
Lập tức vội vàng xoay người đẩy Tiêu Tinh Diệp ra: “Anh đừng nhìn.” “Hả?” Tiêu Tinh Diệp hơi sửng sốt, dường như nghĩ đến điều gì: “Không nhìn! Không nhìn!”
Tạm thời cũng không có thời gian giải thích, bảo anh ta đừng nhìn không phải là thi thể Lý Thiên mà là tóc của Phù Ngàn.
Tôi đành phải vội vã nói với mễ bà Tần: “Bà trông Lý Thiến, đừng để cô ta chạy, cháu đi ra phía sau tìm Phù Ngàn” Đi được hai bước lại vội quay lại nói với Tiêu Tinh Diệp: “Anh đi gọi A Bảo đến, A Bảo không sợ cô ta.”
Mặc dù Tiêu Tinh Diệp không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn mau chóng chạy về phía gian phòng bên kia, bế A Bảo đến.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra sau phòng, quả nhiên chính là Phù Ngàn mà ngay cả Mặc Dạ và Liễu Đông Phương cũng không tìm được, cô ta đang ghé vào mái hiên sau phòng.
Mái tóc đen nhánh vẫn đang chui vào bên trong, vậy mà trên gương mặt trắng bệch lại mang theo ý cười.
“Long Phù Ngàn!” Tôi cầm dao cạo, bước đến trầm giọng nói: “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”
“Đồng bạn” Từ trong mái tóc đen Phù Ngàn ngước mặt lên, vừa gian nan lại vừa nghiêm túc nói với tôi: “Tìm đồng bạn”
Ý của cô ta là, Lý Thiển là đồng bạn của cô ta.
“Đồng bạn” Phù Ngàn nói rồi còn phun tóc về phía tôi: “Ở cùng nhau” Mắt thấy tóc cô ta lướt nhanh về phía tôi, tôi cầm dao cạo, đang định vung lên.
Chỉ thấy bên cạnh có bóng trắng lóe qua, Liễu Đông Phương giữ tay tôi lại.
Sắc mặt trầm thấp lắc đầu với tôi: “Ta mang cô ta trở về.” Dường như Phù Ngàn rất có ấn tượng với Liễu Đông Phương, từ từ bò đến: “Liễu Đông Phương, có đồng bạn”
Liễu Đông Phương bước từng bước đi qua, đưa tay vén tóc tuôn ra của Phù Ngàn trở về, ôm chặt lấy cô ta: “Phù Ngàn, ta đưa người trở về, được không?”
Trên khuôn mặt trắng bệch của Phù Ngàn đều là dựa dẫm, chỉ là hơi không yên lòng nhìn vào bên trong cửa sổ: “Đồng bạn.”
Liễu Đông Phương lại không quan tâm những chuyện đó, lập tức ôm Phù Ngàn rời đi.
Chỉ là trước khi hắn đi, liếc mắt nhìn tôi, giống như đã hạ quyết tâm gì.
Tôi mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng lại không biết Liễu Đông Phương muốn làm gì.
Có điều Phù Ngàn cũng coi như là thân thể mà Long Duy chuyển thể để lại, Liễu Đông Phương sẽ không làm tổn thương cô ta.
Cho dù Liễu Đông Phương muốn làm gì, vậy vẫn còn Mặc Dạ đó thôi.
Chờ đến khi tôi vào lại trong phòng, chỉ thấy mễ bà Tần đã đắp kín chắn cho Lý Thiến.
A Bảo đứng ở bên cạnh giường trúc, đưa tay nghịch tóc Lý Thiến.
Tiêu Tinh Diệp đứng ở ngoài cửa, ngăn cản Trần Tân Bình, rồi lại đe dọa một trận.
Khoa trương nói cái gì mà thi biến, cái gì mà oán khí rất nặng, tóc từ từ dài ra, có thể giết chết người.
Dọa Trần Tân Bình vốn dĩ đã tái xanh mặt mày, lúc này sợ hãi kẹp chặt hai chân lại.
Tôi bể A Bảo ra, tắm rửa thay quần áo cho nó.
Vợ chồng bác Lý đến rồi, bọn họ mang theo quan tài và áo liệm, còn có người trong tộc nhà họ Lý, thím Lý vẫn chưa vào phòng đã gào khóc sưng cả hai mắt.
Cảnh tượng thể này, mễ bà Tần và Tiêu Tinh Diệp đều bình tĩnh hơn tôi, vì vậy tôi đành đi nấu ít mỳ, bể A Bảo vào phòng ăn.
Vừa ăn được mấy miếng, dường như nghe thấy tiếng những người của thôn Trần Gia bị gọi đến nhận lỗi đến.
Hai nhà vừa gặp nhau, lập tức làm ầm lên, hình như Tiêu Tinh Diệp đang khuyên bảo gì đó.
