World War Z

Nghe chuyện tôi gần như cưới phá lên. Thật nực cười. Có lẽ Thần Chết đã lẻn vào phòng bệnh, rồi cố tình trẩn đoán sai cho Herr Muller nhằm khiến ông lìa đời sớm.. tất nhiên nếu nó có thể thành hiện thực. Mà biết đâu Herr Muller, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chỉ cố nắm lấy bác sỹ Silva để giữ mình khỏi quỵ ngã. Chắc chắn phải có một lời giải thích hợp lý cho tất cả chuyện này.. nhưng không..không hề có... Vết máu vẫn ở đó trên tấm áo blouse của Rosi và tiếng đập cửa thình thịch vẫn vang ra từ căn phòng hồi sức. Tôi quay lại xe lấy súng.. để chấn tĩnh Rosi và Graziela, hơn là để phòng thân.

Anh mang súng?

Tôi sống ở Rio, anh nghĩ tôi còn mang theo cái của nợ nào khác? Tôi quay lại phòng Herr Muller và gõ cửa vài lần nhưng bên trong vẫn im lìm. Tôi nói khẽ tên Herr Muller và Silva. Không ai đáp lại. Tôi nhận ra máu đang chảy qua khe cửa. Mở cửa và tất cả những gì hiện ra trước mắt tôi là một màu đỏ thẫm tràn ngập căn phòng. Silva nằm bất động trong góc xa.. và Muller thì ngồi phủ phục bên cạnh, quay chiếc lưng lông lá với màu da tái nhợt về phía tôi. Không nhớ lúc đó tôi gây chú ý tới Muller như thế nào, dù là gọi tên, buông câu chửi hay chẳng làm gì ngoài việc đứng chôn chân tại chỗ. Tôi để ý vết khâu bằng chỉ thép trên người Muller đã bị cào rách phần nào, một thứ chất nhầy đen đặc ứa ra từ vết thương. Chân ông run lẩy bẩy, chậm rãi lê lết từng bước về phía tôi.

Tôi nâng súng, ngắm chính giữa trái tim vừa được cấy ghép của Muller. Một khẩu "Desert Eagle", hàng Israel, to, nặng.. khoe mẽ là chủ yếu, lý do chính tôi chọn mua. Tôi chưa từng dùng nó lấy một lần, tạ ơn Chúa vì điều đó. Tôi không lường trước được độ giật.. phát bắn lệch mục tiêu.. thổi bay đầu Muller. May mắn, đó là tất cả lời giải thích.. một thằng ngốc may mắn.. đứng đó với khẩu súng còn đang bốc khói và dòng nước ấm nóng chảy dài trên đôi chân. Giờ tới lượt tôi nhận vài cái tát của Graziela.. trước khi trở về với thực tại và bấm số gọi cảnh sát.

Anh bị bắt?

Anh điên à? Đây là những "đồng chí" của tôi, anh nghĩ tôi lấy được nội tạng người bằng cách nào? Anh nghĩ tôi lo cái đống lộn xộn này ra sao? Tất cả chỉ cần một cái phẩy tay của họ. Họ giúp giải thích cho những bệnh nhân khác.. rằng một gã tâm thần cuồng sát đã lao vào phòng bệnh kết liễu cả Herr Muller lẫn bác sỹ Silva. Họ đảm bảo không ai khác trong đám nhân viên nói điều ngược lại.


Vậy còn về những cái xác?

Họ lưu vào hồ sơ nguyên nhân vụ Silva là do "cướp xe". Tôi không biết họ xử lý xác lão thế nào, dùng mấy tay anh chị trong thành phố hay sắp xếp một vụ mua bán ma túy vỡ lở cho câu chuyện càng thêm kịch tính. Tôi hy vọng họ đốt, họ chôn xác lão.. thật sâu mà thôi.

Anh không nghĩ...

Tôi không biết. Bộ não của lão vẫn nguyên vẹn khi lão chết. Nếu lão không trong túi đựng xác.. nếu mặt đất đủ mềm. Mất bao lâu để lão chui lên cơ chứ?

(Anh đưa tiếp một nắm lá lên miệng, mời tôi một ít. Tôi từ chối.)​

Còn ông Muller?

Không có lời giải thích, không một lời nào với người vợ hay đại sứ quán Áo. Cuối cùng cũng chỉ là một người khách du lịch mất tích khác bất cẩn giữa những con phố Rio nguy hiểm. Tôi không biết vợ ông có tin câu chuyện viển vông đó hay nghi ngờ mà cố gắng điều tra. Đơn giản bà ta chỉ không nhận ra mình là kẻ vô cùng may mắn.

Tại sao anh cho rằng bà ta may mắn?

Anh đùa tôi đấy à? Chuyện gì xảy ra nếu ông ta không biến thành xác sống ngay tại phòng bệnh? Chuyện gì xảy ra nếu ông vẫn khỏe mạnh mà gắng gượng về tới nhà?

