Vương Thanh không ngờ rằng bồi bàn lại đột nhiên ngã về phía Thôi Mỹ Dung đang đứng đối diện mình, anh chờ sau khi đối phương đứng vững, liền lập tức buông tay, thậm chí còn lui về phía sau một bước.
Làm một người đàn ông có phong độ, anh đỡ Thôi Mỹ Dung, nhưng lại không muốn bị một số người hiểu lầm, cho nên chuyện lui về phía sau một bước đã chứng minh vô cùng rõ ràng anh đối với tiểu thư Thôi gia không có ý tứ gì khác.
Người ở đây đều là người thông minh, cơ hồ đều đem một màn này trở thành náo nhiệt để xem, Vương Thanh lui về phía sau một bước, ai cũng hiểu được hàm ý trong đó, Thôi Mỹ Dung cơ hồ đã trở thành trò cười trong buổi tiệc.
Sắc mặt Thôi Mỹ Dung cực kỳ khó coi, cô lạnh lùng nhìn lại người bồi bàn vẫn đang không ngừng xin lỗi bên cạnh, nếu không phải ở đây có nhiều người như vậy, có lẽ cô sẽ cho người này một cái tát. Lần này rõ ràng là ngoài ý muốn, nhưng trong mắt những người khác, chỉ sợ đã sớm bị coi là cô có mưu đồ từ trước. Hiện tại cô bị người ta coi là người như thế nào, một nữ nhân cố tình ngã vào đối phương nhưng còn bị đối phương đẩy ra sao?
Kiến Vũ đi vài bước đến chỗ tiêu điểm đang thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây, từ trong túi áo móc ra một chiếc khăn tay tơ tằm lau đi vết rượu dính trên góc áo Vương Thanh, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Anh, cánh tay anh không sao chứ?" Nói xong, lại dùng ánh mắt như muốn ước lượng cân nặng của Thôi Mỹ Dung.
Vương Thanh thấy Kiến Vũ tuy cười, nhưng trong mắt lại mang theo một tia tức giận, tâm tình vốn có chút không tốt lập tức trở nên cao hứng, sau đó vô cùng thuận tay sờ sờ mái tóc mềm mại trên đầu cậu: "Anh không sao." Đối với phản ứng của Kiến Vũ anh rất hài lòng, vì vậy Vương Đại thiếu gia tâm tình tốt lắm, nụ cười trên mặt ngay sau đó cũng trở nên chân thật không ít.
Kiến Vũ đem khăn tay đã bẩn nhét vào trong túi áo Vương Thanh, nhíu mày nói: "Em đói bụng." Ngữ khí rất bình thản, biểu lộ rất vô tội, nhưng ý tứ lại là muốn giục anh trai nhà mình mau đi về.
Đối với hành vi em trai nhà mình đem thứ đã bẩn đút vào trong túi áo của chính mình, Vương Thanh lựa chọn không trông thấy, nghe thấy Kiến Vũ nói đói bụng, vội vàng nhẹ gật đầu: "Chúng ta trở về nhà?" Tuy thoả mãn Kiến Vũ để ý chuyện này, nhưng cũng không muốn chọc giận đối phương, đến lúc đó người chịu khổ chính là mình a.
"Ưm, em muốn ăn nấm hương canh gà." Kiến Vũ bắt lấy tay Vương Thanh: "Anh gọi điện cho Vương thúc thúc đi."
"Ừ." Duỗi tay kia ra vuốt vuốt đầu Kiến Vũ, Vương Thanh quay lại nói với Thôi Mỹ Dung đang mang sắc mặt khó coi đứng ở một bên: "Thôi tiểu thư, sinh nhật vui vẻ, tôi và tiểu Vũ còn có chuyện quan trọng muốn làm, đành đi trước một bước vậy." Nói xong, cũng không quản Thôi Mỹ Dung còn có gì muốn nói hay không, Vương Thanh liền mỉm cười mang theo em trai nhà mình ra khỏi đại sảnh của bữa tiệc.
