Nửa đêm trời rất khuya, ngoài đường lúc này lèo tèo chắc chẳng còn mấy
người ra đường, những con đường hẻo lánh, heo hút, mặc cho sương giăng
bủa vây tứ phía, trời càng về khua thì sương càng dày đặc, sương lạnh
lẽo, cùng với đó là một sự cô đơn, tủi nhục bao lấy trái tim nhỏ bé của
Doãn Băng. Doãn Băng một người đàn bà trưởng thành về mọi mặt, dường như mọi sự đau thương, vấp ngã của tuổi trẻ cô đã nếm đủ, tưởng chừng như
không có một việc gì có thể làm có gục ngã, nhưng không việc tận mắt
chứng kiến, người chồng, người đàn ông mà cả đời này cô đã hy sinh mọi
thứ vui vẻ bên người ấy, mà cái sự vui vẻ này cả cuộc đời cô cũng không
thể cho anh khi anh ở bên cạnh cô, đó, đó là mới là cái lưỡi dao làm cho cô đau đớn. Băng ôm lấy cái thân hình nhỏ nhắn, mặc dù đã ngoài 30
nhưng cố vẫm ăn đứt mọi cô gái trẻ khác bởi lẽ càng trải qua nhiều sự
nghiệt ngã của cuộc đời thì con người ta càng trở lên đậm đà, dày dặn
hơn chăng. Đứng một mình trước ban công, trời khuya, trong nhà không bật lấy một ngọn điện nào, vì cô không muốn ai nhìn thấy cô như vậy, càng
không muốn mình nhìn thấy bản thân mình như vậy. Một mình đứng dựa người ban công, thành công lạnh buốt, nhưng làm sao so sánh được với trái tim Băng. Khẽ vuốt nhẹ mái tóc bị gió thổi bay, co kéo nhẹ chiếc khăn lên
choàng qua người, lúc đó chỉ duy nhất là nó có thể giúp cô. Băng đưa ánh mắt nhìn xa xăm, ánh mắt cô lúc này chỉ là một ánh mắt xa xa, mơ hồ
không rõ vì mọi thứ đều là chỉ một màu, màu tối tăm giống như chính cuộc đời cô vậy. Đang tối tăm là vậy đột nhiên một luồng ánh sáng chói,
chiếu thẳng vào mắt cô, khẽ lấy tay che mắt lại. Là Lâm, đúng là xe của
anh mà, Lâm bước xuống xe, khuôn mặt tươi tắn, khác hẳn so với mọi ngày, anh còn huýt sáo nữa, không ai có thể làm được điều này chỉ có thể là
Hạ, chỉ cần nghĩ vậy là cô không thể cầm được mắt, những giọt nước mắt
lăn dài trên má. Lâm bước vào nhà, mở đèn lên, cả căn nhà sáng rực như
một sự cả nhận mới, anh đi đến đâu bật đèn đến đấy. Khi lên lầu, ánh đã
dừng chân lại nhưng rồi lại rảo bước chân đi qua phòng Băng, anh định đi về phòng mình, khi anh mở cánh cửa đi vào đang định xoay người đóng cửa thì một bàn tay ấm áp ô trấm lấy anh từ phía sau, vòng tay này anh đã
quá quen thuộc, còn mùi hương này nữa:
Băng! đừng có làm vậy nữa, hãy buông tay đi!
Băng khóc những giọt nước mắt của cô năn dài trên lưng anh, Lâm có thể cảm nhận rõ khi khuôn mặt cô áp sát vào lưng anh:
Anh biết! anh có lỗi với em nhiều lắm… nhưng anh … không thể nào yêu em đâu, em hểu không, đừng có dại dột nữa buông tay ra đi!
Băng vẫn không nói gì, cánh tay cô vẫn siết chặt anh vì cô cho là nếu cô
buông tay ra cô sẽ mãi mãi mất anh, không bao giờ, cô không bao giờ chấp nhận như vậy. Lâm cũng vô cùng dứt khoát, anh giật mạnh tay cô ra không chút luyến tiếc. Băng bị đẩy ra ngoài, trong phút chốc cô hoàn toàn mất đi điểm tựa, phải cố nén đi sự yếu đuối:
Anh! Anh nhất định phải làm vậy sao?
Lâm, khẽ xoa đầu nhẹ, vì thực sự anh rất mệt mỏi khi nói chuyện này với Băng:
Ừm!
Anh! tại sao anh lại đối xử với em như vậy chứ?
Băng hét lên, trong cơn uất hận, cô lao vào anh đấm vào ngực anh, Lâm thì cứ đứng như vậy, mặc cho cô trút giận:
Em đánh đi! Vì anh đáng bị vậy, em đánh đi, nhưng em có đánh chết anh thì anh cũng không yêu em, không đâu, em nghe rõ chưa?
Băng giật lùi lại, nhưng câu nói này làm cô như rơi xuống địa ngục vậy không cách nào thoát ra được:
Anh! Anh không yêu em! Không yeuem!
Băng cứ lặp đi lặp lại, nước mắt giàn giụa, Lâm không bao giờ muốn thấy cô
như vậy, anh quay lưng về phía cô, mắt nhìn xa xăm không nhìn vào cô.
Chính sự lạnh lùng này của anh nó khiến cô đã hết lần này đến lần khác
bị tổn thương nặng nề. Cô gục suống sàn, những giọt nước mắt không thể
cầm lại được rơi đều xuống sàn:
Anh! tại sao anh đối xử với em như
vậy chứ? Có phải em rất ngốc phải không/ khi mà cứ mải theo đuổi cái
bóng, cái bóng mãi mãi chỉ là cái bóng không bao giờ thành hiện thực
được.
Doãn Băng tự cười nhạo chính bản thân mình. Lâm vẫn lặng im không nói gì:
Em biết! em nên từ bỏ, từ bó niềm đam mê gọi là hưu ão này… nhưng em… em
không thể làm được… không có cách nào quên anh được… anh hiểu không? Anh có biết em đã rất hận bản thân em vì đã… không thể nào ngừng yêu anh dù chỉ là một phút…. Em hận bản thân mình yếu đuối… không thể sống thiếu
anh… có lẽ em chỉ có thể làm được điều anh yêu cầu… khi em không thể
nhìn bầu trời xanh khi trời bắt đầu bình minh… khi em không còn hơi thở… không còn lí trí, không còn suy nghĩ gì được nữa… như vậy thì em mới có thể buông tay anh, từ bỏ anh… khi em không còn tồn tại trên thế gian
này nữa.
Băng gục mạnh xuống sàn, trước sự lạnh lùng của Lâm, Lâm
không hề hay biết cô đã tự cứa tay mình khi nói, những câu cô vừa nói
thì cùng với đó là một viết dao dài sâu trên cổ tay, Băng gục suống sàn, những giọt máu cứ ứa ra lăn dài trên tay rỏ xuống sàn. Lâm vội quay
người lại:
Băng! Em làm cái gì vậy?
Lâm vội chạy lại chỗ Băng đỡ
cô dậy, anh không biết làm thế nào chỉ biết cầm chặt vết thương ở cổ tay cô, những ta máu không ngừng chảy, vì mất máu nhiều mà Băng đã dần mất
đi ý thức, trong những lúc lờ mờ, cô thấy mình thật hạnh phúc vì lúc này Lâm đã ôm chặt cô trong lòng, hơi ấm từ anh truyền sang cho cô làm cô
thấy rất hạnh phúc, cố gắng mở to đôi mắt nhìn anh lần cuối, đưa đôi tay đầy máu vuốt má Lâm, hơi thở yếu ớt:
Lâm! Anh có biết là em yêu anh, yêu nhiều lắm!
Đừng nói gì nữa!
Băng dần dần mất lí trí, Lâm nhanh chóng bế cô ra xe đi đến bệnh viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...