Tại nhà Lâm
Lâm bao giờ cũng vậy, lúc nào cũng chỉ biết vùi đầu vào công việc, ngoài
công việc thì chỉ là rượu, say xỉn, quên ngày, quên tháng. Lâm vẫn đang
ngủ trong phòng, sau đêm qua say sỉn( Ngày nào cũng vậy luôn!), khi anh
lờ mờ tỉnh lại, ngoài cảm giác đau đầu, Lâm còn thấy cánh tay mình đau
nhói, vì hôm qua say quá lên không là đau, bây giờ tỉnh dậy mới ngấm. Cố gắng ngồi dậy, suýt xoa, vừa lúc đó Băng vào:
Anh dậy rồi sao? Đừng có ngồi dậy, anh đang bị thương mà!
Lâm trước giờ chưa bao giờ coi trọng lời Băng, vẫn cương quyết ngồi dậy:
Anh!( Băng gắt lên)
Anh ngồi dựa vào đây này!
Băng lấy cái gối kê lưng cho Lâm, Lâm trước giờ vẫn vô tình, ánh mắt, hành
động của anh thể hiện rõ điều này, chỉ có Băng ngu ngốc tự lừa dối bản
thân, mà kết quả cô nhận được chỉ là những sự đau khổ. Băng vẫn nhìn
Lâm, ánh mắt lo lắng vì vết thương lại dớm máu, nhưng khi Băng vừa định
chạm tay vào Lâm, thì Lâm đã gạt phắt tay cô:
Không! Em đừng đụng vào!
Băng bị hành động này của Lâm làm tổn thương, nhưng cô rất cứng đầu không
bao giờ biết bỏ cuộc, Băng với tay lấy cốc nước, cùng với những viên
thuốc:
Anh uống đi!
Lâm uống thuốc xong, rồi anh lại quay mặt ra
phía ngoài cửa sổ, dường như ở đó có gì thu hút anh hơn, hay là anh cố
tình lảng tránh mắt Băng.
Băng có chút giận giữ, cô bước chân bước đến bên cửa sổ, thở dài:
Bên ngoài trời đẹp lắm phải không anh?
Lâm vẫn im lặng không trả lời, đây luôn là thái độ của anh với cô:
Đúng thật là chúng rất tươi mới, rất thu hút phải không? Nó khác em, em
không giống nó, em… chỉ là một… một món đồ cũ rích… nhàm chán, không còn sức thu hút nữa phải không?
Em ra ngoài đi! Anh muốn ở một mình!
Trước câu nói dường như quá tuyệt tình, Băng không thể nói được thêm được gì
nữa, những dòng nước mắt nóng hổi, lăn dài từng giọt trên mí mắt lăn
trên gò má, khẽ lấy tay gạt nhẹ dòng nước mắt, cố gắng hít thở để bình
thường lại, xoay người phía Lâm, Lâm không nhìn cô, ánh mắt anh như vô
hồn, chưa bao giờ anh nhìn lấy một lần từ khi họ kết hôn.
Được! vậy anh nghỉ ngơi đi, em ra ngoài!
Rảo bước chân nhanh ra phía ngoài, đứng dựa vào cánh cửa, những giọt nước
mắt không thể kìm nén được, cộ trượt dài trên cánh cửa, ngồi sụp xuống
ôm gối khóc, khóc nức nở, nhưng không thể nào khóc lên thành tiếng, cắn
chặt tay không phát ra tiếng động, cô không thể nói cho ai được vì con
đường này là do cô chọn.
***
Định đang trên đường về nhà, khi anh
quay vào ngã, chợt chiếc xe thắng phanh, một cô gái mặc váy trắng, mái
tóc xõa, trông có chút ghê rợn, Định ghé đầu qua ô cửa mắng chửi:
Này! Cô muốn chết à?
Cô gái không tránh, mà còn cười nhẹ, bước đến bên cạnh anh, Định cũng bước xuống xe:
Cô muốn chết thì ra chỗ khác đi, đây không rảnh mà làm chuyện dại dột như vậy đâu, Định kéo cửa xe định bước ra:
Anh không còn nhớ em sao?( Giọng nói quen thuộc cất lên, không thể nói là Định không giật mình)
Em.. Em là..
Trong khi Định còn ngơ ngác:
Ngân phương! Anh còn nhớ chứ?
Ngân phương!
Định lắp bắp, trong tâm trí anh bỗng những kí ức tràn về, đây là người yêu
được coi là đầu tiên của anh, chỉ sau Doãn Băng, đã có lúc Định tự đánh
lừa bản thân là mình yêu cô ấy, họ đã có ý định kết hôn, nhà Ngân phương với nhà Định cũng gọi là môn đăng hộ đối, hai gia đình lại khá thân,
vậy nên trước đó họ rất vui vẻ, sau thời gian hẹn hò. Nhưng tất cả đã
thay đổi vì tình yêu mù quáng mà anh dành cho Băng, anh đã quyết định
đánh đổi mọi thứ, kể cả việc chà đạp lên tình yêu của Ngân phương, anh
đành phụ cô, bỏ mặc cô trong lúc khó khăn nhất, việc cô mang thai anh
cũng không biết, vì muốn cô dứt tình với anh mà anh đã nhẫn tâm làm cô
đau đớn như chết đi. Định có chút chộp dạ anh cố giữ bình tĩnh:
Phương! Là em sao?
Phải là em!
Định cố gắng mở to mắt nhìn cô, ngoài vẻ lam lũ vì cuộc sống, thì cô vẫn
vậy, khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp, tuy không trang điểm, Định lại càng
thêm hoảng hốt, vì sau khi nhẫn tâm bỏ cô, anh không biết tin tức gì của cô, có chăng cũng chỉ là thứ tin đồn thất thiệt, nhảm nhí. Ngân phương
đã uống rượu trong trạng thái mơ hồ, cô không còn đủ nhận thức nữa, xà
vào lòng anh khóc lóc:
Anh! Em nhớ anh nhiều lắm!
Bị Phương ôm
chặt, Định trong phút chốc không dứt ra được, vẫn là mùi hương này, nó
rất quen thuộc, cánh tay anh đã không thể kiểm soát được liền ôm chặt
lấy cô:
Anh! Em nhớ anh nhiều lắm biết không?
Anh!
Không để
Định kịp nói gì nữa, Phương rất chủ động hôn môi anh, một nụ hôn nồng
nàn, da diết không thể nào dứt ra được. Định nhanh chóng mất lý trí…
***
Khi mọi cơn khát dục, cũng như say mê nhất thời đi qua, Định mở choàng mắt, anh đang ở đâu, bên cạnh anh là Phương, họ đã vui vẻ với nhau sao, Định cũng không nhớ rõ lắm, anh nhanh chóng mặc đồ, rồi rời khỏi phòng, trên bàn là một tấm séc đã kí nhưng chưa điền số tiền, anh cho đây là sự bù
đắp, hay kinh phí cho sự vui vẻ đêm qua.
Kể từ sau hôm đó, Định luôn
bất an, thể hiện rõ ra ngoài, Loan cũng nhận thấy điều này, nhưng anh
rất kín miệng, Loan rất nhiều lần định hỏi, nhưng lại thôi, nhưng như
vậy nó càng khiến nghi ngờ Định nhiều hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...