Mọi người còn chứng kiến Vương Thanh vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra, sau đó còn thật sự bảo người đầu dây bên kia chuẩn bị cái gọi là canh gà gì đó. Chuyện quan trọng... thì ra là về nhà ăn canh gà?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cái bàn dài xếp đầy các loại điểm tâm tinh xảo, thì ra những thứ này so ra vẫn kém một bát nấm hương canh gà.
Sắc mặt Thôi Mỹ Dung đã khó coi tới cực điểm, miễn cưỡng cười với những người ở đây: "Thực xin lỗi, tôi phải đi thay y phục." Nói xong, liền xoay người lên lầu.
...
"Không ngờ Kiến Vũ cũng có lúc cố tình gây sự như vậy." Hạ Quân lắc đầu: "Quá không để chút thể diện nào cho Thôi Mỹ Dung."
Phác Hữu Thiên uống một ngụm champagne, hừ hừ: "Cậu nhìn thực có chút hả hê a." Mặc dù Kiến Vũ làm ra loại hành động bốc đồng như vậy, Vương Thanh vẫn có thể dung túng. Nghĩ vậy, Phác Hữu Thiên nở nụ cười, lúc trước hắn còn lo lắng tên Kiến Vũ ngu ngốc kia sẽ bị Vương Thanh lừa gạt, hiện tại xem ra thật đúng là hắn suy nghĩ nhiều. Nếu Vương Thanh cam lòng thương tổn Kiến Vũ, không bằng tin rằng đột nhiên có một ngày Kiến Vũ đi tranh đoạt gia nghiệp với Vương Thanh.
...
Thôi Thuỷ Nguyên đi theo chị gái lên phòng trên lầu, mở cửa ra liền thấy một đống bừa bộn đầy đất, mảnh vỡ thủy tinh tung tóe khắp nơi.
"Chị." Thôi Thuỷ Nguyên vào phòng đóng cửa lại, cũng không dám đến gần Thôi Mỹ Dung.
Thôi Mỹ Dung dựa vào ghế sa lon, một đóa hồng trên tay đã bị bóp nát đến biến dạng, nhìn thấy hắn tiến đến, mới đứng lên hỏi: "Em vào đây làm gì, phía dưới có nhiều khách như vậy, em phải theo ba học làm quen đi chứ."
Thôi Thuỷ Nguyên rót một chén nước đưa cho cô: "Chị không sao chứ?"
Thôi Mỹ Dung tiếp nhận chén nước, hỏi lại: "Chị có thể có chuyện gì chứ?" Chỉ là tay cầm cốc lại siết thật chặt, hai anh em Vương gia, coi như cô đã tính sai lần thứ nhất, bất quá cô không tin, hai người này có thể mãi mãi hữu hảo như vậy.
Thôi Thuỷ Nguyên thấy bộ dạng này của cô, thì không mở miệng nữa, chỉ là trong lòng cũng hiểu được, một lần lại một lần chọc giận anh em Vương gia, đối với bọn họ không có lợi chút nào.
...
Hai anh em sau khi ra khỏi cửa chính ngồi lên xe, Kiến Vũ mới thu hồi nụ cười trên mặt, hừ hừ nói: "Anh không tuân thủ đạo làm chồng."
"Kétttttttttttt." Xe ôtô phanh gấp, đã ở Vương gia làm lái xe gần mười năm, tài xế đột nhiên cảm giác tay mình có chút không yên, quả nhiên là đã lớn tuổi rồi sao?
Từ trong kính chiếu hậu thấy được ánh mắt lạnh lùng tựa như băng của Vương Thanh, lái xe lập tức không còn mềm nhũn nữa, trái tim cũng đập bình thường trở lại, cái duy nhất mất đi chức năng hiện tại chính là lỗ tai của hắn, hắn cái gì cũng nghe không thấy, cái gì cũng không nhìn thấy.
Vương Thanh thấy Kiến Vũ tựa hồ thật sự có chút tức giận, đem Kiến Vũ một phen kéo vào trong ngực của mình, cắn cắn vành tai cậu, thấp giọng cười nói: "Anh không phải đã buông cô ta ra rồi sao?"
Đối với động tác thân mật của Vương Thanh, Kiến Vũ có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không cựa quậy, hơn nữa cảm giác Vương Thanh ôm cậu, tựa hồ cũng rất thoải mái. Im lặng hưởng thụ, Vương nhị thiếu gia thay đổi một tư thế tựa ở trên người Vương Thanh, sau một lúc mới lại mở miệng nói chuyện: "Cô ta muốn gả cho anh." Không phải nghi vấn, là trần thuật.
Vương Thanh đem cằm đặt trên đầu vai Kiến Vũ: "Không phải em nói muốn kết hôn với anh sao, anh sao còn có thể ở cùng những nữ nhân khác, ân?" Cuối cùng một cái chữ "ân" mang theo một loại trầm thấp triền miên, khiến cho tâm Kiến Vũ tựa hồ cũng theo đó trở nên mềm mại.
Tài xế đáng thương bây giờ là thật sự hận chính mình không thể tai điếc, mắt mù. Hắn nhìn dãy đèn sáng ngời hai bên đường mà tự nhủ, thế giới này kỳ thật rất huyễn hoặc.
Kiến Vũ trong lòng lúc đầu còn mất hứng giờ phút này mới xem như chính thức biến mất, cậu không hiểu tình cảm của mình đối với Vương Thanh, nhưng lại không thích những nữ nhân khác tới gần anh, vừa rồi lúc chứng kiến Thôi Mỹ Dung tựa trong ngực Vương Thanh, cậu chỉ cảm giác sự tỉnh táo mà mình luôn kiêu ngạo sớm đã hóa thành hư ảo, rõ ràng... rõ ràng ngực anh trai là thuộc về mình!
Nhớ lại lúc online tra tìm một ít thông tin về tình yêu, nghe nói khi một người đối với một người khác có ham muốn giữ lấy, thì chứng tỏ trong lòng của hắn, đã bắt đầu để ý tới người này. Nếu như còn ỷ lại vào người này, cảm thấy cùng người này trải qua cả đời chính là chuyện hạnh phúc nhất, chứng tỏ hắn đã yêu người này.
Cậu thế này xem như đã yêu anh trai rồi sao?
Vương Thanh thấy Kiến Vũ mãi không nói gì, cho là lời mình vừa nói khiến cậu mất hứng, vì vậy cúi đầu hôn hôn gò má Kiến Vũ: "Sao em không nói chuyện, còn đang giận anh sao?"
Kiến Vũ lắc đầu, nắm lấy ngón tay cái của Vương Thanh, không ngừng vân vê, Vương Thanh bị động tác này của cậu khiến cho tâm ngứa, hận không thể lập tức hôn lên.
"Hình như em đã thích anh, anh trai." Thanh âm Kiến Vũ rất thấp, thấp đến mức cơ hồ khiến người ta không nghe được, khuôn mặt đỏ bừng bừng, ngay cả lỗ tai cũng trở nên phấn hồng. Kiếp trước cậu chưa từng mở miệng nói yêu, kiếp này nói ra chữ này, thật khiến cậu cảm thấy vô cùng khó khăn. Kỳ thật Vương nhị công tử phong thái vô hạn trong mắt người khác, bất quá cũng chỉ là một thiếu niên năm ấy mới mười tám tuổi, không hiểu tình yêu mà thôi.
Vương Thanh cảm giác trái tim trong ngực mình loạn nhịp, nghe tới chữ "thích", giống như một người lữ khách đói khát lâu ngày lại nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn, kích động nói không nên lời cùng không dám tin.
"Em... nói cái gì?" Vương Thanh thấy thanh âm của mình khô khốc đến lợi hại, thô ráp đến vô cùng khó nghe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...