A Bảo hút sợi mỳ, hai mắt mở to nhìn ra bên ngoài, trên mặt tràn đầy nghi ngờ.
“Miệng dính đầy mỡ rồi” Tôi đang chuẩn bị chìa tay lấy giấy.
Chỉ thấy một cánh tay thon dài cầm khăn giấy lau miệng cho A Bảo.
Mặc Dạ rất tự nhiên vứt khăn giấy bẩn đi, liếc nhìn ra ngoài phòng, nói: “Chuyện của Lý Thiên đã được làm rõ” “Phù Ngàn đến, bị Liễu Đông Phương mang đi rồi” Tôi đang lo không biết phải tìm hắn thế nào thì hắn đã đến rồi.
Dường như sắc mặt Mặc Dạ trở nên nặng nề hơn, lúc này mới nói: “Ở động phủ của ta, chờ A Bảo ăn xong, cùng
đi xem một chút.”
Tôi hơi nghi ngờ nhìn Mặc Dạ: “Có chuyện gì sao?”
Tối qua hắn mang tà quan kia trở về động phủ, vừa rồi Liễu Đông Phương lại mang Phù Ngàn trở về, hơn nữa dường như ánh mắt kia hơi bất thường.
Bây giờ hắn lại muốn dẫn A Bảo đi?
Mặc Dạ không nói gì, chỉ cầm đũa gắp mỳ sợi vào trong thìa của A Bảo, để A Bảo tự cầm thìa đưa vào trong miệng ăn.
Ở bên ngoài vang lên tiếng cãi cọ tiếng khóc lóc cùng với tiếng thét chói tai, tôi mang theo mơ hồ không hiểu chờ A Bảo ăn mỳ xong.
Lúc này Mặc Dạ dứt khoát một tay ôm nó một tay ôm tôi, hắc bào vung lên, lập tức nhảy ra ngoài.
Lần này thật sự rất nhanh, nhưng khi tiến vào động phủ lại không đi thẳng đến hồ Âm Dương mà đi vào trong một cái động khác.
Thế này tôi mới biết, động phủ của Mặc Dạ không chỉ có một đường đi vào trong, mà phân tách ra thành rất nhiều gian phòng.
Mệt cho tôi còn lo lắng, một cái động thẳng tắp như thế này, Liễu Đông Phương và Long Thiền đều ở trong này, bọn họ ở thế nào.
Cái động kia còn lớn hơn hồ Âm Dương, hàn khí bốc lên dày đặc, Phù Ngàn đầu tóc rối bời nằm rạp trên mặt đất, mà tà quan kia thì ở ngay bên cạnh Phù Ngàn, hai mắt Phù Ngàn đang nhìn chằm chằm quan tài, giống như đang cần thận quan sát cái gì.
A Bảo vừa nhìn thấy cô ta, dường như nhớ đến chuyện lần trước suýt bị tóc Phù Ngàn siết lại, nhe răng nghiến lợi với cô ta.
Nhưng Mặc Dạ lại ôm chặt nó, sau đó nói với Liễu Đông Phương: “Đều đến cá rồi, mở quan tài đi” Tôi vội nhìn sang Mặc Dạ: “Tại sao phải chờ chúng tôi đến mới mở quan tài? Các anh không mở ra được à?” Tương phản với Mặc Dạ và Liễu Đông Phương, tôi và A Bảo đều là nhỏ nhặt.
“Cần máu của em” Mặc Dạ bể A Bảo, nói với tôi: “Tà quan này là mô phỏng quan tài rắn, dựa theo trí nhớ của Liễu Đông Phương, hình như năm đó Long Duy xây quan tài rắn dùng máu của mình, vì vậy quan tài rắn mới là vật sống”
“Nhưng tà quan này không dùng máu của cô ta, hơn nữa đây là gỗ lim tơ vàng rất cứng rắn, chưa chắc có thể mở ra” Tôi nhìn cỗ quan tài kia, cảm thấy không thể tin nổi.
Cái này rất giống ổ khóa, anh mô phỏng một chiếc, chẳng lẽ dùng một cái chìa khóa là có thể mở ra sao?
“Nếu tà quan này đã không giống quan tài rắn, bên trong trấn áp cái gì, bây giờ đã không có tác dụng gì nữa rồi, bằng không cứ dứt khoát đốt đi, mọi chuyện xong hết, miễn cho thứ ở bên trong đi ra, chiếm đoạt con người” Tôi không biết vì sao Mặc Dạ và Liễu Đông Phương lại cố chấp muốn mở quan tài như vậy.
Đối với một người bình thường mà nói, thật sự không muốn nghiên cứu đồ vật kinh khủng này.
Nếu Mặc Dạ và Liễu Đông Phương muốn nghiên cứu, tôi cũng không quan tâm, dù sao bọn họ sẽ không chết.
Nhưng bảo tôi làm, tôi không muốn.
Bây giờ tôi chỉ muốn sống sót, muốn có thể ra ngoài, tìm ba mẹ tôi, tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.
“Bởi vì có lẽ Long Duy còn ở bên trong quan tài rắn” Đột nhiên Liễu Đông Phương lên tiếng, ánh mắt trầm thấp nhìn tôi: “Âm hồn trong cơ thể cô là cưỡng ép lấy từ trong cơ thể Phù Ngàn ra, dùng tẩy tủy cường gân của Mặc Dạ, sức lực của ngươi tăng lên nhiều, tự nhiên Long Duy có thể tỉnh lại” “Nhưng cô ta không tỉnh, vậy chứng minh ba hồn bảy vía không được đầy đủ” Liễu Đông Phương trầm thấp nhìn tôi, giải thích: “Nếu như chúng ta tìm được cách mở tà quan này ra, vậy ngày sau cũng có thể tìm được cách mở quan tài rắn, cứu Long Duy ra.”
Tôi nghe thấy vậy, suýt nữa tức đến bật cười, bọn họ muốn cứu thi thể của Long Duy? Nhìn hai con rắn này: “Hai người các anh, một người là từ trong quan tài rắn phục sinh đi ra, một người bảo vệ
quan tài rắn, các anh đều không biết mở quan tài rắn thế nào!”
“Người của Thôn Hồi Long dựa vào quan tài rắn che chở, lại có thể mô phỏng ra quan tài rắn?” Tôi cảm thấy hơi buồn cười.
Ánh mắt đảo giữa Mặc Dạ và Liễu Đông Phương: “Các người đừng quên, bác Đường thôn trưởng kia của tôi còn tưởng rằng quan tài rắn chỉ là một cỗ quan tài gỗ mai táng Liễu Đông Phương và hiến tế con gái nhà họ Long đó?"
“Tà quan bọn họ mô phỏng sao có thể đánh đồng với quan tài rắn” Tối qua tôi trầm tư suy nghĩ cả đêm, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Dựa vào cái gì mà ông Hồ có thể mô phỏng quan tài rắn, tạo ra bát tà phụ quan vây nhất quan tài rắn?
Nếu ông ta lợi hại như vậy, Mặc Dạ và Liễu Đông Phương sống lâu như vậy, hơn nữa còn có thể tạo ra sấm sét, sao lại không làm được?
“Bởi vì trong thôn Hồi Long, người thật sự nắm giữ quan tài rắn không phải ba của Long Thiền” Liễu Đông Phương nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Long Duy, chắc hẳn người biết người nào của thôn Hồi Long nắm giữ bí mật của quan tài rắn?”
“Đủ rồi!” Đột nhiên Mặc Dạ cắt ngang lời hắn.
Vừa bế A Bảo vừa khẽ lắc tay một cái, chiếc bát đá kia đã nằm trong tay hắn.
Hắn đưa đến trước mặt tôi: “Chỉ một bát máu, giống như lần trước.
Em nhỏ máu, sau đó thử dùng ngón tay dính máu, bôi lên tà quan ”
“Tốt nhất là có thể mở ra, còn nếu mở không ra, chúng ta lại nghĩ cách khác” Mặc Dạ trầm giọng nói.
Mỉm cười trấn an với tôi: “Cho dù tà quan mở ra, dù thứ bên trong rất khủng bố, nhưng có ta và Liễu Đông Phương đây, em cũng không cần lo lắng” Hắn nói rất chân thành, giống như tôi còn từ chối nữa thì chính là tôi chỉ muốn chiếm lợi ích từ thân phận này của Long Duy, mà không hề muốn gánh chịu trách nhiệm nên gánh.
Dưới cái nhìn chăm chú của Mặc Dạ và Liễu Đông Phương, tôi lấy dao cạo ra cắt vào cổ tay.
Dường như máu nhạt đi rất nhiều so với khi lấy máu cho Long Thiền lần trước, máu rơi vào trong bát đá, màu sắc còn không tươi bằng bát Chu Quả kia của Mặc Dạ.
Tôi nhìn máu nhỏ xuống, trong lòng lại cảm thấy buồn cười.
Quả nhiên trên đời có quỷ sẽ có thần.
Như vậy có nhân ắt có quả, có vay ắt có trả.
Tất cả mọi thứ đều đã được sắp đặt từ trong cõi u minh.
Mặc Dạ cho tôi một bát Chu Quả, tôi phải trả hắn một bát máu.
Long Duy chuyển thể cho tôi cái mạng này, tôi phải mặc cho Mặc Da giày vò để phục sinh cô ta.
Có lẽ đó cũng là một loại nhân quả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...