Chuyện đó có thể ư?


Tất nhiên! Nghĩ mà xem. Quá trình lây lan bắt đầu từ tim, virus có quyền tiếp cận với hệ thống tuần hoàn.. vì thế chúng có thể tiến tới não bộ ngay khi bộ phận được cấy ghép. Nhưng nếu thực hiện phẫu thuật với các bộ phận khác như gan, thận hay thậm chí là tế bào da.. quá trình lây lan sẽ mất rất nhiều thời gian, đặc biệt với trường hợp virus chỉ xuất hiện với số lượng nhỏ..

Còn người hiến tim..

Không nhất thiết phải trở thành một xác sống hoàn toàn. Rất có thể chỉ là một người bị nhiễm virus giai đoạn đầu. Các bộ phận có thể vẫn trong trạng thái nguyên vẹn hoặc chỉ bị thương tổn ở mức độ cực nhỏ. Anh đặt bộ phận này vào một cơ thể khác, virus có thể mất nhiều ngày, nhiều tuần để lây lan tới đường máu. Đến thời điểm đó thì bệnh nhân đã trong quá trình hồi phục, khỏe mạnh, hạnh phúc và đang sống một cuộc sống bình thường.

Nhưng còn người mổ lấy nội tạng..

..có thể không biết mình đang đối mặt với điều gì. Bản thân tôi cũng vậy. Quá trình lây lan có những giai đoạn rất sơ khai, khiến bất cứ ai cũng khó có thể phát hiện. Thậm chí ngay cả khi họ biết, như mấy tay quân đội Trung Quốc.. anh muốn nói tới chuyện vô đạo đức.. thì đây, nhiều năm trước khi trận đại dịch diễn ra, họ đã kiếm được hàng triệu vì bán nội tạng lấy từ những tù nhân chính trị bị xử tử. Anh nghĩ một con virus nhỏ bé có thể khiến họ thôi "bú dòng sữa vàng"?

Nhưng làm thế nào mà họ..


Họ mổ lấy tim không lâu sau khi nạn nhân chết.. thậm chí khi vẫn còn sống.. họ thường làm thế, anh biết đó, mổ lấy nội tạng sống để đảm bảo độ tươi.. đặt nó vào đá, đưa lên máy bay chở sang Rio. Trung Quốc thường là một thị trường xuất khẩu lớn nội tạng người ra thế giới. Ai biết được bao nhiêu giác mạc, tuyến yên.. Quỷ đất thánh thần ơi!.. bao nhiêu quả thận nhiễm virus được tuồn ra toàn cầu. Mà đó chỉ là nội tạng thôi đó! Anh có muốn nói tới chuyện những quả trứng được hiến tặng từ tù nhân chính trị, rồi thì tinh trùng, rồi thì máu? Anh nghĩ nhập cư là cách duy nhất khiến đại dịch lan tràn thế giới? Không phải những đợt bùng phát đầu tiên đều bắt đầu trong biên giới Trung Quốc.

Liệu anh có giải thích được tất cả những vụ đột tử bí ẩn, không hề bị cắn mà vẫn đội mồ sống dậy? Tại sao lại có nhiều vụ bùng phát ở bệnh viện đến vậy? Dân Trung Quốc nhập cư bất hợp pháp đâu được cái quyền tới bệnh viện? Anh biết bao nhiêu ngàn người được cấy ghép nội tạng bất hợp pháp trong năm đầu của cuộc Đại Khủng Hoảng? Chỉ cần 10 % số đó.. thậm chí chỉ cần 1 %..

Anh có bằng chứng không?

Không.. nhưng không có nghĩa là những chuyện đó chưa từng xảy ra! Biết bao nhiêu những cuộc phẫu thuật tôi thực hiện cho những bệnh nhân từ Châu Âu, từ các nước Ả Rập, thậm chí từ cái nước Mỹ đạo đức giả. Được mấy người Mỹ các anh biết thận hay lá lách của mình đến từ đâu... những thứ đó có thể từ một đứa trẻ sống trong khu ổ chuột của Thành phố Chúa Trời hay một sinh viên kém may mắn trong nhà tù chính trị của Trung Quốc. Các anh không biết và các anh cũng chẳng quan tâm. Các anh chỉ việc ký séc du lịch, nằm lên bàn mổ rồi về nhà hưởng thụ ở những kinh đô như Miami, New York hay bất cứ nơi nào khác.

Anh có lần theo tung tích của những bệnh nhân này và cảnh báo họ không?

Không. Tôi bận lo đứng lên từ vụ lộn xộn đó, gây dựng lại uy tín, cơ sở khách hàng và tài khoản ngân hàng. Tôi muốn quên đi tất cả những gì đã xảy ra, không hề muốn cắm đầu sâu hơn vào nó. Tới thời điểm tôi nhận ra sự nguy hiểm thật sự, nó đã đứng cào cấu trước cửa nhà tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận